Lăng Thiên Chiến Thần

Chương 662




“Các người nói thật?”

Gã mặt râu kia lên tiếng trước: “Nếu như hắn có thể lên kia thì có phải là chúng tôi cũng lên được không? Nếu không thì đừng nói là thật hay không, đó hoàn toàn là những câu nực cười.”

“Đúng vậy. Hắn có thể lên thì chúng tôi cũng có thể lên.”

“Mộng Thiên Lâu từ trước đến nay nổi danh công bằng. Kể cả là các gia tộc lớn, các thế lực lớn thì cũng sẽ không thiên vị. Bây giờ các người lại thiên vị với nhà họ Chu như vậy đúng là khiến cho người ta khó chịu.”

Cả đám người lên tiếng tỏ vẻ không phục. Mãi tới bây giờ bọn họ vẫn cho rằng Mộng Thiên Lâu nể mặt nhà họ Chu nên mới thiên vị hai người này như vậy.

Bọn họ rõ ràng khó chịu với sự xuất hiện của Diệp Thiên vì mọi người đều là võ sĩ có thế lực tầng thứ tám, nhìn người rất chuẩn.

Người thế này nếu như là trước đây thì đến tư cách bước vào Mộng Thiên Lâu cũng không có. Thế mà hôm nay lại có thể vào được đây và còn lên được mấy tầng.

Bây giờ lại còn muốn lên tầng cao hơn nữa.

Cách làm này khiến những người là võ cổ như bọn họ đều cảm thấy không phục và bất công.

Dựa vào cái gì mà võ sĩ tầng thứ tám như bọn họ chỉ có thể dừng bước ở tầng này mà Diệp Thiên và Chu Mặc An lại có thể nhàn nhã đi lên?

“Vị này, ông xem…”

Người trông coi tầng dưới nghe những lời này thì tỏ vẻ bất lực. Là người đã từng chứng kiến khả năng của Diệp Thiên, lúc này hắn vẫn còn cảm thấy sợ hãi cho nên hắn cho rằng hành động khiêu khích và lời nói lúc này của đám người này chẳng khác gì đang tìm tới cái chết.

Thấy người trông coi tầng dưới đột nhiên nhìn về phía Diệp Thiên và còn tỏ vẻ cung kính thì đám người kia ngạc nhiên.

Chuyện gì đây?

Diễn kịch?

“Hừ? Diễn đủ rồi đấy.” Có người lên giọng nói.

Gã đàn ông mặt râu nói: “Có diễn thế nào thì rác rưởi vẫn chỉ là rác rưởi mà thôi. Không có thân thủ và thực lực thì nhân lúc còn đang sớm, hãy cút đi, nếu không đợi chúng tôi ra tay thì kết cục chỉ có thể là một thôi.”

“Đó chính là chết.”

Những từ cuối cùng này ông ta nói bằng giọng điệu đầy cao ngạo, đem theo đó là cái khí thức ngạo nghễ hùng hồn của một võ sĩ tầng thứ tám.

Chu Mặc An đứng gần nên đã bị ảnh hưởng. Hắn run rẩy. Đây là sự chèn ép tự nhiên của một kẻ có thực lực tầng trên.

Những người khác thấy cảnh này thì đều không nhịn được mà bật cười.

Một kẻ yếu như thế mà còn mặt mũi ở tầng này? Không phải là muốn chết hay sao?

Gã đàn ông mặt râu kia phát hiện ra tình trạng hiện giờ của Chu Mặc An nên cười ha hả.

Thế nhưng ngay sau đó, mọi người đều phải thẫn thờ.

Vì có một người từ đầu tới cuối vẫn không hề hấn gì, đó chính là Diệp Thiên.

Một người trông không khác gì một người thường, khi đối diện với sự chèn ép của gã đàn ông mặt râu kia lại vẫn có thể đứng yên như vậy, thậm chí là không hề thay đổi nét mặt.

“Ừm?”

Ông ta cau mày, không tin vào thực lực của Diệp Thiên. Ông ta chỉ coi thực lực của Diệp Thiên vượt qua người thường chứ không cảm nhận được sự đè nén phát ra từ trên người Diệp Thiên.

Nghĩ tới đây, ông ta không định tiếp tục ra oai nữa mà khum vòm tay chuẩn bị định tóm lấy Chu Mặc An.

Còn Diệp Thiên cũng chỉ là một người bình thường, giao cho người khác là được.

Qua ngày hôm nay, có lẽ ông ta sẽ là người nổi tiếng.

Giết chết một người nhà họ Chu, lại còn là người thừa kế tương lai của nhà họ Chu nữa.

Chỉ cần việc này thôi cũng đã là một thành tựu đáng gờm rồi.

Ông ta rất mong chờ. Mong chờ sau ngày hôm nay, ông ta sẽ nổi danh khắp nơi.

Thiên thời địa lợi nhân hoà đã hội tụ đủ.

Giết người ở Mộng Thiên Lâu trong ngày hôm nay hoàn toàn phụ hợp với quy tắc. Sau đó nhà họ Chu cũng chẳng thể làm gì ông ta.

Tới lúc đó cùng lắm thì đi khỏi Bắc Cương, hoặc tham gia vào thế lực thù địch với nhà họ Chu là một chuyện quá dễ dàng.

Gã đàn ông mặt râu kia sắp chạm tới Chu Mặc An đến nơi.

Xung quanh ai nấy đều hết sức ngỡ ngàng. Bọn họ nhìn cảnh tượng trước mắt với vẻ mong chờ.

Bọn họ cũng muốn xem xem đường đường là đại thiếu gia của gia tộc hàng đầu Bắc Cương sẽ chết thảm thế nào.

Còn Chu Mặc An lúc này đã trợn trừng con mắt nhìn kinh ngạc.

Hắn muốn cử động nhưng thực lực quá yếu, không bằng đối phương, còn gã đàn ông mặt râu kia thì thực lực đã gần tới tầng thứ chín rồi, cho nên cái áp lực toát ra từ người ông ta đè nén khiến Chu Mặc An không tài nào cử động nổi.

“Nguy rồi.”

Chu Mặc An hoang mang, đến thở thôi cũng cảm thấy khó khăn.

Hắn không muốn chết, đặc biệt là chết ở một nơi như thế này.

Đêm trước khi diễn ra cuộc thi đấu của Bắc Thiên Các, những gia tộc hàng đầu như nhà họ Chu sẽ hết sức khiêm nhường. Phần lớn người của các gia tộc đều ở trong nhà, không có chuyện gì thì sẽ không lộ diện.

Nhà họ Chu thì ổn hơn một chút.

Bọn họ vẫn có thể không bị ngăn cản trong thành phố Bắc An này. Thế nhưng có một nơi vẫn ghi rõ quy định rằng nếu không thật sự cần thiết thì không thể bước vào Mộng Thiên Lâu.

Vì Mộng Thiên Lâu không nằm trong phạm vi quản lý của nhà họ Chu.

Cho dù có muốn đến cũng phải giấu đi danh tính và thân phận.

Lén lút đến đây.

Nếu không phải vì tìm cơ hội lấy lòng Diệp Thiên thì có cho Chu Mặc An thêm mười nghìn cái gan, hắn cũng không dám chủ động tới đây.

“Đừng, đừng…”

Chu Mặc An thầm gào thét trong lòng. Thấy đòn tấn công của đối phương sắp tới gần, hắn lạnh toát cả người.

“Chúng ta đi lên tiếp đi.”

Nhưng đúng lúc này, một âm thanh đột nhiên vang lên.

Cũng vào lúc đó, bầu không khí bị đè nén xung quanh đột nhiên biến mất.

Giống như thể vừa rồi vẫn còn mây mù giăng lối, gió mạnh cuộn trào mà lúc này đột nhiên lại đổi thành trời quang mây tạnh, gió cũng ngừng bặt và ánh nắng hé ra vậy.

Thân hình lạnh toát của Chu Mặc An đột nhiên ấm dần trở lại.

“Anh Diệp…” Chu Mặc An thở phào nhẹ nhõm, toàn thân ướt đầm đìa mồ hôi.

Sự sợ hãi vừa rồi thật quá. Thế nhưng lúc này nó lại không hề tồn tại nữa.

Và người vừa nói câu đó chính là Diệp Thiên.

Đương lúc Chu Mặc An định nói gì thì gã đàn ông mặt râu kia đã nằm vật ra đất.

Tất cả những chuyện này chỉ xảy ra trong chớp nhoáng.

“Chuyện gì thế này?”

“Anh ấy sao lại ngã ra đất thế kia?”

“Đại thiếu gia nhà họ Chu lại không hề hấn gì?”

“Uy lực đó không còn nữa…”

Mọi người tỏ vẻ kinh ngạc. Bọn họ vừa nhìn Chu Mặc An vừa nhìn gã đàn ông mặt râu đang nằm vật trên đất.

“Đi thôi.”

Lúc này Diệp Thiên vẫy tay với Chu Mặc An: “Bạn cũ tới rồi.”

Từ đầu tới cuối, Diệp Thiên không hề quan tâm tới những kẻ khác.

Chu Mặc An định thần trở lại thì nhìn theo hướng ánh mắt Diệp Thiên ngẩng đầu nhìn cầu thang dẫn lên trên tầng.

Ở đó đã có một bóng người xuất hiện.

Là một thanh niên và còn trông rất quen mặt.