Lăng Thiên Chiến Thần

Chương 636




“Thôn Dương Gia?”

Lưu Chương ngạc nhiên rồi hỏi trong vô thức: “Ý của cậu là muốn khôi phục lại cái tên thôn này như ban đầu?”

Lưu Chương đã từng điều tra và biết “thôn Lý Gia” trước đây có tên là “thôn Dương Gia” cho nên khi Diệp Thiên nói tới ba từ “thôn Dương Gia”, hắn ta đã nghĩ ngay tới việc này.

Diệp Thiên lắc đầu đáp: “Thôn này gọi là thôn Lý Gia chứ không phải là thôn Dương Gia mà tôi nói.”

“Hử…

Lưu Chương thẫn thờ.

Nhưng người nói là Diệp Thiên nên cho dù nghe không hiểu thì hắn cũng không dám chất vấn lại.

May mà Diệp Thiên lại tiếp tục: “thôn Dương Gia mà tôi nói là chính gốc, chính là thôn nằm ở khu trung gian. Trong đó có không ít người sinh sống. Nói ít cũng phải trên nghìn người. Hai ngày nữa bọn họ sẽ dọn thông ra bên ngoài, khai thác con đường an toàn mới, không có rào chắn.”

“Cho nên trong hai ngày này anh phải cử người tới đó trông coi.”

“Đợi những người bên trong đó ra ngoài thì anh sắp xếp nơi ăn chốn ở cho bọn họ. Dựng lều bạt hoặc sắp xếp chỗ ở đơn giản là được. Trước mắt để bọn họ ổn định lại đã.”

“Sau này anh nói với người phụ trách ở Thủ đô, bảo bọn họ cử thêm người tới đây cải tạo khu vực trung gian. Mỗi một tấc đất cũng đều phải lật hết lên, không được để xảy ra sai sót gì.”

Diệp Thiên dặn dò kỹ càng.

Làm như vậy mục đích chủ yếu là để đề phòng nhà họ Doanh còn để lại gì đó bên trong khu vực này, hoặc đề phòng người nhà họ Doanh còn đang ẩn nấp ở đây.

Còn việc mà thôn Lý Gia trước đây gọi là thôn Dương Gia thì dễ hiểu rồi.

Ban đầu người bên trong đó ra vào rất dễ dàng, lại thêm thực lực mạnh cho nên có khả năng quản lý lãnh đạo thôn Lý Gia và thôn Thang Gia, do vậy mới thống nhất gọi thành tên “thôn Dương Gia”.

Sau này tình hình có biến động, nhà họ Doanh xảy ra chuyện, vì để đề phòng người nhà họ Dương ở thôn Dương Gia chính gốc nằm ở vùng trung gian xảy ra chuyện nên chỉ có thể thiết lập rào chắn, và cấm túc bất cứ người nhà họ Dương ra vào.

Sau này hai thôn này mới đổi tên lại.

“Vâng.”

Sau khi nghe Diệp Thiên nói, Lưu Chương mới gật đầu lia lịa.

Mặt hắn tỏ vẻ kinh ngạc rồi lầm bầm nói: “Tôi còn cho rằng bên trong chẳng có mấy người, không ngờ bên trong ấy lại có quy mô chứa tới cả nghìn người như vậy.”

“Đúng rồi, tôi cũng nhắc nhở anh một chuyện, người bên trong đó thân thủ rất tốt, cố gắng đừng để xảy ra mâu thuẫn.” Diệp Thiên nghĩ tới gì đó rồi lại lập tức lên tiếng nhắc nhở: “Anh tìm tới người canh miếu của bọn họ, bảo ông ta hỗ trợ. Nếu xảy ra việc gì thì lập tức gọi điện cho tôi là được.”

Diệp Thiên nghĩ tới những người thôn Dương Gia kia gần như đều là những người theo võ cổ, tính cách cũng kỳ quái, lại thêm nữa là bọn họ đều tôn thờ võ thuật, từ nhỏ đã lớn lên trong môi trường võ thuật.

Nếu ra ngoài thì chẳng khác gì con cá trong bể nhỏ bơi ra biển lớn. Mặc dù đều là sống trong nước nhưng môi trường sống và quy mô lại có sự thay đổi lớn, muốn để đám người đó có thể thích ứng và thuân thủ với những quy định bên ngoài thì e rằng cũng là một việc vô cùng khó khăn.

Chỉ hy vọng có ông già theo võ cổ tầng thứ mười kia trấn áp, sẽ không xảy ra chuyện gì rồi dần dần sẽ tiến hành đồng hoá bọn họ.

Lưu Chương đều ghi nhớ cả.

……

Gần tối, trong một khoảng sân đang thi công, chỉ có một chiếc bàn, trên đó có vài món ăn đơn giản.

“Ân nhân, nếu không có cậu thì e rằng thôn Lý Gia của chúng tôi không biết còn phải trải qua bao nhiêu năm mới có thể giao thiệp với bên ngoài, mới có thể có cuộc sống như người bình thường.”

Ông cụ Vu run rẩy nâng chén rượu lên nói lời cảm kích.

Đôi con mắt ông rưng rưng ngấn nước.

Nói xong, ông nâng chén rượu uống cạn.

Ông thật sự rất vui. Bao nhiêu năm rồi nơi đây mới có được bầu không khí an yên đến vậy.

Nơi đang được sửa là nhà của ông.

Diệp Thiên cười rồi lắc đầu nói: “Ông Vu, cháo là Diệp Thiên, ông gọi tên cháu là được rồi. ‘Ân nhân’ gì đó nghe lạ lắm, vả lại cháu cũng đã nói nhiều lần là giúp thôn mình vì tình cờ gặp phải. Nếu như không gặp phải thì e rằng cho dù biết việc này, cháu cũng không để tâm sâu đến vậy.”

Diệp Thiên nói thật lòng.

Anh là người, không phải là thần, những gì có thể làm được trong tầm tay, anh sẽ dốc sức đi giúp người chứ không giúp riêng mình ai. Nếu không gặp trực tiếp thì anh sẽ không đi giúp người vô cớ.

“Ân nhân, tôi biết cậu khiêm tốn, cố ý nói vậy.”

Ông cụ Vu vẫn cho rằng Diệp Thiên là Bồ tát sống tới giúp bọn họ.

Diệp Thiên nghe vậy cũng chẳng biết nên nói gì.

Thế rồi ông cụ Vu tiếp lời: “Còn thằng cháu hư đốn nhà tôi, cũng may có ân nhân là cậu đây, nếu không nó đi đâu tôi cũng không yên tâm được. Với tính cách của nó, nếu như ra khỏi thôn Lý Gia đi đương đầu với thế giới ngoài kia thì e rằng ba ngày đã trụ không nổi, thậm chí còn gây ra hoạ lớn rồi.”

Vu Lạc – cháu ông cụ Vu đã được Lưu Chương sắp xếp cho vào một công xưởng và được người ta tận tình “chăm sóc”. Chăm sóc ở đây không phải là khách sáo gì với hắn mà mục đích chủ yếu là cải tạo tính cách và thái độ của hắn.

Về điểm này thì Diệp Thiên đồng tình với ông cụ Vu. Với tính cách như hắn thì sớm muộn cũng bị người ta xử lý.

“Ông Vu, nếu ông muốn gặp cháu mình thì có thể nói với Lưu Chương bất cứ lúc nào. Nhưng mỗi tháng chỉ được gặp nhiều nhất là ba lần, và không thể vì anh ta là cháu của ông mà ông mềm lòng nhé.” Diệp Thiên nói.

“Xin ân nhân yên tâm. Thực ra tôi đã chuẩn bị sẵn tâm lý không gặp nó rồi. Chỉ hy vọng nó có thể cải tạo tốt, sau này làm một người tốt.”

Ông cụ Vu đã nghĩ thông suốt thế nhưng đầu lông mày vẫn còn cau lại, chưa thoải mái cho lắm.

Sau khi phát hiện ra, Diệp Thiên cảm thấy tò mò.

Ông cụ Vu còn đang đắn đo gì nữa?

Bây giờ cháu của ông đã vào kia cải tạo rồi, nhà ông cũng đang được xây sửa lại, còn có gì phải lo lắng ư?

Lúc này Lưu Chương ngồi cùng bàn ghé lại gần Diệp Thiên rồi hạ giọng nói: “Ông cụ Vu muốn cưới vợ cho cháu trai mình, có lẽ đó là nỗi bận tâm duy nhất lúc này của ông.”

“Ồ?”

Diệp Thiên lặng người.

Lưu Chương lại tiếp tục nói: “Lúc chúng tôi xây sửa nhà cho ông Vu thì thấy ông cầm một tấm ảnh kết hôn của con trai và con dâu mình, có lúc còn bật khóc.”

Diệp Thiên nghe rồi gật đầu, sau đó dặn dò: “Anh cho photo ảnh cưới của con trai và con dâu ông ấy lại sau đó đưa tôi một bản.”

“Vâng.”

Lưu Chương lập tức vâng lệnh rồi bổ sung: “Tôi sẽ cho người điều tra tin tức của con trai và con dâu ông Vu.”

“Ừm.”

Diệp Thiên không phản đối.

Biển người mênh mông, muốn tìm người đi ra khỏi một nơi lạc hậu như thôn Lý Gia này e rằng khó như lên trời.

“Tìm ra được thì báo tôi một tiếng.”

Diệp Thiên để lại thông tin liên lạc cho Lưu Chương.

Lưu Chương nhận lấy thì kinh ngạc không thôi. Không ngờ còn có thu hoạch ngoài ý muốn, và lại còn là thông tin liên lạc của Diệp Thiên nữa.

Lưu Chương còn đang nghĩ sau này phải nịnh Diệp Thiên thế nào đây. Bây giờ thì đều được giải quyết cả rồi.