Lăng Thiên Chiến Thần

Chương 634




Nhà họ Dương và nhà họ Doanh đã tranh đấu lẫn nhau từ rất lâu rồi, mà bên yếu thế chỉ có thể nhẫn nhịn tìm cơ hội. Có thể là hai thế hệ mới có thể hoàn thành được ước nguyện của một thế hệ.

Rất nhanh sau đó, ông già đã kìm hãm bớt tâm tư.

“Từ đường cổ này đã nhiều năm không mở cửa, chỉ vì mở được cửa không dễ dàng.”

Ông già chỉ vào cửa lớn từ đường, rồi sau đó dùng lực một tay đánh lên đó.

Pâng!

Âm thanh nặng trĩu vang lên.

Thế nhưng cánh cửa đồng vẫn không động đậy, thậm chí ngay cả chút thay đổi cũng không có!

“Không mở được sao?”

Bạch Tử U ngạc nhiên ra mặt, cô nhìn xung quanh rồi kinh ngạc hỏi: “Sao không có ổ khóa?”

Ông già cười ha ha, nói: “Cửa miếu cổ này không phải dùng chìa khóa để mở, hơn nữa còn cần có hai võ sĩ tầng thứ mười mới có thể nhấc lên, nếu không thì cho dù cho nổ cũng khó lòng mở được!”

“Cái gì?!”

Bạch Tử U nghe xong tặc lưỡi.

Một cánh cửa đồng lại có thể chống lại cả bom?

Thậm chí còn cần hai võ sĩ tầng thứ mười hợp sức mới có thể mở được, thật không tưởng tượng nổi!

“Cậu hợp sức với tôi mở cánh cửa này ra đi.”

Ông già nhìn về phía Diệp Thiên đưa ra lời mời.

Ông còn nhớ năm đó còn có một người giữ miếu, ông phải hợp sức với người đó mới có thể mở được cửa đồng, chỉ đáng tiếc, người đó đã qua đời rồi.

Bên cạnh ông không có người nào đáng tin cậy, cho dù có cũng chưa luyện tới tầng thứ mười, vì vậy cánh cửa này vẫn luôn đóng chặt.

Bây giờ cuối cùng cũng có thể lại mở nó ra!

“Không cần, một mình tôi là được.”

Diệp Thiên vươn vai nói: “Dù sao các người cũng sắp phải rời khỏi nơi này, đồ đạc trong miếu cũng phải dọn đi, so với việc bảo quản chúng kỹ lưỡng không bằng cứ tiêu hủy đi để khỏi lo nghĩ.”

“Hả?”

Ông già sững sờ, nhưng không phải vì Diệp Thiên nói sẽ phá bỏ nơi này.

Thực ra ông không có tình cảm gì với nơi này, mong muốn duy nhất của ông cũng là cho nổ nơi này đi, chôn vùi những người nhà họ Doanh ở dưới vì vậy nên không có vấn đề gì.

Ông sững sờ bởi vì Diệp Thiên nói một mình anh sẽ mở cánh cửa này ra.

Sau khi tỉnh táo trở lại, ông già lắc đầu không biết nói gì hơn.

Mặc dù ông thừa nhận Diệp Thiên rất mạnh, mạnh tới mức khiến người ta không có nhiều tâm lý đối kháng nhưng mức độ kiên cố của cánh cửa này, ông đã được thử nghiệm.

Một người không thể nào mở nó được chứ đừng nói phá hủy. Đó là chuyện không thể nào xuất hiện!

“Cậu!”

Mặt đất rung chuyển, bụi bay mịt mù!

Rầm! Rầm! Rầm!

Cánh cửa kiên cố vỡ vụn rồi rơi xuống đất khiến bụi mù mịt.

Ông già nhìn thấy cảnh tượng mà bản thân cả đời khó quên!

Cánh cửa đồng vững chắc không gì sánh bằng lại đổ sụp xuống như vậy!

Còn là vỡ vụn, không có lấy một miếng hoàn chỉnh, đồng vụn đều rơi hết xuống đất.

Lớp bụi còn lại dường như đang thông báo những gì vừa xảy ra.

“Cậu, cậu!”

Hồi lâu sau, ông già mới kịp hoàn hồn.

Ông nuốt nước bọt nhìn Diệp Thiên đầy kinh ngạc.

Nhưng Diệp Thiên chỉ vẫy tay như xua đi lớp bụi không nhiều rồi gọi: “Vào trong đi.”

Bạch Tử U liền đi theo ngay.

Cô rất hiểu Diệp Thiên nhưng không rõ thực lực cụ thể của anh, tóm lại là cô cảm thấy tất cả võ sĩ tầng thứ mười trên thế giới này đều hợp sức với nhau cũng không thể là đối thủ của anh!

Bởi vậy cho dù Diệp Thiên làm ra chuyện gì kinh ngạc thì trong mắt Bạch Tử U, đó cũng là chuyện bình thường!

Hai người đi vào trong, bỏ lại một mình ông già vẫn đứng đó không biết nên làm gì.

“Hóa ra, mình đánh giá thấp cậu ta rồi.”

Sau khi bình tâm lại, ông già mỉm cười bất lực, cất bước theo vào bên trong.

Kiến trúc bên trong không khác gì với từ đường của những gia tộc bình thường là mấy. Vì nhiều năm rồi không có ai vào trong nên bàn thờ đầy bụi bặm, ngay cả bài vị cũng mắc đầy mạng nhện, xung quanh nhìn rất cũ kỹ.

“Chính là ở đây.”

Vừa bước vào, ông già không than thở gì mà chỉ vào phía gian thờ.

Dưới tủ thờ có mấy đệm cói, ông già vừa nói vừa dẹp đệm cói đi.

Nền đất vô cùng bằng phẳng, cũng không phát hiện ra gì.

Nhưng sau khi ông già quét dọn và dùng nước sạch lau dọn phía dưới, họ liền phát hiện ra khe hở có thể nhận thấy bằng mắt thường.

Những khe hở này tụ lại với nhau tạo thành một ô vuông có độ dài một mét.

Ông già đứng bên cạnh gõ mạnh một cái, mặt đất liền rung chuyển, sau đó khe nứt càng ngày càng lớn.

“Bên dưới thông xuống dưới lòng đất của nhà họ Doanh, bởi vì nó rất bí mật nên bên trên gần như không phát hiện ra dấu vết gì, bên dưới lại càng không có dấu vết, nhà họ Doanh chắc chắn sẽ không phát hiện ra!”

Ông già vừa nói vừa ra sức lật cục đá hình vuông ra.

Sau đó, một lối vào hình vuông tối thui xuất hiện, cúi xuống nhìn thì thấy toàn những mảng tối vô cùng tĩnh mịch.

“Anh Diệp, tôi xuống trước.”

Bạch Tử U hăng hái lấy dao găm ra chuẩn bị nhảy xuống nhưng ngay sau đó, Diệp Thiên đã tóm lấy tay cô.

“Không cần xuống nữa.”

Bạch Tử U ngạc nhiên.

Tại sao không xuống nữa?

Không chỉ mình cô mà ông già cũng không hiểu.

Nơi ẩn náu của nhà họ Doanh đã ở ngay trước mắt rồi, chỉ cần đi xuống là có thể phát hiện ra không ít người nhà họ.

Cho dù không thể bắt sạch cả lũ thì ít ra cũng xử được một số!

Diệp Thiên lên tiếng, nói: “Bên dưới không có không khí, cũng không có mùi thi thể, điều này cho thấy trong đó đã không còn ai nữa rồi.”

“Cái gì?!”

Ông già ngạc nhiên vội vàng nói: “Không thể nào, nơi ấu náu của nhà họ Doanh chính là trong này, chắc chắn không có sào huyệt thứ hai!”

Ông hiểu rõ nơi này.

Trong này có gì, chỗ nào có người ẩn náu, ông cũng biết rõ mồn một.

Lúc này sao lại không có người nhà họ Doanh ở bên dưới chứ?

Ngay cả Bạch Tử U cũng hơi nghi ngờ, nhưng cô cũng chỉ hỏi: “Vậy thì Doanh Hải vừa nãy là thế nào?”

“Doanh Hải chẳng qua là con cờ bỏ đi mà thôi.”

Diệp Thiên lắc đầu: “E là trong tiệc mừng thọ nhà họ Chu, không chỉ có một mình Doanh Đông, chắc chắn còn có kẻ khác là người nhà họ Doanh cũng có mặt!”

“Họ sớm đã biết được Doanh Đông bị bắt, bị bức cung để lấy tin tức.”

“Đồng thời họ cũng rất cẩn thận, cho dù tôi chỉ là một võ sĩ tầng thứ mười bình thường thì với tính cách thận trọng của người nhà này, bọn họ cũng sẽ trốn khỏi nơi đây trước.”

“Bọn họ không dám cược, thắng thì còn dễ nói thua thì chẳng còn gì!”

Diệp Thiên nói xong, bên dưới vẫn yên ắng như vậy.

“Vậy, vậy bọn họ sẽ đi đâu?”

Ông già có hơi ngơ ngác.

Nếu như người nhà họ Doanh sớm đã rời khỏi đây thì bọn họ nên thế nào chứ?

Báo thù? Hay là sống cuộc sống yên ổn của người bình thường?