Lăng Thiên Chiến Thần

Chương 600




“Mày xuống dưới đã.” Tên chủ thầu bước đến phần đầu máy xúc, hắn ta gào mồm bảo tên lái xe đang ngồi buồng lái xuống. Tên lái xe chỉ biết nghe lời thôi chứ sao giờ, anh ta xuống xe ngay lập tức, đợi xong xuôi anh ta lại khẽ giọng hỏi: “Anh chủ thầu, giờ mình sao giờ anh? Hình như thằng nhãi này có vấn đề về thần kinh ấy, hay là các anh em ra tay đuổi nó đi nhé anh?”

Đôi con ngươi của tên chủ thầu xoay tròn, hắn ta giơ tay ngăn cản: “Ở đây là địa bàn của nhà họ Chu, không cho phép người ngoài làm xằng làm bậy hết lần này đến lần khác như thế, nhìn nó không giống có ý định rời khỏi đây. Dù bọn mày có đuổi nó đi nữa thì có đảm bảo nó sẽ chẳng trở về gây sự nữa không?”

Lời của tên chủ thầu có lý vô cùng, ít nhất thì tên lái xe gật đầu như giã tỏi khi nghe hắn ta nói, nhưng thế này thì khó chơi nhỉ: “Thế mình xử lý nó sao giờ anh? Chẳng lẽ trói vào, đợi mình làm xong rồi lại thả nó đi ư?”

“Không cần.” Tên chủ thầu cười lạnh lùng: “Nếu nó chán sống thì mình cứ cho nó thoả lòng đi, tao không có thói dung túng cái hạng người như vậy.”

Tên lái xe đang định hỏi nói vậy là có ý gì thì tên chủ thầu đã nhảy bật lên máy xúc, ngồi vào vị trí điều khiển, từng tiếng “Rầm rập” vang lên. Chiếc máy xúc đã được khởi động.

“Anh chủ thầu, anh, anh định làm gì vậy?” Tên lái xe bỗng nghĩ đến một cảnh tượng kinh khủng tột độ, anh ta vội vã kêu lên.

Kể cả những kẻ khác cũng vô cùng thảng thốt, bọn họ vốn đang nghe ngóng chuyện đằng Diệp Thiên, lúc này ai ai cũng đoán được tên chủ thầu định làm gì nên kẻ nào kẻ nấy cũng trắng xám mặt mày. Mà đương nhiên rằng cảm xúc của bọn họ chủ yếu là thấy mãi rồi cũng quen. Bọn họ biết trên tay của tên chủ thầu này có dính máu người. Hắn ta ngồi lên vị trí đó, hắn không độc ác thì sẽ chẳng ai nghe theo hắn đâu.

“Ranh con, tao đã cho mày rất nhiều cơ hội nhưng mày lại không nghe, thế thì tao cũng chẳng có cách nào khác cả.” Tên chủ thầu ngồi trong máy xúc, ánh mắt của hắn ta dõi theo Diệp Thiên – người đang đứng cản ngay phía dưới. Khoé miệng của hắn ta hiện rõ một nụ cười đầy ác độc, hắn ta như kiểu đang nhìn một người chết vậy.

Máy xúc khởi động ầm ì lao về phía Diệp Thiên, nhìn là thấy nó đang trong trạng thái sẵn sàng va chạm, nghiền nát đối phương. Đám đông chung quanh đều quay đầu sang chỗ khác, trông như không dám nhìn cảnh tượng sắp sửa diễn ra. Một người đang sống sờ sờ ra đấy kia mà. Bị máy xúc nghiền xong rồi chắc chỉ còn mỗi đống thịt vụn thôi nhỉ?

“Chết đi cho tao.” Tên chủ thầu nhấn ga tăng tốc, nhưng chỉ một giây sau hắn ta lại sững sờ. “Rầm rầm rầm.” Máy xúc ra sức lao về phía trước, nó vẫn ở trong trạng thái hoạt động và đã va chạm với Diệp Thiên. Nhưng nếu nhìn kỹ thì mọi người sẽ nhận ra ngay khi chiếc máy xúc va chạm với Diệp Thiên thì anh bỗng vươn một cánh tay ra chống lại đầu máy xúc.

Chiếc máy xúc to oạch khựng lại bởi một sức mạnh tưởng chừng ngàn cân, nó không thể di chuyển mảy may chút nào nữa cả, bánh xe thì vẫn quay vòng tại chỗ, từng tiếng đứt gãy “Khực khực” vang lên và rồi bánh răng của chiếc xe đứt thành nhiều mảnh, hỏng hóc nghiêm trọng, đã thế còn xuất hiện một luồng khói đen vì cháy động cơ.

Đám đông hoảng sợ không thôi, bọn họ không dám tin những gì đang xảy ra trước mắt. Đôi con ngươi của tên chủ thầu ngồi trên buồng lái trợn to như sắp rơi ra ngoài, nhưng hắn ta lại lạc quan quá đỗi, nuốt một miếng nước bọt xong tự an ủi mình rằng: “Chắc máy xúc bị thứ gì đó ngăn lại thôi chứ sao lại có thể khựng lại chỉ bằng sức một người cho được chứ, không thể nào vậy được.”

Tên chủ thầu nói hết câu thì lại bắt đầu khởi động gầu máy xúc, múc về phía đầu của Diệp Thiên. Nhưng lần này hắn ta lại thất bại, bởi Diệp Thiên đã nhấc cánh tay còn lại lên... Một tiếng “Keng” vang lên, gầu máy xúc bị cản lại một cách dễ dàng.

“Không. Không thể nào.” Trên khuôn mặt của tên chủ thầu cuối cùng cũng rải đầy nỗi sợ hãi cùng kinh hoàng, trông như hắn ta đã nhìn thấy một cảnh tượng khiến lòng mình khiếp hoảng tột độ, tính cả lúc hắn ta coi phim kinh dị khi còn bé xíu cũng chưa bao giờ phải sợ hãi thế này. Một người đứng trước đầu máy xúc, sau đó dùng một cánh tay để ngăn cản động cơ đang ầm ì lao tới, tay còn lại thì giữ chặt gầu máy. Nếu đây là một vật khác thì cũng có thể hiểu được, có thể giải thích sao lại vậy được, nhưng mẹ nó, đây là máy xúc, máy xúc kia mà.

“Cậu, cậu ta là thần tiên à?” “Chẳng lẽ đây là cao thủ võ cổ trong truyền thuyết?” “Cao thủ võ cổ? Ghê gớm vậy sao?” “Tôi nghe người ta bàn đến cao thủ võ cổ rồi, ai cũng đáng gờm cả, chẳng ai địch nổi đâu, nhưng người này...” Ai ai cũng nhìn Diệp Thiên như kiểu nhìn thấy ác quỷ ghê người, trên khuôn mặt của bọn họ đầy rẫy nỗi sợ hãi. Hành động đó của anh đã vượt xa ngoài sức tưởng tượng của bọn họ.

Ngay lúc này Diệp Thiên lại ra tay, anh phá huỷ chiếc máy xúc kia xong xuôi rồi nhảy vọt lên trên thân máy, đứng ngay trước cửa kính buồng lái. Ánh mắt của anh dõi theo cơ thể cứng đờ của tên chủ thầu. Giờ thì vẻ mặt của anh không còn bình tĩnh thong dong nữa, anh đã cho hắn ta cơ hội nhưng đối phương lại chẳng biết trân trọng, mà sự nhẫn nại cùng với thiện chí của con người thì có hạn.

Tên chủ thầu ngồi trong buồng điều khiển, khuôn mặt của hắn ta không còn sự hống hách, ngạo nghễ lúc đầu, giờ này hắn ta như thể biến thành một người khác vậy, nước mắt nước mũi tèm lem, rơi không kiểm soát, cơ thể cứng đờ kia run như cầy sấy khi bị Diệp Thiên nhìn ở khoảng cách gần.

“Vừa rồi muốn giết tôi à?” Diệp Thiên cất giọng.

Tên chủ thầu không biết đáp thế nào cho phải, hắn ta cũng chẳng biết nên thể hiện nét mặt gì cả, cuối cùng hắn ta chỉ đành trưng cái vẻ mặt khóc không ra nước mắt ra: “Tôi, à không, con sai rồi bố ơi, ông ơi, ông tha cho cái mạng chó của con đi ạ, sau này con sẽ làm trâu làm ngựa cho ông ạ...” Tên chủ thầu cầu xin tha mạng luôn mồm, nhưng lời hắn ta nói lại khiến Diệp Thiên cạn lời vô cùng. Đúng là không có điểm giới hạn mà.

“Phịch.” Thậm chí tên chủ thầu còn quỳ dập đầu với Diệp Thiên ngay trong buồng điều khiển. “Cộp cộp cộp.”

“Choang.” Nhưng một cánh tay đã xỏ xuyên qua lớp kính thuỷ tinh chắn gió ngay phía trước đầu máy xúc sau đó tóm lấy cổ của tên chủ thầu rồi lôi hắn ta ra khỏi buồng lái, anh vung tay vứt qua một bên.

“Phịch.” Tên chủ thầu nằm bò trên đất, xương cốt dường như gãy nát hết cả.

“Lúc đầu tôi đã nói rồi mà, dừng việc các người đang làm đi không thì chết, vậy mà các người lại không nghe.” Diệp Thiên nhảy xuống, anh nói một câu như vậy.

Mặt mày của đám đông xung quanh xám ngoét, không ai dám hó hé một lời, thậm chí có kẻ còn định bỏ trốn lặng lẽ, giờ thì mạng sống là quan trọng nhất. Nếu bọn họ biết tên nhãi đến gây sự này không phải kẻ tâm thần mà là một người mạnh như ma quỷ như vậy từ sớm thì họ sẽ chạy luôn chứ chẳng cần Diệp Thiên phải mở lời.

“Các người yên tâm, giờ dừng hết mọi việc cũng có thể được sống, tôi chỉ giết mình hắn ta thôi.” Diệp Thiên trông thấy mọi động tác của đám đông, anh cất cao giọng.

Bọn người kia thở phào nhẹ nhõm trong vô thức, chỉ có mình tên chủ thầu đang nằm giả chết trên mặt đất kia là tiểu bậy ra quần, hắn ta đứng bật dậy.