Lăng Thiên Chiến Thần

Chương 595




Gia chủ Chu Quý và Chu Mặc An nhìn nhau bất lực.

Mặc dù họ cũng cảm thấy đại trưởng lão nói rất đúng, Diệp Thiên không khác gì với đám người Thiên Khải nhưng thắng lợi cuối cùng lại thuộc về Diệp Thiên. Nhưng bọn Thiên Khải bỏ đi rồi, họ sợ!

Nếu như từ chối không lấy Sơn Hà Lệnh ra, Diệp Thiên cũng giống như Thiên Khải ra tay giết người thì làm sao?

Phải nhớ rằng thực lực của Diệp Thiên có thể đàn áp được cả võ sĩ tầng thứ chín!

Thậm chí họ có thể xác nhận chính xác rằng Diệp Thiên còn vượt qua cả võ sĩ tầng thứ mười.

Diệp Thiên như vậy, lời nói ra vốn đã vô cùng đanh thép rồi. Cho dù bọn họ kiên quyết không đưa, người ta cũng chỉ cần dùng một đầu ngón tay cũng có thể lấy được!

Vì vậy, lúc này bọn họ phản đối rõ ràng có hơi nực cười!

“Ông cố à, Sơn Hà Lệnh vô cùng quan trọng, ông giao cho hắn ta, hắn lấy nó đối phó với nhà họ Chu thì phải làm sao?” Đại trưởng lão nói tiếp.

Nhưng lần này Diệp Thiên cũng lên tiếng.

“Các người cảm thấy tôi muốn lấy Sơn Hà Lệnh cần trưng cầu ý kiến của mấy người sao?”

Anh nói bằng giọng lạnh lùng không chút kích động. Người nhà họ Chu nghe vậy đều sừng sờ.

Người ta vốn chẳng cần xin ý kiến của bọn họ!

Bây giờ Sơn Hà Lệnh đang ở trước mặt, với thực lực của Diệp Thiên, chi cần móc một ngón tay là có thể có được!

“Ngoài ra, ông nói tôi có được Sơn Hà Lệnh sẽ quay lại đối phó nhà họ Chu các người?”

Diệp Thiên nhìn đại trưởng lão nhà họ Chu nói một câu như vậy khiến ông ta có hơi căng thẳng.

Trước khi tới đây, ông ta đã nghe nói có một người thanh niên có thực lực rất mạnh, có thể đánh bại cả võ sĩ Đỉnh Phong tầng thứ chín! Lúc đó ông ta còn không tin bởi vì phải nhìn tận mắt mới biết được thực lực!

Nhưng hiện giờ, tuy chỉ đứng rất gần Diệp Thiên đã có thể cảm nhận được sự uy khiếp khủng khiếp, khiến người ta thở không ra hơi!

Lúc này, đột nhiên Diệp Thiên hành động!

Anh chậm rãi nhấc chân lên rồi đạp một cái thật mạnh.

Một giây sau, cả biệt viện nhà họ Chu đột nhiên rung chuyển. Từ chỗ chân Diệp Thiên xuất hiện một vết nứt kéo dài tới tận góc tường đối diện mới dừng lại.

Đám người nhà họ Chu cũng hoảng hốt đứng không vững.

“Cậu, cậu!”

Tới khi tất cả bình tĩnh lại, họ mới phát hiện ra ánh mắt của Diệp Thiên đã trở nên vô cùng đáng sợ, giống như đại ma vương vậy.

Toàn thân họ run rẩy, đặc biệt là đại trưởng lão, người đứng gần Diệp Thiên nhất. Ông ta trông giống như cây đang rung chuyển, cứ thế run rẩy!

Rầm!

Đại trưởng lão vừa mới ra mặt lần này lại quỳ xuống. Quỳ với Diệp Thiên!

“Bây giờ ông cảm thấy tôi lấy được Sơn Hà Lệnh rồi có tới đối phó với nhà họ Chu mấy người không?”

Diệp Thiên hỏi.

Đại trưởng lão ngay cả nhìn cũng không dám nhìn mà nằm rạp xuống đất.

Mẹ kiếp! Còn phải dùng Sơn Hà Lệnh để đối phó với nhà họ Chu các người sao? Cứ thẳng tay hô phong hoán vũ!

Một người tay không có thể trừ khử hết cả nhà họ Chu mà bọn họ còn dám nghi ngờ này nọ?

Thấy đại trưởng lão khi nãy còn khí thế hùng hổ, cao ngạo vừa chớp mắt đã quỳ dưới chân Diệp Thiên, những người khác cũng vô cũng hoảng hốt. Sau khi bình tĩnh lại, bọn họ ngay lập tức quay đầu quỳ xuống: “Chúng tôi có mắt không biết Thái Sơn mà!”

Đám người kia đều đã hối hận.

Thực lực của người ta khủng khiếp như vậy còn không biết điều tự tìm phiền phức, không phải là tự nộp mạng hay sao?

Không nhìn thấy mấy võ sĩ tầng thứ chín, thứ mười gì đó đều phải bỏ đi vì Diệp Thiên hay sao? Bọn họ còn phản kháng gì nữa chứ? Sơn Hà Lệnh dù có quý báu những cũng không có mạng mà dùng!

“Quỳ thì miễn đi!” Diệp Thiên xua tay lạnh lùng nói: “Sơn Hà Lệnh vốn không phải đồ của nhà họ Chu mấy người, tôi đòi lại nó chẳng qua là vật về chủ cũ mà thôi.”

Đám người nhà họ Chu nghe xong cũng sừng sờ hình như đang suy nghĩ chuyện gì đó.

Nhưng ngay sau đó gương mặt ai nấy cũng đầy kinh ngạc.

Chỉ thấy trụ cột nhà họ Chu, có quyền uy nhất, lớn tuổi nhất, người có thực lực mạnh nhất trong số những người họ Chu, ông cố Chu, Chu Càn đang khom người gập gối quỳ xuống trước mặt Diệp Thiên.

“Ông cố?!”

Đại trưởng lão kinh ngạc. Không chỉ có ông mà toàn bộ người nhà họ Chu đều rất hoảng loạn. Ai nấy cũng tròn mắt nhìn nhau vì cảnh tượng không trước mặt họ không hề ngờ tới.

Bây giờ ông ta lại quỳ gối trước một thanh niên, không phải quỳ theo cách vứt bỏ hết tôn nghiêm mà thực lòng tôn kính!

Ông cố Chu quỳ trước Diệp Thiên, mặt đầy kính nể.

“Lão già nhà họ Chu, Chu Càn từng gặp...!”

Chu Càn chuẩn bị dập đầu.

Ông ta nhận ra Diệp Thiên chính là người đàn ông đó, người đàn ông mạnh tới mức khiến cả thể giới run sợ!

Diệp Thiên liền ngắt lời: “Được rồi, đưa đồ cho tôi, những thứ khác chẳng qua là lời khách sáo, tôi không thích nghe, cũng không có thời gian.”

Chu Càn lập tức giữ im lặng.

Ông tự tay bê chiếc hộp lên và mở nó ra. Bên trong là một miếng lệnh bài, nhìn có vẻ rất bình thường nhưng chính thứ bình thường này khiến vô số người mong ước, nghĩ đủ mọi cách để có được!

Có được nó, cao thủ bốn phương đều phải nghe lệnh vô điều kiện!

Diệp Thiên đưa tay cầm giống như cách cầm một đồ vật bình thường vân vê một lát rồi cất đi.

“Các người cũng đứng dậy hết đi, chuyện hôm nay tới đây kết thúc.” Diệp Thiên xua tay.

Nhưng không ai đứng dậy bởi vì ông cố Chu vẫn chưa đứng lên mà còn quỳ lâu hơn.

Diệp Thiên không biết nói gì hơn nên cũng không quan tâm. Anh gọi Mạc Linh rồi quay đi. Chuyện hôm nay về cơ bản vẫn nằm trong kế hoạch.

“Cậu Diệp xin dừng bước!” Ông cố Chu lên tiếng.

“Còn có chuyện gì sao?” Diệp Thiên nhìn Chu Càn. Ông ta nói: “Lần này cậu tới Bắc Cương chắc chắc có chuyện, tôi không tiện hỏi nhưng nhà họ Chu tôi cũng có chút địa vị ở Bắc Cương, nếu như có thể giúp được cậu thì tốt quá!”

Diệp Thiên dừng lại suy nghĩ rồi khẽ gật đầu.

“Cũng được, vậy thì giúp tôi sắp xếp chỗ ở đi!”

Dù gì chuyện nhà họ Doanh trước mặt cũng có thu hoạch, đó chính là Doanh Đông, còn về chuyện khác thì cứ mượn tay nhà họ Chu đi làm vậy.

“Tôi sẽ sắp xếp giúp cậu.”

Ông cố Chu đích thân đưa Diệp Thiên rời đi.

Những người khác trong nhà họ Chu đều rất kinh ngạc. Họ chăm chăm nhìn bóng Diệp Thiên và ông cố Chu đang kính cẩn theo cùng, ánh mắt ai cũng đang run rẩy!

“Cậu ta, rốt cuộc là ai?”

“Tại sao ngay cả ông cố Chu cũng phải quỳ trước người này? Lại còn cung kính như vậy?”

“Tuyệt đối không chỉ vì thực lực!”

Người nhà họ Chu rất thắc mắc nhưng ông cố Chu không nói đương nhiên họ cũng không dám hỏi.

Đợi Diệp Thiên và ông cố Chu đi được một lúc, đại trưởng lão mới từ từ đứng dậy, căn dặn bằng giọng mệt mỏi: “Thu dọn biệt viện, an táng ổn thỏa cho những người nhà họ Chu vừa chết, trưởng lão có thể vào từ đường, còn lại giải tán đi.”