Lăng Thiên Chiến Thần

Chương 471




"Bởi vì ông không xứng." Vẻ mặt Diệp Thiên chẳng thay đổi chút gì khi đối mặt với lời ép hỏi hung hăng của Vệ Toàn Nghiệp, anh chỉ hờ hững nói đúng một câu như vậy, dường như lão Vệ Toàn Nghiệp này chỉ là một con chó hoang đang cắn càn, không xứng nhận được bất kì sự tôn trọng nào từ anh cả.

"Hừ..." Vệ Toàn Nghiệp nghe câu trả lời của Diệp Thiên, ông ta giận dữ đến mức cực điểm, ông ta cười lắc đầu, mở mồm tỏ ý khinh thường: "Đã thế thì hai ta cũng chẳng cần bàn bạc chi nữa, giờ tôi sẽ về Tây Ninh sau đó báo cáo chuyện này với Long Quốc, để phía Tử Thành xử lý vậy. Tôi cảnh cáo cậu đó Diệp Thiên, cậu đừng có cho rằng trên vai mình có vài ba ngôi sao năm cánh là giỏi lắm giỏi vừa. Long Quốc không đến lượt cậu quyết định đâu."

"Ông cảm thấy mình có thể về được sao?" Diệp Thiên vẫn bình thản như thường khi nghe ông ta nói vậy, như kiểu bọn người Vệ Toàn Nghiệp đã bị cách chức, mất cái ghế quan to của mình.

"Cậu dám?" Vệ Toàn Nghiệp nhận thấy ý đe doạ mạnh mẽ trong lời nói của Diệp Thiên, ông ta cắn chặt khớp hàm, mặt đanh lại. Ông ta sải bước về phía trước, dẫn đám cấp dưới của mình ra ngoài cửa ngay lập tức, ông ta không tin Diệp Thiên lại dám ra tay với thằng Vệ Toàn Nghiệp này, thế thì cái chức của nó cũng đừng hòng mà giữ được.

"Lang Mộc." Diệp Thiên thấy Vệ Toàn Nghiệp rời đi với vẻ hung hăng, anh cũng chẳng ngăn cản gì mà quay lưng lại, cất giọng gọi phía ngoài cửa. Lang Mộc xuất hiện ngay trước mặt Vệ Toàn Nghiệp khi Diệp Thiên vừa mới dứt lời, trên tay anh ta là một xấp tài liệu, cơ thể cao lớn của anh ta trông chẳng khác gì một ngọn núi hùng vĩ chặn trước mặt bọn người phe Vệ Toàn Nghiệp, khiến cho bước chân của ông ta phải dừng lại.

"Cậu dám giết tôi thật sao Diệp Thiên?" Vệ Toàn Nghiệp dừng nhịp bước, ông ta quay đầu lại nhìn Diệp Thiên bằng ánh mắt dữ tợn, mặc dù lửa giận đang nghi ngút trong lòng nhưng ông ta cũng chẳng dám lỗ mãng, bởi ông ta biết dưới tay tướng mạnh sẽ chẳng có lính cùi, chỉ cần một bàn tay của người đàn ông cao to lực lưỡng đang đứng trước mặt ông ta là cũng có thể giết chết mình. Giờ ông ta chỉ có thể lôi thân phận của mình ra để chèn ép Diệp Thiên.

"Ngày 4/8, Đinh Lưỡng - thành viên của Bạch Cốt Hội bước vào Tây Ninh để gặp Vệ Toàn Nghiệp, bàn bạc suốt bốn tiếng hồng hồ. Ngày 13/8, Bạch Cốt Hội giúp đỡ hội trưởng Ngô Toàn Thắng của thương hội Tây Ninh trong việc vơ vét tài sản ở Tây Ninh, ngay đêm đó, một phần tài sản cũng như tiền bạc đã được chuyển cho Vệ Toàn Nghiệp. Ngày 30/8, Hổ Thiều - người hầu nhà Vệ Toàn Nghiệp mang theo số tài sản khổng lồ đó vào Thủ đô, đút lót cả thảy..."

Diệp Thiên còn chưa đáp trả câu hỏi của ông ta thì Lang Mộc đã đọc hết những tài liệu có trong xấp giấy trên tay mình. Mỗi khi anh ta nói xong một câu là lại vứt một tờ tài liệu xuống đất, xấp giấy tung bay, rơi rụng đầy đất tựa như hoa tuyết, chẳng mấy chốc mà nơi Vệ Toàn Nghiệp đang đứng đã phủ dày một tầng giấy.

"Bôi, bôi nhọ cả. Bôi nhọ hết cả." Vệ Toàn Nghiệp nghe đến tên Bạch Cốt Hội cùng với từng thông tin chính xác đến cả ngày tháng theo lời Lang Mộc, ông ta hoảng hốt tột độ, ông ta không ngờ từng chiêu trò mà mình và Bạch Cốt Hội ngầm hợp tác với nhau lại bị tra xét rõ ràng, đầy đủ đến vậy. Vệ Toàn Nghiệp cũng chẳng thể tưởng tượng được Diệp Thiên lại có thể nắm giữ hết thảy những thông tin mật này chỉ trong thời gian nửa ngày ngắn ngủi. Bạch Cốt Hội là một tổ chức lớn kia mà, ấy là một trong những kẻ địch lớn nhất, mạnh nhất của cả Long Quốc kia mà.

Nếu chuyện mình móc nối với Bạch Cốt Hội bị lộ ra thì dù cho Diệp Thiên có là một người bình thường đi chăng nữa, chỉ cần anh ta giao những chứng cứ phạm tội này cho Thủ đô thì cũng chẳng ai dám hó hé nói giúp một câu nào cho ông ta cả, chứ nói chi Diệp Thiên còn là nhân vật cấp cao nhất của cả Long Quốc kia chứ. Vệ Toàn Nghiệp không cần nghĩ cũng có thể tưởng tượng ra cái tình huống khi mọi việc bị lộ, lúc ấy những vị Đại nhân phía sau lưng mình sẽ cắt đứt với mình ngay lập tức, không đời nào mà họ sẽ nói hộ mình một câu.

Đương lúc Vệ Toàn Nghiệp điếng người đờ đẫn, đầu óc rối loạn thì những tên cấp dưới vẫn luôn theo sát sau lưng ông ta hằng ngày nay lại đồng loạt lui về phía sau, ai trong số chúng cũng vớt được ích lợi trên tay Vệ Toàn Nghiệp, nhưng chúng chưa bao giờ lường được người cấp trên của mình lại điên cuồng, đánh mất lý trí như vậy cả, thân là người con của Long Quốc nhưng lại cấu kết, có liên quan mật thiết với Bạch Cốt Hội. Giờ phút này đây, chúng chỉ sợ mình đứng gần Vệ Toàn Nghiệp quá rồi bị Diệp Thiên xử lý luôn một thể vì nghĩ chúng là đồng đảng chung phe với Vệ Toàn Nghiệp. Vả lại chúng cũng rõ ràng những chứng cứ kia là thật, Vệ Toàn Nghiệp xong đời rồi.

"Xin, xin cậu Diệp tha mạng." Vào thời khắc Vệ Toàn Nghiệp cuống cuồng tột độ kia, ông ta thấy cấp dưới của mình nháo nhác đứng cách xa mình, ông ta biết mình đã bị đám người kia ruồng bỏ. Vệ Toàn Nghiệp quỳ bò ngay trước mặt Diệp Thiên, trông chẳng khác gì một con chó cả, trong mắt đầy rẫy hối hận cùng hoảng sợ. Ông ta biết nếu giờ Diệp Thiên ra tay giết mình thì dù là chết cũng chả hết tội, sẽ chẳng một ai chống lưng cho ông ta cả.

"Ông mà cũng xứng?" Diệp Thiên lặp lại câu nói cũ của mình, anh sải bước về phía trước, ánh mắt lạnh lẽo của anh tựa những mũi tên băng giá đâm thẳng vào đôi con ngươi của Vệ Toàn Nghiệp, khuôn mặt của ông ta lúc này chẳng còn nét hống hách ngang ngược nào nữa, vừa nãy không sợ hãi, nể nang điều gì kia mà, sao giờ lại như một con chó rơi xuống ao, khóc lóc nghẹn ngào, hối hận khôn cùng thế kia?

"Tôi, tôi..." Vệ Toàn Nghiệp hé miệng định nói gì đó khi nghe Diệp Thiên lên tiếng, nhưng ông ta lại nhận ra mình chẳng có lời gì để chống trả, mọi lời nói đều trở lên bất lực khi đối mặt với xấp bằng chứng cứng như thép kia. "Bốp." Diệp Thiên nhấc chân đạp thẳng vào mặt Vệ Toàn Nghiệp, nát cả một góc, ông ta bụm mặt gào thét thảm thiết chẳng khác gì một con chó sắp chầu trời, Diệp Thiên chẳng buồn nhìn cái nào cả, anh đưa mắt nhìn lũ người đến cùng Vệ Toàn Nghiệp.

"Phịch." "Phịch." Đám người kia nhận thấy ánh mắt vừa quét về phía này của Diệp Thiên, chúng đồng loạt quỳ trên đất, tạo thành cả một hàng những con rối người, thân là cấp dưới của Vệ Toàn Nghiệp nên dù cho chúng không tham dự vào việc này thì cả người cũng nhơ nhuốc không thể rửa sạch tội. Chúng biết cái mạng quèn của mình đang nằm trong tay Diệp Thiên nên quỳ cả đám.

"Cậu Diệp, chúng tôi vô tội mà cậu Diệp..." "Xin cậu Diệp khoan dung độ lượng, tha cho chúng tôi..." "Do tên Vệ Toàn Nghiệp kia làm cả, chúng tôi không biết gì đâu ạ..." Bọn người kia quỳ xuống rồi thi nhau mở miệng, kẻ thì dập đầu xin tha, kẻ thì chối bỏ mọi quan hệ, có khác gì một đống rác đang chờ người xử lý đâu.

"Tất cả lập tức từ chức rồi chủ động ra tự thú, ai dám trốn, giết không tha." Diệp Thiên chẳng hề hấn gì khi lắng nghe những lời cầu xin tha thứ của lũ rác rưởi này, một câu nói của anh đã tuyên bố số mệnh của chúng, khiến cả đám ngã vật ra đất. Chúng biết mình tiêu rồi. Và người khiến chúng phải trả giá hết thảy chính là cậu thanh niên mà chúng từng khinh thường. Gieo gió gặt bão cả thôi.

"Cậu Diệp, vừa rồi, vừa rồi cậu đã giúp kẻ hèn này được mở mang tầm mắt." Trịnh Quân thấy Lang Mộc lôi đám người Vệ Toàn Nghiệp rời khỏi như lôi một lũ chó chết, ông ta vội vã bước lại, cung kính cất lời với Diệp Thiên. Giờ đây ông ta không còn nghi ngờ thực lực hay quyền thế trong tay Diệp Thiên nữa, sự phấn khích tràn ngập đôi mắt ông ta.

"Mấy ngày tới, tôi giao Tây Ninh cho ông và Lang Mộc." Diệp Thiên chẳng có cảm xúc gì khi nghe Trịnh Quân ton hót cả, anh đang mải nghĩ về Miêu Trại. Tây Ninh đã ổn định, tiếp sau anh phải phá vỡ bí mật của Miêu Trại. Bạch Cốt Hội chia một phần tài sản để mua chuộc Vệ Toàn Nghiệp như thế kia, chắc hẳn đang ấp ủ một âm mưu lớn. Vả lại Diệp Thiên cũng đã nghe tên Đinh Si kia nói Bạch Cốt Hội sẽ đạt được mục đích của mình trong hai ngày tới. Dù điều Bạch Cốt Hội muốn là gì đi chăng nữa thì lúc ấy Miêu Trại sẽ rơi vào vực sâu thăm thẳm chẳng thể quay đầu. Đó là điều anh không hề mong muốn.