Lăng Thiên Chiến Thần

Chương 468




Xoẹt!

Con dao trên tay Trịnh Quân đâm xuyên tim Ngô Toàn Thắng.

Trên mặt Trịnh Quân thậm chí không hề có chút do dự. Ông ta kết liễu cuộc đời của Ngô Toàn Thắng luôn tại đây.

Con chó này không xứng để được sống.

Cậu Diệp không ra tay chẳng qua cũng là vì không muốn nhuốm cái máu dơ bẩn của loại cặn bã bỏ đi này mà thôi.

Nếu như mấy ngày trước thì Trịnh Quân sẽ không thể chủ động kết liễu cuộc đời của Ngô Toàn Thắng như vậy vì khi đó ông ta còn đang nghi ngờ thực lực của Diệp Thiên.

Còn lúc này, ông ta hiểu rằng cái mạng của Ngô Toàn Thắng chính là minh chứng cho sự trung thành của ông ta.

Giết Ngô Toàn Thắng cũng chính là việc vạch rõ ranh giới giữa mình và Bạch Cốt Hội. Trịnh Quân quyết định đứng về phía Diệp Thiên.

Rất nhanh, Trịnh Quân đem cái đầu của Ngô Toàn Thắng xuất hiện trước mặt tất cả những người ở thương hội.

Tất cả mọi người ở đây đều lựa chọn thuần phục. Bọn họ biết rằng bầu trời ở Tây Ninh phải thay đổi rồi.

Tin tức này gần như được truyền gắp cả Tây Ninh.

Sau cái tin nhà họ Tiền, Miêu bị huỷ diệt và cái chết của Ngô Toàn Thắng thì các thế lực ngầm ở Tây Ninh đều bị Trịnh Quân và Lang Mộc trừ khử.

Tốc độ của bọn họ nhanh chóng, hành động gọn lẹ đến mức trong buổi chiều cùng ngày, mọi tin tức đều truyền đi khắp Tây Ninh. Tất cả mọi người đều đang tò mò xem rốt cục là ai, là thần thánh phương nào lại có thể kiên quyết và có thủ đoạn đến mức có thể trừ khử thế chân vạc và các thế lực đằng sau ở Tây Ninh.

“Ai có thể nói cho tôi biết chuyện này rốt cục là sao không?”

Trong phủ Tây Ninh, là người đứng đầu ở Tây Ninh của Long Quốc, Vệ Toàn Nghiệp mặt mày khó tin.

Là quan lớn của một vùng, ông ta có trách nhiệm đảm bảo sự an nguy cho nơi này.

Thế nhưng lúc này cục diện tại Tây Ninh lại đột nhiên thay đổi. Thế mà một người đứng đầu như ông ta lại không hề hay biết điều gì.

Điều này không những chỉ là sự tắc trách mà còn là không làm tròn nghĩa vụ nữa.

Vả lại, là một lão hồ ly ở đây, Vệ Toàn Nghiệp có thể cảm nhận được có một sức mạnh đáng gờm đang quét tới vùng đất mà ông ta cai quản.

Còn bản thân ông ta thì không hề hay biết.

Điều này khiến ông ta vừa bất bình lại vừa sợ hãi.

Ông ta khó chịu, bất bình vì mình giống như một cái bóng vô hình, không thể can thiệp vào bất cứ sự việc nào ở Tây Ninh.

Còn điều mà ông ta sợ chính là không thể giữ vững được vị trí hiện tại.

Thủ đoạn nhanh như chớp thế này chứng tỏ đối phương giải quyết mọi chuyện hết sức nhanh gọn, thậm chí còn không hề chào hỏi mình.

Sự ngạo mạn và bá đạo đó của đối phương khiến ông ta hiểu rằng người đến không hề có ý tốt.

Vả lại còn có thực lực.

Im lặng, im lặng, vẫn là im lặng.

Đối với câu hỏi của ông ta, tất cả mọi người có mặt đều lựa chọn cách im lặng. Đến Vệ Toàn Nghiệp cũng không hiểu rằng rốt cục đã xảy ra chuyện gì, thì bọn họ sao có thể biết thêm gì chứ?

Huống hồ, ban đầu khi Bạch Cốt Hội tiến vào Tây Ninh đàn áp khiến cả ba nhà họ Tiền, Trịnh và Miêu phải liên thủ, Vệ Toàn Nghiệp còn không mảy may quan tâm.

Lúc này, cả ba nhà đã bị tiêu diệt, thương hội cũng gặp hoạn nạn, mọi ngón trò được tiến hành âm thầm trong bóng tối cũng dừng lại. Bọn họ đâu thể nói với Vệ Toàn Nghiệp rằng rốt cục có chuyện gì xảy ra được chứ.

Cốc cốc!

Đương lúc bọn họ còn đang im lặng như tờ, những tiếng gõ cửa dồn dập vang lên.

Xoẹt!

Trong chốc lát, mọi người đổ dồn ánh mắt về phía cửa giống như khách hàng đang đợi mở thưởng xổ số vậy.

“Vào đi.”

Nghĩ rằng đã lúc này rồi thì ngoài thư ký của mình ra sẽ chẳng ai dám quấy rầy một cuộc họp gấp thế này, Vệ Toàn Nghiệp hạ giọng cho người đi vào.

“Ông Vệ…”

Cánh cửa mở ra, thư ký của Vệ Toàn Nghiệp trông thấy trong phòng có quá nhiều người, liền do dự rồi lên tiếng. Hắn ta đang đắn đo không biết có nên đem tin tức mà mình vừa biết được nói trước đám đông thế này hay không.

“Nói. Đều là người một nhà, có gì mà không nói được.”

Vệ Toàn Nghiệp lạnh lùng lên tiếng, cắt đứt mạch suy nghĩ của thư ký. Ông ta nhìn người thư ký với ánh mắt đầy mong chờ.

Ông ta mong chờ một kết quả xuất hiện, khiến bản thân không phải tò mò đoán mò một cách khó chịu nữa.

Thế nhưng thông qua phản ứng của thư ký, ông ta biết rằng đây nhất định là cái tin không hề có lợi cho mình.

“Vâng!”

Người thư ký đứng thẳng dậy, vội vàng lật tài liệu trên tay ra rồi run giọng đáp lời.

“Vừa rồi Thương hội Tây Ninh tuyên bố tan rã. Trịnh gia chủ đứng ra thành lập hội liên hiệp thương mại Tây Ninh.”

“Trong vòng một giờ đồng hồ, bảy mươi ba gia tộc lớn nhỏ ở Tây Ninh đều hưởng ứng tham gia, chiếm tỉ lệ trên tám mươi phần trăm ở Tây Ninh…”

Xoẹt!

Tất cả mọi người, bao gồm cả Vệ Toàn Nghiệp đều hết sức bất ngờ.

Mọi người ai nấy đều mở tròn mắt nhìn người thư ký với ánh mắt không sao tin nổi.

Trong chốc lát, thậm chí bọn họ còn cho rằng mình đang nghe nhầm nữa.

Điều này có nghĩa là gì?

Có nghĩa là Vệ Toàn Nghiệp có thể bị mất chức bất cứ lúc nào.

Trịnh Quân đã trở thành người đứng đầu thực thụ ở Tây Ninh.

“Cậu, nói lại lần nữa.”

Sau khi định thần trở lại, khoé miệng Vệ Toàn Nghiệp cứ thế giật lên liên hồi. Răng ông ta cứ thế cắn chặt vào nhau.

Sau khi Bạch Cốt Hội đưa thế lực vào Tây Ninh tạo ra thế chân vạc với ba gia tộc trụ cột và Thương hội Tây Ninh thì tỉ lệ người tham gia cũng chỉ mới trên một nửa.

Thế nhưng bây giờ Liên minh mới lại có tám mươi phần trăm người tham gia. Vậy ông ta ở Tây Ninh làm cái quái gì.

“Vâng…”

Người thư ký cũng vừa mới thuật lại tin tức vừa rồi một lần, vừa dứt lời đột nhiên nghe thấy tiếng điện thoại rung.

Hắn gật đầu tỏ vẻ xin lỗi với hết thảy mọi người rồi mở máy nhìn, suýt chút nữa thì ngã vật ra đất.

“Cậu như thế còn ra thể thống gì?”

Đang chẳng có chỗ nào trút giận, Vệ Toàn Nghiệp thấy thư ký của mình làm mất mặt mình trước mặt mọi người nên đột nhiên đập bàn đứng dậy nạt nộ như thể ông ta muốn dùng cách này để thể hiện cái uy của mình vậy.

“Ông Vệ, không, không xong rồi. Tin tức tôi vừa nhận được là nhà họ Hải ở ngoại thành Tây Ninh cũng tham gia vào Liên minh này.”

“Bây giờ Tây Ninh đã không còn ai không vào hội Liên Minh…”

Bộp!

Không đợi người thư ký giải thích cho rõ ràng, Vệ Toàn Nghiệp đập bộp một cái xuống bàn, suýt chút nữa thì ông ta khiến ngón tay của mình gãy rời.

“Lão già Trịnh Quân đó muốn tạo phản sao?”

Vệ Toàn Nghiệp phẫn nộ lên tiếng, trong mắt ông ta còn nổi hằn lên tia máu đỏ. Lửa giận ngùn ngụt.

“Trịnh Quân không phải muốn tạo phản, ông ta đang muốn thay đổi tình thế.”

“Đi tới nhà họ Trịnh. Tôi muốn xem xem Trịnh Quân muốn làm gì?”

“Ông ta cho rằng có Đại Nhân đứng sau chống lưng thì ông ta muốn làm gì thì làm sao?”

Nghe Vệ Toàn Nghiệp nói, lại cảm nhận được sự tức tối vô tận trong lời nói của ông ta, mọi người ai nấy đều lần lượt đứng dậy. Dù gì bọn họ cũng là quan chức địa phương của Long Quốc, sao có thể trơ mắt nhìn Trịnh Quân đoạt lại mọi quyền lợi của mình cho được.

Điều này tuyệt đối không thể chấp nhận được.

Chẳng mấy chốc, Vệ Toàn Nghiệp đã đem toàn bộ người của mình xông vào nhà họ Trịnh.

Ông ta không tin một Trịnh Quân cỏn con lại dám khiêu khích quyền uy của mình.

Ông ta phải đích thân tới trước mặt Trịnh Quân để ông ta biết được ở Tây Ninh này ông ta mới là người có tiếng nói.

Cả đám nào người nào xe xuất hành, đương nhiên không thể che giấu hành tung. Khi biết tin Vệ Toàn Nghiệp muốn đích thân tới “thăm hỏi” nhà mình, Trịnh Quân vội liên lạc với Diệp Thiên.

Đáp án mà ông ta nhận được chỉ có hai từ.

“Đợi tôi.”