Lăng Thiên Chiến Thần

Chương 459




"Còn chưa phải lúc." Diệp Thiên nói với vẻ bình tĩnh, sự lạnh nhạt ẩn hiện trên khuôn mặt góc cạnh của anh: "Đối phương thu hẹp phòng ngự như thế, ắt hẳn đã nhận ra sự tồn tại của chúng ta. Chúng ta phải kiểm soát cả Tây Ninh lẫn Miêu Trại, cô đừng nóng vội."

“Được... Tôi, tôi đợi ba ngày nữa vậy, Diệp Thiên, nếu ba ngày sau mà anh còn không chịu đi Miêu Trại thì tôi tự đi vậy." Miêu Liên nghĩ đến tình thế nguy cấp của bà nội, nước mắt ướt nhoà khoé mi. Cô ta biết Diệp Thiên nói đúng nhưng chuyện này có liên quan đến sự an nguy của người thân mình thì sao cô ta có thể giữ bình tĩnh được chứ.

"Hai ngày." Diệp Thiên giơ hai ngón tay, anh nói với giọng tự tin: "Trong vòng hai ngày là có thể dẹp yên Tây Ninh."

Ấy... Vương Hiển sửng sốt khi nghe Diệp Thiên nói vậy. Ông ta đã sống ở Tây Ninh cả đời nên rất rõ ràng Bạch Cốt Hội là kẻ ra sức nhiều nhất đằng sau liên minh hình thành thế chân vạc lần này. Vả lại, ngoài thế chân vạc ba gia tộc ra thì còn có thương hội Tây Ninh - một trong những cánh tay phải đắc lực của Bạch Cốt Hội, cũng đang kiểm soát vùng đất Tây Ninh này.

Tuy nhà họ Tiền đã bị xoá sổ, nhà họ Miêu thì thua trận, phải bỏ chạy, nhưng cái chuyện kiểm soát được Tây Ninh chỉ trong hai ngày này vẫn khó như lên trời vậy. Dựa vào đâu mà Diệp Thiên lại dám đảm bảo như thế? Cậu ta có thể làm được vậy sao? Trong lòng Vương Hiển ủ đầy những nghi ngờ khó hiểu, nhưng ông ta cũng chẳng tỏ rõ ra mặt mà chỉ lặng lẽ rời khỏi, chừa không gian lại cho Miêu Liên và Diệp Thiên. Ông ta đang đợi giờ phút Diệp Thiên phơi bày thủ đoạn của mình.

Ngay lúc này, Trịnh Quân đã về đến nhà họ Trịnh, ông ta đang bắt tay bố trí, thâu tóm chuyện của nhà họ Miêu, giờ thì ai cũng rõ việc nhà họ Miêu thua trận, bỏ chạy trong đêm. Trịnh Quân cho rằng sau chuyện hôm qua tại Cố Nguyệt Lâu, nhà họ Miêu sẽ chẳng dám lỗ mãng với Diệp Thiên nữa, vậy thì việc thâu tóm nhà họ Miêu có lẽ ổn rồi, chẳng sai sót được gì đâu, nhưng kết quả lại khiến Trịnh Quân kinh ngạc không thôi.

"Cậu nói gì? Nhà họ Miêu đã mang đi hết những thứ có thể mang đi, còn những thứ không thể mang đi thi giao hết cho bên thương hội Tây Ninh xử lý? Chẳng còn một đồng một cắc nào ư?" Trịnh Quân trợn mắt há hồm tỏ vẻ bất ngờ khi nghe trợ lý báo cáo. Theo những gì ông ta hiểu về Miêu Thành thì sau khi uốn gối chịu thua, lão già Miêu Thành lòng dạ thâm sâu kia sẽ chủ động phối hợp mới đúng chứ. Sao lại lựa chọn làm vậy cho được?

"Dạ đúng vậy thưa ông chủ, giờ nhà họ Miêu đã là người của thương hội Tây Ninh, họ huênh hoang tột độ, còn bảo nhà họ Trịnh chúng ta khó giữ được mình nữa, mình nên làm gì đây ông chủ?" Trợ lý đáp lời với vẻ lo lắng, giờ hắn ta đang đứng trước biệt thự nhà họ Miêu, chẳng biết đường nào mà lần, lòng bức bối thấy rõ.

"Cậu cứ đứng canh ở nhà họ Miêu đi, tôi... Tôi qua nhà họ Vương liền đây." Trịnh Quân không chần chừ gì nữa mà đứng bật dậy, tự lái xe sang nhà họ Vương. Diệp Thiên đã phơi bày thực lực của mình, tỏ rõ anh sẽ kiểm soát, nắm giữ Tây Ninh trong thời gian dài, ông ta định thâu tóm nhà họ Miêu, coi đó là món quà lớn nhất để tặng cho anh. Nếu chuyện này mà xảy ra sai sót gì thì ông ta cũng chẳng biết mình liệu có còn giữ nổi cái mạng này trước mặt Diệp Thiên không nữa.

Suy cho cùng ông ta cũng đã tận mắt chứng kiến cảnh Diệp Thiên huỷ diệt nhà họ Tiền. Trong mắt vị thánh thần này thì mình không khác gì nhà họ Tiền với nhà họ Miêu cả, chỉ là ông ta biết thời biết thế rẽ về phía Diệp Thiên nhanh hơn thôi ấy mà. Chẳng mấy chốc Trịnh Quân đã mang tin tức nhà họ Miêu từ chối hợp tác đến nhà họ Vương.

Vương Hiển nghe được tin này, đầu tiên là kinh hãi với hành động của Diệp Thiên ở Cố Nguyệt Lâu, sau đó mới tức giận nói: "Tên già Miêu Thành này đúng là vuốt râu hùm mà. Ông ta nghĩ rằng mình để lại một quả bom hẹn giờ rồi chờ cậu Diệp với bên thương hội đấu đá với nhau là mình có thể làm ngư ông đắc lợi à?"

"Đúng đó cậu Diệp, cậu có cần tôi với anh Vương đây dẫn người đuổi theo, bắt giữ mấy tên nhà họ Miêu hèn hạ đó về cho cậu hỏi tội không ạ?" Trịnh Quân cũng mở miệng hùa theo, trông dáng vẻ của ông ta khá hung hăng, ông ta cũng đã nhận ra manh mối nào đó trong phản ứng của Vương Hiển. Vương Hiển từng là một thế tực tồn tại độc lập tại Tây Ninh nhưng nay lại ăn nói khép nép, tỏ ý trung thành với Diệp Thiên như vậy, chắc hẳn là đã biết được điều gì đó. Cậu chàng Diệp Thiên này không đơn giản.

"Nóng vội gì chứ?" Diệp Thiên nhìn hai người đứng đầu gia tộc mồ hôi mồ kê đầy đầu, anh cười nhàn nhã chẳng để tâm. Diệp Thiên nhìn đồng hồ rồi nói: "Bọn họ đã chủ động đi thì để bọn họ chủ động quay về là được thôi."

Chủ động trở về? Vương Hiển và Trịnh Quân nghe Diệp Thiên nói vậy, ai cũng cau mày, nhìn Diệp Thiên với vẻ khó tin. Nhà họ Miêu chơi một vố như vậy nhưng lại chủ động trở về ư? Sao lại thế được? Chúng chủ động trở về làm gì? Đâm đầu vào chỗ chết à?

Tuy Vương Hiển và Trịnh Quân đều không tin tưởng nhưng cả hai đều lựa chọn im lặng khi đối mặt với Diệp Thiên - người thanh niên đã tạo ra vô số kì tích phi thường ngay trước mắt họ. Họ đã hoàn toàn bị chinh phục bởi thủ đoạn và thực lực của Diệp Thiên. Huống chi từ lúc Diệp Thiên đến Tây Ninh, cậu ta chưa từng nói suông bất kì điều gì cả. Cậu ta nói nhà họ Miêu sẽ chủ động quay về, có lẽ sẽ chủ động quay về thật ấy chứ.

Ngay lúc này, tại một thị trấn nhỏ đông người nằm dọc con đường quốc lộ rộng lớn phía Tây Bắc của thành phố Tây Ninh. Miêu Thành dẫn theo đám người Miêu Phong xuất phát rời khỏi Tây Ninh ngay lúc trời rạng sáng, giờ ai cũng vừa đói vừa mệt, chúng thuê đại một khách sạn để bố trí nơi ăn chốn ở của người nhà.

"Chú Phong ạ, anh còn chưa cân nhắc chuyện sau này nhà họ Miêu chúng ta nên dừng chân ở nơi nào cả. May mà có món tiền riêng của chú không thì giờ anh cũng chẳng biết làm gì để nuôi cái nhà này nữa." Miêu Thành dàn xếp chuyện người này ở phòng nào, người kia ở phòng nào xong rồi lót bụng đơn giản vài món, ông ta bước vào phòng của Miêu Phong để bàn bạc tình cảnh tiếp sau của nhà họ Miêu.

"Chẳng lẽ anh cho rằng đây là tiền riêng của em thật à?" Miêu Phong nghe anh mình than thở, ông ta trố mắt nhìn Miêu Thành. Ông ta cảm thấy người anh hiên ngang lẫm kiệt, suy nghĩ thấu đáo tỏ tường của mình đã chết, người đàn ông trung niên đang đứng trước mặt mình trông chẳng khác gì một tên nghèo hèn thất bại, không có đầu óc gì cả.

"Chú, chú nói vậy là có ý gì?" Miêu Thành nói với vẻ kinh hãi, nếu món tiền ấy không phải tiền riêng của Miêu Phong thì ở đâu ra chứ?

"Ý gì chứ? Món tiền ấy đương nhiên là của nhà họ Miêu chúng ta rồi. Nhân lúc anh chôn cất Miêu Khải thì em đã đi tìm hội trưởng Ngô của thương hội để đổi gia sản của nhà chúng ta thành tiền mặt. Cái gì không mang đi được thì em đưa hết cho thương hội, em muốn hội trưởng Ngô với tên súc sinh kia cắn nhau." Miêu Phong vừa giải thích vừa thể hiện cái vẻ mặt tôi độc cực độ của mình: "Anh quên rồi à, sau lưng thương hội là nhân vật tai to mặt lớn của Bạch Cốt Hội đấy anh. Nếu thằng ranh kia mà va chạm với bên thương hội thì chỉ có đường chết. Đến lúc đó nhà họ Miêu chúng ta..."

"Bốp." Miêu Phong còn chưa nói hết câu, Miêu Thành đã bất ngờ xông lại tát vào mặt ông ta.

"Anh làm gì vậy hả?" Miêu Phong kinh hãi không thôi.

"Mày định hại chết nhà họ Miêu nhà mình à? Trước khi đi còn chơi một vố vậy nữa? Lỡ tên họ Diệp ấy biết rồi đuổi theo thì sao giờ?" Miêu Thành tức run người, sao mình lại có thằng em đần thế này? Cần tiền chứ không cần mạng à?

"Em thấy anh mới là người hại chết nhà họ Miêu chúng ta thì có. Sao nào? Chẳng lẽ tên họ Diệp ấy có thể hô mưa gọi gió chắc? Mình đã chạy khỏi Tây Ninh rồi thì nó đừng hòng đòi làm khó nhà họ Miêu nữa. Anh cứ yên tâm đi, hội trưởng Ngô mà ra tay thì tên ranh đó chỉ có nước xuống mồ mau hơn thôi. Mình cứ xây dựng cơ sở tạm thời ở đây đã, đợi nó chết rồi em sẽ về nghiền xương nó thành tro." Miêu Phong kêu gào tỏ vẻ bức xúc, ông ta đứng dậy, trừng mắt nhìn Miêu Thành: "Giờ tiền đang ở trong tay em, anh không muốn sống nữa thì cứ việc đi."