Lăng Thiên Chiến Thần

Chương 450




Không phải?

Sau khi nghe Diệp Thiên tự giới thiệu, sắc mặt Miêu Khải đột nhiên thay đổi. Chỉ là một kẻ tầm thường qua đường mà dám để cho tay sai bắt nạt đàn em của hắn?

“Đã không phải thì mày phải để lại gì đó rồi.”

Miêu Khải như mở cờ trong bụng, hắn bật cười lạnh lùng.

“Người của nhà họ Miêu là người mà loại bỏ đi như mày có thể đụng vào sao?”

“Mày nói gì hả?”

Lâm Khuê cau mày, con mắt sắc như thanh kiếm của anh nhìn chằm chằm vào Miêu Khải.

Vừa rồi hắn còn mồm mép dẻo quẹo, Lâm Khuê còn cho rằng hắn có não, nhưng không ngờ mới một lát như vậy mà cái đuôi đã lòi ra rồi.

“Tao nói cả hai đứa chúng mày hôm nay phải để lại cái mạng đấy.”

Miêu Khải bật cười lạnh lùng, tiếp tục tiếp lời: “Nếu không thì việc này mà đồn ra ngoài, chẳng phải là ảnh hưởng tới uy nghiêm của nhà họ Miêu sao?”

“Uy nghiêm của nhà họ Miêu?”

Suýt chút nữa thì bị mấy lời nói đó của Miêu Khải khiến mình cười vỡ cả bụng, Lâm Khuê ngẩng đầu nhìn Diệp Thiên, thấy Diệp Thiên nhìn mình chằm chằm với khuôn mặt trầm ngâm, ánh mắt không để lộ ra chút ý tứ gì, Lâm Khuê liền hiểu ra rằng Diệp Thiên thật sự đã tức giận rồi.

Bốp!

Không hề do dự, sau khi hiểu được ý tứ của Diệp Thiên, Lâm Khuê quay người giáng luôn một phát tát vào mặt Miêu Khải.

Trong chốc lát, khuôn mặt Miêu Khải sưng phồng cả lên. Hắn lăn lộn ra đất ba vòng rồi ngã vật ra.

“Mẹ kiếp.”

Cảnh này khiến khách khứa xung quanh được phen xôn xao.

Vệ sĩ của Diệp Thiên lại dám đánh thiếu gia nhà họ Miêu à?

Tên này muốn chết sao?

Vừa rồi Lâm Khuê ra tay xử lý mấy tên tay sai của Miêu Khải, nhà họ Miêu có lẽ sẽ đòi cái mạng của anh ta nhưng bây giờ anh ta lại ra tay đánh cả thiếu gia nhà họ Miêu?

Nếu nhà họ Miêu biết thì cả đôi chủ tớ này chắc chắn đều phải chết.

“Mày, mày dám đánh tao à?”

Miêu Khải ói ra cả miệng máu lẫn cả hai chiếc răng, hắn bò lê trên đất than thở mãi mới gượng đứng dậy nổi.

Hắn nhìn Lâm Khuê không sao tin nổi, cơ hồ như thế giới trước mặt đang đảo loạn cả rồi.

Hắn đường đường là thiếu gia nhà họ Miêu mà lại bị đôi chủ tớ này đánh?

Nếu chuyện này mà đồn ra ngoài thì cái danh thiếu gia nhà họ Miêu của hắn chẳng phải trở thành trò cười ở cả Tây Ninh này sao?

“Đánh mày à? Hôm nay mày có sống tiếp được hay không cũng là cả vấn đề đấy.”

Lâm Khuê hắng giọng lên tiếng, ánh mắt nhìn về phía Diệp Thiên cung kính: “Thưa anh, tên súc sinh này nên xử lý thế nào ạ?”

“Diệt nhà họ Miêu.”

Súc sinh?

Nghe xong lời nói của Lâm Khuê, con mắt của Miêu Khải như muốn long ra khỏi tròng.

Đường đường là thiếu gia nhà họ Miêu lại bị tên tay chân chó chết này gọi là súc sinh?

Hắn thật sự không biết nhà họ Miêu có thân phận gì sao?

“Tiểu tử, tao khuyên mày tốt nhất nghe ngóng quanh đây xem nhà họ Miêu của tao có địa vị thế nào. Nếu không thì đợi lát nữa mày ăn đủ rồi đấy.”

Tức tối đến mức nực cười, Miêu Khải bưng mặt đứng dậy ra cái bộ dạng trượng nghĩa.

Hắn hoàn toàn quên rằng người vừa lên tiếng nói diệt nhà họ Miêu chính là Diệp Thiên đang ngồi trước mặt hắn.

“Tao cho mày đứng dậy chưa?”

Diệp Thiên không hề trả lời hắn, ánh mắt lạnh lùng lướt tới đầu gối của hắn, giọng nói lạnh như hàn băng khiến Miêu Khải trỗi lên cảm giác sợ hãi.

Hắn có ý gì?

Xoạch!

Chỉ trong một giây, Lâm Khuê dùng hành động thực tế trả lời cho câu hỏi của Miêu Khải.

Chỉ thấy anh tiến lên trước một bước, quất cái roi vào chân Miêu Khải.

Rắc!

Đầu gối Miêu Khải rụng rời, hai chân bị đánh gãy ngay lập tức.

“A…”

Miêu Khải kêu la thảm thiết, “bịch” một tiếng, hắn dùng hai tay ôm lấy phần đầu gối đang ứa máu, đau đớn khôn tả.

Lúc này hắn gần như đau đớn tột cùng, đến mức mất tỉnh táo.

Cảnh này khiến ai nấy đều thất thần sợ hãi.

“Mẹ kiếp, tên điên này dám phế Miêu thiếu gia?”

“Trời ơi, hai tên này thật khốn nạn.”

“Ở đâu ra thằng thần kinh vậy, dám ra tay với Miêu thiếu gia?”

Sau một loạt những tiếc xì xào kinh ngạc, người ta lùi hết ra sau như lớp sóng trên biển lui về biển cả sau khi xô vào bờ vậy.

Trong căn phòng trà, sau khi mọi người lùi lại, xung quanh Diệp Thiên có thêm cả khoảng trống rất lớn. Người ta làm vậy như muốn thể hiện ra rằng việc này chẳng liên quan gì đến mình cả.

“Mày, hai đứa mày hôm nay đều phải chết.”

Sau khi tỉnh táo lại trong cơn đau, hắn không những không phục mà còn trở nên điên cuồng hơn.

Hắn hận Diệp Thiên đến tận xương tuỷ.

Hôm nay nếu không giết Diệp Thiên thì hắn thề không làm người.

“Đại Cẩu.”

Miêu Khải chẳng khác gì một con chó dại kêu gào, rít lên qua khung cửa sổ.

“Đại Cẩu” chính là biệt hiệu cho đàn em của hắn.

Trong mắt của Miêu đại thiếu gia, tay chân phục dịch cho mình chỉ xứng đáng với cái tên này.

“Thiếu gia…”

Một tiếng kêu gào thảm thiết thống khổ vang lên. Vừa rồi gã đàn ông mặc đồ âu bị Lâm Khuê ném ra khỏi cửa hét lên đáp lời.

Lâm Khuê không phải đơn giản chỉ là ném gã ra ngoài, mà còn muốn đập cho hắn tơi bời nữa.

Lúc này, đầu hắn bị đập xuống đất, sống mũi gãy đôi, cái cằm méo xệch, cả khuôn mặt gần như đã biến dạng hoàn toàn.

“Gọi cho bố tôi, không, gọi cho quản gia Thành. Mau, bảo ông ta tới Cố Nguyệt Lâu giết hai tên súc sinh này đi.”

Miêu Khải rống lên trong cơn cuồng nộ.

Hắn định nhờ Miêu Thành ra tay nhưng lại sợ sự việc mất mặt của mình bị bố mình biết được và phải chịu trừng phạt cho nên hắn định lấy mạng chủ tớ Diệp Thiên trước rồi mới tìm bố mình để giải thích.

Làm như vậy cũng coi như hắn đã dùng cách của mình để giải quyết rắc rối vụ việc này.

“Vâng.”

Đại Cẩu hét lên đáp lời, lập tức rút máy gọi điện cho Thành quản gia.

Còn bên trong phòng trà lúc này, thấy Miêu Khải đã báo cho người nhà, Diệp Thiên và Lâm Khuê lại như không có chuyện gì xảy ra, ngồi xuống từ từ nhâm nhi chén trà khiến cho mọi người xung quanh đều ngây người.

“Hai người này, bị doạ cho đến mức ngẫn ngờ rồi sao?”

“Tôi thấy hai người này đúng là liều mạng, căn bản không biết sự lợi hại của nhà họ Miêu.”

“Đúng đúng đúng, đợi quản gia nhà họ Miêu tới, chắc chắn sẽ khiến hai người này xong đời.”

Sau hồi lâu ngây người, khách khứa mới bắt đầu bàn tán.

Theo như bọn họ nói thì ở địa phận Tây Ninh, nếu như đụng phải nhà họ Miêu thì chủ tớ Diệp Thiên khó hòng chạy thoát.

Kít!

Âm thanh phanh xe chói tai vang lên đột ngột. Sau khi nhận được tin, quản gia Thành lập tức đến Cố Nguyệt Lâu.

Là quản gia của nhà họ Miêu, quản gia Thành đương nhiên có thực lực vào tầng thứ sáu.

Những rắc rối bình thường, chỉ một mình ông ta cũng thừa sức giải quyết rồi.

Nếu không phải biết rằng Miêu Khải bị người ta đánh trọng thương thì ông ta cũng chẳng xuất hiện làm gì.

Ông ta cho rằng chỉ cần với mấy tên tay sai đắc lực do nhà họ Miêu phái đi cũng đã đủ khiến các cường hào ác bá ở Tây Ninh phải chịu thua rồi.

Nhà họ Miêu chính là ác bá cường hạo mạnh nhất ở đây.

“Kẻ nào dám…”

Vừa đi vào, quản gia Thành liền bị cảnh tượng trước mắt làm cho tức điên tiết.

Miêu Khải – thiếu gia nhà họ Miêu lại bị người ta đánh gãy hai chân, bò lê trên đất, lại còn bị bao nhiêu người trông thấy.

“Tôi.”

Lâm Khuê đứng dậy, trừng mắt nhìn quản gia Thành.

“Thằng súc sinh này là do ông dạy à?”

“Mày dám gọi thiếu gia nhà tao là súc sinh à?”

Từng đường gân xanh trên trán quản gia Thành nổi hết cả lên, ông ta đập mặt bàn thật mạnh.

Chiếc bàn làm bằng gỗ Hương bị lực của quản gia Thành làm cho nứt lìa.

Thấy vậy ai nấy đều không khỏi xôn xao hào hứng ra mặt.

“Quản gia Thành, chính là hắn, là hai con chó súc sinh này, ông không được tha cho thằng nào hết.”