Lăng Thiên Chiến Thần

Chương 445




Ực!

Tiền Viễn Siêu nuốt một ngụm nước bọt, trong người cảm thấy không ổn lắm. Người thanh niên trước mặt kia thực sự quá khủng khiếp, chỉ cần tiện tay ra một đòn thôi mà đã hạ gục thuộc hạ đắc lực nhất của ông ta thành ra như thế này. Phải nói rằng ông ta đã đánh giá thấp Diệp Thiên rồi.

"Tiểu tử, tao thừa nhận là mày rất mạnh, nhưng mày nghĩ như thế này mày có thể đánh bại nhà họ Tiền chúng tao sao? Thật là ngây thơ!"

Tiền Viễn Siêu nghiến chặt răng, ông ta vẫn không hề có ý nhượng bộ. Ông ta biết rằng nếu hôm nay ông ta cúi đầu trước Diệp Thiên thì nhà họ Tiền của ông ta ở Tây Ninh thật sự sẽ phải bước vào con đường suy tàn.

"Vậy theo ông nghĩ thì nên làm như thế nào?"

Diệp Thiên ngẩng đầu, tinh nghịch nhìn ông ta.

"Hừ, chẳng lẽ mày cho rằng đây là toàn bộ át chủ bài của tao sao?"

Tiền Viễn Siêu hừ lạnh một cái, sắc mặt ông ta cũng trở nên lạnh lùng hơn trước.

"Tiểu tử, mày thật sự đã chọc tức tao rồi đất, hôm nay mày chết chắc."

Sát khí trong mắt của Tiền Viễn Siêu khiến người ta kinh sợ, sau đó ông ta nhìn xung quanh và nói một cách đầy kính trọng.

"Xin mời Đại Nhân ra tay, giúp tôi giết chết tên này, nhà họ Tiền chúng tôi nhất định sẽ hậu tạ."

Không sai, người được gọi là Đại Nhân đó mới chính là con át chủ bài của Tiền Viễn Siêu. Ông ta tin rằng chỉ cần Đại Nhân đó ra tay thì giết chết Diệp Thiên chắc chắn sẽ dễ như trở bàn tay vậy.

Tuy nhiên, khi ông ta dứt lời, Đại Nhân trong lời ông ta nói lại không có một chút động tĩnh nào. Tiền Viễn Siêu sửng sốt một hồi, sau đó cau mày, tiếp tục hét lớn: "Xin mời Đại Nhân ra tay, nhà họ Tiền nhất định sẽ có hậu tạ lớn."

Tuy nhiên, khi ông ta dứt lời thì toàn bộ nơi này vẫn im lặng không một tiếng động. Đừng nói là Đại Nhân gì đó, ngay cả một bà già cũng chẳng thấy đâu.

Dáng vẻ Tiền Viễn Siêu giống như đang kính cẩn nghênh đón thần thánh, trông ông ta không khác gì một kẻ ngốc đang đứng cứng đờ tại chỗ.

"Làm, làm sao có thể?"

Sắc mặt Tiền Viễn Siêu trở nên vô cùng khó coi, cả người sững sờ. Trước đây, ông ta rõ ràng đã giao hẹn với vị Đại Nhân đó và vị Đại Nhân đó cũng đã đồng ý sẽ giúp ông ta ra tay. Nhưng bây giờ... Chẳng lẽ vị Đại Nhân đó lừa mình? Hay là, ngay cả ông ta cũng sợ người thanh niên trước mặt này?

"Sao, sao không nói gì nữa?"

Diệp Thiên ngẩng đầu, vẻ giễu cợt trong ánh mắt càng tăng thêm. Ánh mắt anh nhìn ông ta không khác gì đang nhìn một kẻ ngốc cả.

"Mày, đây, đây rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì vậy?"

Tiền Viễn Siêu giờ đây nói không lên lời, hai mắt ông ta nhìn chằm chằm vào Diệp Thiên, mất hết sự bình tĩnh lúc trước, thay vào đó là một chút sợ hãi. Suy nghĩ duy nhất trong lòng ông ta lúc này chính là rốt cuộc người thanh niên trước mặt này là ai?

"Ông vẫn chưa nhận ra sao? Một số người không thấy được ánh sáng đã không dám xuất hiện rồi."

Diệp Thiên buông hai tay, đột nhiên đứng lên nhìn ông ta không chớp mắt.

"Đã cho ông đứng nhưng ông lại không đứng, vậy chỉ có thể để ông nhắm mắt vĩnh viễn thôi."

Giọng nói lạnh lùng ấy dường như đã khiến nhiệt độ trong toàn bộ phòng khách giảm xuống mấy phần. Toàn thân Tiền Viễn Siêu run lên bần bật, cái lạnh thấu xương khiến ông ta cảm giác như mình đang nằm trong hầm băng lạnh lẽo.

"Mày, mày muốn làm gì?"

Tiền Viễn Siêu run rẩy, bất giác lùi lại phía sau mấy bước, sắc mặt ông ta trở nên cực kì khó coi. Không lẽ người thanh niên này thật sự dám động vào ông ta sao?

"Ông nói xem?"

Vẻ mặt Diệp Thiên lạnh băng, từng bước từng bước đi về phía trước. Sau đó, như thể anh đã phát hiện ra điều gì đó, trên vẻ mặt của anh bỗng xuất hiện thêm một tia giễu cợt. Tiếp theo đó, anh nâng tay phải lên rồi nhẹ nhàng ấn xuống.

Rầm!

Cơ thể Tiền Viễn Siêu dường như không thể kiểm soát được liền quỳ sụp trên mặt đất. Tiếng rắc rắc vang lên, mặt đất vẫn lạnh lẽo và cứng ngắc và đầu gối của Tiền Viễn Siêu đập một phát cực mạnh xuống đất.

"Aaa!"

Cơn đau đột ngột khiến Tiền Viễn Siêu kêu lên thảm thiết, toàn thân run rẩy, mồ hôi lạnh lập tức thấm ướt đẫm lưng ông ta.

"Tôi thấy hình như ông không muốn chết, vậy thì quỳ xuống đi."

Diệp Thiên quay người, lạnh lùng liếc ông ta một cái, sau đó trở về chỗ ngồi xuống. Từ đầu đến cuối, sắc mặt anh vẫn vô cùng bình tĩnh, dường như người trước mặt anh không phải là gia chủ nhà họ Tiền mà chỉ là một con kiến nhỏ bé mà thôi.

"Chết tiệt."

Tiền Viễn Siêu toàn thân run rẩy, lời nói của ông ta cũng run rẩy theo. Ông ta cảm thấy rằng đầu gối của mình đã vỡ tan nát rồi. Nhưng cho dù như vậy ông ta cũng chỉ có thể quỳ ở đó mà thôi. Đừng nói đứng lên, ngay cả nằm xuống cũng là một ước nguyện xa xỉ đối với ông ta lúc này.

"Tùy ông chửi mắng, muốn mắng gì cũng được miễn là sau này không hối hận là được rồi."

Diệp Thiên mỉm cười, anh chẳng thèm quan tâm ông ta chút nào.

Sắc mặt Tiền Viễn Siêu khó coi vô cùng, ông ta đang định nói thì tiếng bước chân truyền đến phá vỡ sự yên tĩnh lúc này.

"Ô, đây không phải là Tiền gia chủ sao? Ông đang làm gì vậy?"

Cùng với tiếng bước chân từ xa truyền đến, ngay sau đó một dáng người xuất hiện ở trước cửa phòng khách. Không ai khác, đó chính là Trịnh Quân- gia chủ nhà họ Trịnh.

Trịnh Quân vừa nói, ánh mắt nhìn Tiền Viễn Siêu vừa mang theo sự kinh ngạc. Vốn dĩ ông ta muốn đến xem kịch hay, nhưng không ngờ lại thấy cảnh tượng kinh hoàng như vậy. Đường đường là gia chủ tự cao tự đại của nhà họ Tiền mà lại phải quỳ trên mặt đất ư? Ở cách đó không xa lại thấy Tiền Trung đang sống dở chết dở. Trịnh Quân vô thức nuốt nước bọt, đột nhiên cảm thấy hơi hối hận. Có vài cuộc náo nhiệt không phải có thể góp vui dễ dàng như vậy.

"Trịnh Quân? Ông đến đây làm gì?"

Tiền Viễn Siêu chịu đựng cơn đau dữ dội, sắc mặt trở nên khó coi vô cùng, ánh mắt nhìn Trịnh Quân như muốn bùng cháy ngay lập tức. Ông ta cho rằng Trịnh Quân cố tình đến để cười nhạo ông ta.

"Ông đến được thì tại sao tôi không thể đến chứ?"

Trịnh Quân cau mày, phản bác lại một câu, sau đó nhìn Diệp Thiên và Miêu Liên đang ngồi trên ghế chính.

"Không biết vị này có phải là..."

Ông ta rất lịch sự, nếu ông ta đoán không nhầm thì tất cả những điều này có lẽ là do người thanh niên trước mặt kia gây ra.

"Ông không cần biết! Tôi đã chờ ông rất lâu rồi."

Diệp Thiên nhìn ông ta, lạnh lùng nói, vẻ mặt của anh khiến người ta khó hiểu.

"Chờ tôi?"

Trịnh Quân ngay lập tức cau mày, vẻ mặt ông ta đột nhiên trở nên khó coi hơn. Người này là ai mà biết rằng tôi sẽ đến?

Diệp Thiên không cho ông ta cơ hội hỏi thêm liền lạnh lùng nói.

"Nếu như ông đã đến đây rồi, vậy hãy nói đi. Đại Nhân đứng sau lưng các người là thế lực nào? Võ Minh, Bạch Cốt hội hay là nhà họ Diệp?"

Xoẹt!

Diệp Thiên vừa nói lời này, hai người lập tức trở nên bối rối, sắc mặt cũng trở nên vô cùng kinh hãi. Không lẽ người trước mặt là người của Tử Thành? Tử Thành đã biết chuyện của Miêu Trại rồi ư? Nhưng như vậy có phải là quá nhanh rồi không? Cả hai ngầm nhìn nhau, nhưng bọn họ đều chọn cách im lặng.

Diệp Thiên không vội, chậm rãi nhìn về phía Tiền Viễn Siêu: "Ông còn có một cơ hội cuối cùng. Hai cơ hội trước, con trai ông và quản gia nhà họ Tiền đã thay ông dùng rồi."

Nghe xong, Tiền Viễn Siêu hai mắt mở to, con ngươi như muốn rơi ra ngoài vậy.

"Tôi, tôi không biết!"

Tiền Viễn Siêu hết sức sợ hãi, lắc đầu dứt khoát. Ông ta cũng không ngu ngốc đến vậy, nếu không nói ra ông ta chưa chắc có thể sống, nhưng một khi đã nói ra thì nhất định sẽ phải chết.

"Ồ, đúng rồi, khí phách người nhà họ Tiền đều rất kiên định."

Diệp Thiên nở nụ cười, xem ra anh không thấy ngạc nhiên lắm, cũng không có tức giận.

"Nếu đã như vậy, tôi chỉ có thể nói rằng thật đáng tiếc!"

Trong khi nói, Diệp Thiên xua tay một cái, nhìn động tác có vẻ như không có gì đặc biệt nhưng lại khiến cho đôi mắt của Tiền Viễn Siêu lờ đờ, rồi dần dần mờ đi.