Lăng Thiên Chiến Thần

Chương 417




"Sao, sao lại thế được?" U Huyền giật mình thảng thốt, hắn ta thì thầm lí nhí trong cổ họng, trên gương mặt ấy là vẻ khó mà tin tưởng được. Trước đó hắn ta không hề ngờ được rằng tất cả kế hoạch chặt chẽ của mình và Bạch Cốt Hội lại bị Diệp Thiên phá tan bằng một cách đơn giản như vậy, thậm chí đến Mộng Hồn đứng thứ ba trong mười Hoàng còn bị bắt trọn ngay khi Diệp Thiên còn chưa ra tay. Không cần suy nghĩ gì nữa, chắc chắn những kẻ nằm vùng nghe ngóng thông tin mà Bạch Cốt Hội cài cắm ở Thủ đô suốt mấy năm qua cũng đã bị diệt trừ sạch sẽ. Nhưng, sao lại thế?

U Huyền đờ đẫn một hồi lâu mà vẫn chưa thể rõ ràng câu trả lời. Rốt cuộc khâu nào xảy ra vấn đề vậy? Lúc này đây, ngay cả U Minh cũng trắng bệch mặt mày chứ nói gì đến U Huyền, giờ nhắc chi cái chuyện cứu ông ta nữa, ngay cả U Huyền cũng bị kẹt lại ở chỗ này. Tiêu rồi. Tiêu cả rồi. Nếu Bạch Cốt Hội mất hai vị Phán quan với một vị Hoàng cùng lúc thì tiêu thật rồi.

"Giờ cậu còn muốn nói gì nữa?" Diệp Thiên dựa trên sofa, vẻ mặt thích thú cực kỳ. Từ đầu đến giờ, tất cả mọi thứ vẫn luôn nằm trong sự kiểm soát của anh.

"Được, được, được, được, Diệp Thiên, anh được lắm. Chiến thần Lăng Thiên được lắm." U Huyền cắn chặt răng, hắn ta nhìn Diệp Thiên, một hơi nói hết bốn chữ "được". Ánh mắt của hắn ta thay đổi hoàn toàn: "Diệp Thiên, tôi phải công nhận là mình đã quá coi thường anh, tôi tâm phục khẩu phục."

Giọng điệu của U Huyền nghiêm trọng tột độ, khoé miệng của hắn ta bỗng dưng lại hiễn rõ một nụ cười ác độc ngay sau đó: "Nhưng anh đừng quên là người con gái của anh đang nằm trong tay tôi, tính ra kẻ thua cuộc chắc chắn là anh." Giọng U Huyền tràn ngập sự dữ tợn. Cho đến giờ phút này, Tô Thanh Thanh đã trở thành con át bài cuối cùng của hắn ta, có Tô Thanh Thanh trong tay thì không điều gì là không thể.

Nhưng Diệp Thiên lại chỉ bình tĩnh khi nghe lời đe doạ của hắn ta, anh nhìn hắn ta bằng ánh mắt đầy ý trêu ngươi, tựa như anh đang nhìn một tên ngốc vậy: "Cậu chắc chứ?"

U Huyền nghe anh nói thế cộng thêm vẻ mặt của anh, hắn ta cau mày lại, một dự cảm chẳng lành nảy lên trong lòng hắn ta: "Diệp Thiên, chẳng lẽ anh cho rằng cấp gưới của anh có thể cứu được đứa con gái ấy ngay trước mắt tôi à?"

Diệp Thiên mỉm cười, anh ngẩng đầu hất cằm ra hiệu hắn ta chú ý phía sau lưng: "Nhìn sau lưng anh đi, có khi lại có bất ngờ đấy."

Sao? U Huyền nhăn chặt đầu mày khi nghe anh nói vậy, hắn ta hoảng hốt quay đầu lại, hai con mắt trừng to như sắp rơi ra ngoài, cả cơ thể sững sờ như khúc gỗ: "Sao, sao lại thế được?" U Huyền lẩm bẩm thầm thì, bởi giờ phút này có bốn người đang đứng sau lưng hắn ta, nói đúng hơn là bốn người phụ nữ, Tô Thanh Thanh, Tô Vân Nhi, Tô Hồ... Và kẻ còn lại ấy chính là người quen cũ của hắn ta.

"Bạch Tử U, thì ra cô cũng đến Thủ đô?" Giọng U Huyền run rẩy ngập ngừng, bởi người con gái thứ tư này chính là Bạch Tử U, hắn ta không còn xa lạ gì với Bạch Tử U cả, thậm chí ngày trước họ từng đấu đá với nhau khá nhiều lần, nhưng không phải cô ta đang ở phía Tây để bảo vệ biên giới à?

"U Huyền, anh ở đây thì sao tôi lại không ở cho được chứ?" Bạch Tử U cười nhẹ, nhìn quyến rũ vô cùng: "Nếu hôm nay không phải là tôi sợ làm cô Tô bị thương thì anh nghĩ mình có thể bắt người dễ dàng thế à?" Giọng Bạch Tử U tràn đầy sự tự tin, với thực lực của cô, chưa chắc gì cô sẽ thua khi đối mặt với U Huyền, chỉ là cô không muốn đánh cỏ động rắn thôi.

"Được, được lắm, thì ra là vậy." U Huyền cắn chặt khớp hàm, vẻ mặt của hắn ta khó coi tới mức tận cùng. Thua rồi, thua cả rồi, giống như hồi trước thua trong tay cấp dưới của Diệp Thiên vậy, lần này còn thua thảm hại hoàn toàn.

"Hì hì, em biết là anh sẽ đến cứu em mà." Tô Thanh Thanh nhìn Diệp Thiên, cô không hề sợ tên U Huyền này. Cô vừa cười nói vui vẻ vừa chạy từng bước nhỏ đến trước mặt Diệp Thiên: "Anh thật là, anh mà đến muộn chút nữa là không bao giờ gặp được em nữa đâu." Tô Thanh Thanh bĩu môi, lên giọng trách cứ, nhưng nhiều hơn cả là câu nũng nịu.

Từ lúc bị bắt đến giờ, ngoại trừ một lần cô bị U Huyền doạ khóc một xíu ra thì cô chưa từng sợ hãi điều gì nữa cả, bởi cô vẫn luôn tin tưởng Diệp Thiên chắc chắn sẽ đến cứu cô, đảm bảo rằng cô sẽ an toàn không chịu tổn thương gì cả. Mà sự thực đã chứng minh những gì cô nghĩ là đúng, Diệp Thiên đến cứu cô thật rồi. Anh chưa bao giờ khiến cô phải thất vọng cả.

"Có anh ở đây, không sao đâu." Diệp Thiên cười nhẹ, anh âu yếm vuốt ve mái tóc của cô, chỉ vài con chữ ngắn ngủi nhưng lại chở theo sức mạnh thần bí khiến cõi lòng Tô Thanh Thanh yên ả. Diệp Thiên thấy vậy mới ngẩng đầu, ánh mắt của anh dừng lại trên người Tô Vân Nhi và Tô Hồ, ánh mắt ấy đầy sự phức tạp.

Tô Vân Nhi và Tô Hồ đón nhận ánh mắt của anh, cả hai cúi đầu đầy ăn ý. Họ thấy lòng này phức tạp quá, ánh mắt mông lung khó tỏ, e rằng từ nay về sau hai bên sẽ trở thành kẻ địch của nhau... Hai cô gái nghĩ vậy, cõi lòng đau đớn cùng cực.

Diệp Thiên nhìn kỹ mọi phản ứng của hai cô gái, anh khẽ thở dài một hơi, sau đó mới nhìn về phía U Huyền: "U Huyền, mời. Nếu cậu dám đến đây, chắc hẳn đã biết cái giá phải trả rồi chứ?"

Vẻ mặt của U Huyền khói coi tột độ khi nghe giọng nói lạnh nhạt của anh: "Diệp Thiên, tuy tôi thua nhưng đừng hòng tôi đưa tay chịu trói, thế này vẫn chưa đủ đâu." Nét mặt của hắn ta điên cuồng cực độ, U Huyền nắm chặt miếng ngọc bội trong tay như kiểu đã chuẩn bị hoá thân một màn "chó cùng bứt giậu".

U Minh nhìn thấy miếng ngọc bội trong tay hắn ta, mọi im lặng bỗng chốc hoá thành vui sướng, tròng lòng ông ta như thấy được tia hi vọng. "Hừ, Diệp Thiên, hôm nay tôi muốn đi, ai cũng đừng hòng ngăn trở được tôi." U Huyền vừa nói vừa khẽ bóp miếng ngọc bội trong tay thành bột phấn, vẻ mặt điên cuồng cùng cực.

Ngay sau đó, một cơn gió mạnh bỗng cuồn cuộn nổi lên, cánh cửa trong ngôi biệt thự lắc lư không ngừng, bóng đèn trong phòng cũng chớp loé chẳng ngớt, dường như một điều gì đó cực kỳ đáng sợ sắp sửa xảy ra.

"Diệp Thiên, chuyện, chuyện gì vậy?" Tô Thanh Thanh chưa từng gặp cảnh tượng này, mặt mày cô trắng bệch như tờ giấy, vội vàng trốn sau lưng Diệp Thiên. Lâm Khuê và Bạch Tử U cau mày, họ có thể cảm nhận được một luồng hơi thở đáng sợ đang từ từ ghé đến. Đáng sợ và mạnh bạo.

"Cậu Diệp." Một giọng nói đầy vẻ nghiêm trọng bỗng vang lên, Thanh Long và Lang Thiên xuất hiện trong căn phòng này ngay sau đó. Bạch Tử U cũng tiến lên một bước, ba người dàn hàng đứng phía sau Diệp Thiên, nhìn lên trời, thần sắc bọn họ vô cùng nghiêm trọng.

Vẻ mặt của Tô Vân Nhi và Tô Hồ cũng trở nên khó coi, họ quỳ trên đất mà chẳng do dự điều gì. U Huyền và U Minh ngẩng phắt đầu lên, chúng hả giọng cười to: "Ha ha ha ha, Diệp Thiên, lần này anh sẽ làm sao đây?"

"Chúng thần cung nghênh Thiên Chủ giá lâm." Chúng vừa nói vừa quỳ rạp trên nền đất, dường như đang làm nghi lễ cúng bái thánh thần. Từ đầu đến cuối, vẻ mặt của Diệp Thiên vẫn thong dong như thường. Thiên Chủ của Bạch Cốt Hội ư? Thú vị đấy.