Lăng Thiên Chiến Thần

Chương 402




"Ông nội, con..." Nét mặt của Bách Lý Mộ Tuyết thay đổi hẳn, cô ta nhìn về phía ông nội mình, trong mắt của cô ta đựng đầy nỗi tủi thân. Bách Lý Huyền Hải thấy vậy chỉ khẽ lắc đầu, ông ta ngẩng đầu lên nhìn Hiên Viên Đông bằng đôi con ngươi lạnh nhạt: "Lão Hiên Viên, ân oán giữa hai ta đâu liên quan gì tới lũ trẻ, hành vi này của ông hơi cậy già lên mặt đấy." Nét mặt của Bách Lý Mộ Hải thong dong đến lạ, ông ta không kiêu căng và cũng chẳng đớn hèn.

Gia quy của nhà họ Bách Lý chính là "Người không động đến ta thì ta cũng chẳng động đến người", nhưng giờ Hiên Viên Chí lại leo lên đầu con cháu trong nhà rồi ăn hiếp chúng nó. Nếu đây chỉ là sự tranh đấu của lớp thanh niên với nhau thì ông ta có thể ngó lơ, nhưng tên già Hiên Viên Đông này lại phá vỡ quy củ. Bách Lý Huyền Hải sao có thể ngó lơ cho được?

"Hừ, gì mà cậy già lên mặt hả lão già kia, cô cháu gái này của ông không có quy củ gì hết, tôi chỉ dạy nó hộ ông thôi, để nó hiểu cái gì là Quy cái gì là Củ." Hiên Viên Đông cười lạnh lùng, đôi mắt chớp loé của ông ta đâm thẳng, đối chọi với ánh nhìn của Bách Lý Huyền Hải.

"Vậy à? Thế ông định đánh một trận với lão già này trước khi buổi Đại hội các gia tộc bắt đầu ư?" Giọng điệu của Bách Lý Huyền Hải đanh thép vô cùng, ông ta ngẩng mặt nhìn Hiên Viên Chí, sự lạnh lùng trong đôi mắt ấy còn ẩn thêm ý chí chiến đấu sục sôi. Ông ta đường đường đường là người đứng đầu của nhà họ Bách Lý, chẳng lẽ lại sợ tên Đại trưởng lão Hiên Viên Đông này ư? Một luồng hơi thở đáng sợ cũng bắt đầu lan toả ngay khi ông ta còn đương nói chuyện.

Cả khu vực quảng trường Thiên Long im ắng tới mức đáng sợ, mỗi cái luồng hơi thở trong màn tranh đấu của hai kẻ mạnh cũng đủ để khiến ai ai cũng phải run rẩy mình mẩy. Nếu hai bậc cao thủ này quyết đấu ở đây thật thì cả cái đất Thủ đô này cũng chẳng chịu nổi ấy chứ nói chi đến quảng trường Thiên Long bé tẹo.

Hiên Viên Đông cảm nhận được luồng hơi thở đó, ông ta nhăn mày lại, nét mặt chớp loé như suy nghĩ điều gì rồi quyết định không nói gì thêm nữa, ông ta rõ ràng rằng nếu hai người mà ra tay thì buổi Đại hội các gia tộc cũng không thể bắt đầu được chứ nói chi là phân chia xem ai giỏi hơn ai. Thậm chí, màn đánh nhau hôm nay có lẽ sẽ gây ảnh hưởng đến thế cục của cả Long Quốc. Đến lúc đó, người phải hứng lấy ảnh hưởng chắc chắn rằng sẽ không phải mình nhà họ Diệp cùng với ba gia tộc Hoàng gia. Thậm chí trận đánh này sẽ còn ảnh hưởng tới cả Long Quốc cùng với Thế giới này.

Cả dòng tộc nhà họ Hiên Viên cũng không gánh nổi cái tội danh này chứ nói chi đến Hiên Viên Đông, nhưng nếu giờ ông ta rút lời lại thì chẳng phải là đang thể hiện mình sợ Bách Lý Huyền Hải sao? Lên đến cấp bậc như bọn họ, thì có gì phải suy nghĩ từ tiền bạc đến gái xinh, thứ duy nhất mà họ không thể vứt bỏ chính là danh dự, là tiếng tăm, sao họ có thể làm ra cái chuyện mất mặt thế được? Hai vị cao thủ đứng tranh chấp mãi, ai cũng không chịu nhường.

"Ha ha, xem ra tôi đến đúng lúc quá, thế mà lại được chứng kiến một màn kịch hay." Giọng cười giễu cợt của ông ta như dội từ trên trời xuống vậy. Ngay sau đó, hai bóng người bỗng xuất hiện bất thình lình. Một trong số đó là Gia Cát Lạc Minh, ánh mắt đểu cáng, lạnh lẽo của hắn ta vờn quanh người Bách Lý Mộ Tuyết, kẻ đi phía trước hắn ta là một người đàn ông trung niên. Ông ta mặc một bộ quần áo thanh lịch, đi đứng ngay hàng thẳng lối. Ông ta chắp hai tay ra phía sau lưng, hơi thở của ông ta tràn ngập sự tinh tế cùng với câm lặng.

"Bách Lý Huyền Hải? Chúng ta không gặp nhau cũng lâu rồi nhỉ ông già." Người đàn ông kia đảo mắt nhìn một vòng, sau đó ánh mắt dính lên người Bách Lý Huyền Hải, giọng điệu nhàn nhạt chẳng rõ vui buồn.

"Gia Cát Thương Ngô!" Bách Lý Huyền Hải ngẩng đầu lên, ánh mắt của ông ta vẫn lạnh nhạt như thường, dường như bất kỳ điều gì cũng không thể khiến cõi lòng của ông ta nổi sóng.

Hai anh em Bách Lý Mộ Vân nhìn Gia Cát Thương Ngô, nét mặt thay đổi hoàn toàn. Họ từng nghe về cái tên này không chỉ một lần, bởi người trước mắt chính là người đứng đầu của nhà họ Gia Cát - một trong ba dòng tộc Hoàng gia. Nhìn ông ta trẻ trung, như tầm ba mươi tuổi, tinh thần khoẻ mạnh, sắc bén vậy thôi chứ ông ta là lão già sống tám chục, chín chục năm rồi đấy. Chỉ là khi đã đạt tới một cảnh giới nhất định nào đó, mọi dáng vóc, khuôn mặt của ông ta sẽ không mấy thay đổi.

"Tiếc rằng vai chính của ngày hôm nay không phải là tôi." Bách Lý Huyền Hải lắc đầu, không nói gì thêm nữa. Ông ta nhắm mắt lại, không xê xịch chút nào, tỏ rõ thái độ tôi không liên quan gì cả.

Hiên Viên Đông hừ một tiếng, sự tàn độc trong đôi mắt phủ kín mọi lý trí, ông ta vẫn không chịu phục. Tất cả mọi cảm xúc trên khuôn mặt của đám đông được thu vào trong tầm mắt của Gia Cát Thương Ngô, ông ta cười thong dong sau dó quay lưng lại tay chắp sau lưng, ông ta đi từng bước một tiến về phía trung tâm quảng trường Thiên Long.

"Đi thôi, việc hệ trọng như thế thì phải vội chứ, mấy tuổi đầu rồi mà còn tranh cái với lũ trẻ con." Gia Cát Thương Ngô nhàn nhã vô cùng, chẳng màng gì đến hai nhà khác, giọng điệu của ông ta có vài phần khinh miệt.

Hiên Viên Đông hừ một tiếng, ông ta trừng mắt nhìn ba người nhà họ Bách Lý một cái sau đó dẫn Hiên Viên Chí đi tới khu vực trung tâm của quảng trường Thiên Long: "Các người thích ngồi canh cửa thì cứ việc ngồi ngây ngẩn ở đây đi." Dứt lời là ông ta lại quay người bỏ đi.

Ba người nhà họ Bách Lý vẫn cứ đứng ngay ngoài cổng ra vào quảng trường, Gia Cát Thương Ngô cùng với Hiên Viên Đông dẫn theo hậu duệ của gia tộc mình bước lên khu vực trung tâm của quảng trường Thiên Long dưới sự chứng kiến của hàng ngàn con người, chúng không hề kiêng dè điều gì, ngồi ngay ngắn lên cái ghế nằm ngay giữa khu vực trung tâm.

Đám đông đang run lẩy bẩy kia thấy vậy lại bắt đầu bàn tán xôn xao: "Đây, đây là người cầm quyền của ba dòng tộc Hoàng gia à? Nhìn cũng chẳng ra sao cả." "Suỵt, nói nhỏ thôi, không biết cái câu "Thâm tàng bất lộ" à?"

"Đúng đó, cứ xem thôi và đừng nói gì cả." "Chẳng lẽ chúng ta có tư cách suy đoán sự cao thâm của dòng tộc Hoàng gia à?"....

Tất cả những người có mặt ở đây đều đến vì oai danh của dòng tộc Hoàng gia, hầu hết đại bộ phận đều rõ rằng dù kia chỉ là một nhân vật không mấy quan trọng nào đó có xuất thân từ dòng tộc Hoàng gia thì đó cũng không phải hạng như họ có thể sánh được. Bởi vậy, đừng nhìn lần này ba dòng tộc Hoàng gia mang ít người đến đây mà mình khinh thường, thực lực của họ không đùa được đâu. Đám đông thấy người của ba dòng tộc Hoàng gia đã đến đông đủ, họ lại bắt đầu ồn ào náo nhiệt. Lúc này, ba dòng tộc Hoàng gia - một trong những vai chính của ngày hôm nay đã có mặt đông đủ, vậy nhà họ Diệp - vai chính còn lại của buổi Đại hội các gia tộc cũng nên đến rồi mới đúng chứ nhỉ?

Cầu được ước thấy ngay liền và lập tức. "Cộp, cộp." Vài phút sau, tiếng động đầy đáng sợ bỗng vang lên bên tai mỗi người, bước chân dồn dập như kiểu tên khổng lồ nào đó xuất hiện, người ấy chậm rãi bước từng bước đi về phía này. Ai ai cũng kinh ngạc tột độ, cả Hiên Viên Đông, Gia Cát Thương Ngô cũng phải sửng sốt một lúc. Bách Lý Huyền Hải đứng ngay ranh giới của quảng trường cũng mở mắt ngó nhìn. Kẻ nào kẻ nấy đều đồng loạt xoay đầu nhìn về phía tiếng động ấy truyền ra. Nơi ánh mắt đổ dồn là một người thanh niên đang từ từ bước lại. Đúng vậy, chỉ có một người đến đây và người đó còn rất trẻ tuổi.

Nhìn người thanh niên này chưa được ba mươi, dáng người cao ráo, bộ áo trắng cùng với mái tóc dài lãng tử khiến anh có phần khí chất của bậc Tiên nhân, chân anh không hề động đậy nhưng tốc độ di chuyển lại cực kỳ nhanh chóng, mới có tí tẹo mà đã đến ngay vị trí trung tâm quảng trường Thiên Long. Câu nói Mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song kia như được đo ni đóng giày cho anh. Mà trên cơ thể của người thanh niên này như kiểu có ma lực quyến rũ vậy, mới nhìn có một cái thôi mà đã khiến người người chìm đắm chẳng thể thoát ra được.

Ngay cả Hiên Viên Đông, Bách Lý Huyền Hải cùng với Gia Cát Thương Ngô đều sa sầm mặt mày chút ít, bởi đến cả họ cũng thể không nhìn thấu người này.