Lăng Thiên Chiến Thần

Chương 4




“Được!” Phó Vân cười cười, bước từng bước đến gần Diệp Thiên.”

“Cậu nhóc, tôi đây cũng chỉ nhận tiền làm việc thôi, đừng oán trách tôi đấy!”

Nói xong, đột nhiên ông ta nắm tay lại, đấm một đấm về phía Diệp Thiên.

Ông ta không dùng toàn lực, sợ rằng sẽ đánh cho Diệp Thiên thịt nát xương tan!

Diệp Thiên lẳng lặng nhìn ông ta, không hề xao động, thậm chí còn không thèm chớp mắt!

“Hừ, dám chống đối nhà họ Từ sao, đây chính là kết quả!” Cụ bà Từ hừ lạnh một tiếng, tựa như đã thấy được bộ dạng của Diệp Thiên sau khi bị dính một đòn.

“Bà nội, sau khi bắt được Diệp Thiên rồi thì cũng không thể buông tha cho cả nhà Diệp Kính Sơn.” Từ Thiên Minh nhỏ giọng đề nghị.

Tên Diệp Thiên này vì Từ Thiên Thành mà đến, vậy thì phải nhổ cỏ tận gốc.

“Chuyện đó cháu xử lí đi!” Cụ Từ nói.

“Nếu không phải Diệp Kính Sơn không biết điều thì trung tâm thương mại của nhà họ Từ chúng ta đã xây lên từ lâu rồi! Ông ta không chịu hợp tác thì cũng không cần tồn tại làm gì cả.”

Từ Thiên Minh vâng dạ, rốt cục cũng thở phào.

Chỉ cần là những kẻ có liên quan đến Từ Thiên Thành thì đều phải chết!

Nhưng ngay sau đó, hai bà cháu đều phải nhăn mày.

Bởi vì, ngay khi nắm đấm của Phó Vân sắp đụng đến Diệp Thiên, lại phải dừng lại lưng chừng như có điềm báo trước.

Diệp Thiên vẫn không nhúc nhích, mà nắm đấm cũng không thể di động.

Không phải là do Diệp Thiên ra tay, mà bởi Phó Vân đột nhiên cảm nhận được nguy hiểm, tóc gáy dựng ngược!

Cảm giác này khiến cho ông ta không khỏi run rẩy!

Ông ta có dự cảm rằng, nếu đánh tiếp thì chắc chắn sẽ có chuyện đáng sợ xảy ra!

“Cậu rốt cục là ai?” Phó Vân nhìn Diệp Thiên chằm chằm, rõ ràng người trước mắt này trông rất bình thường nhưng lại tạo cho ông ta một cảm giác khó lường.

Đã từ rất lâu rồi, ông ta không gặp được người như vậy.

“Ông Phó? Ông làm sao vậy? Chỉ là một thằng con nuôi của nhà họ Diệp mà thôi, cứ giết đi!” Bà cụ Từ chau mày nói.

Phó Vân không đáp lời, vẫn đánh giá Diệp Thiên như cũ!

Chẳng lẽ là ảo giác?

Lúc này, Diệp Thiên thản nhiên lên tiếng: “Thực lực của ông cũng được đó, sao lại phải phục vụ cho người ta?”

Phó Vân nhíu mày: “Vì miếng cơm manh áo mà thôi, tôi khuyên cậu nên đi nhanh đi, đối địch với nhà họ Từ chỉ có đường chết!”

Nghe ông ta nói vậy, bà cụ Từ có chút giận dữ: “Cậu Phó, không thể để cho cậu ta chạy thoát được, tôi trả cậu hai ngàn vạn, bắt buộc phải lấy được đầu cậu ta!”

Vừa nghe những lời này, Phó Vân cảm thấy hơi bị lung lay.

Diệp Thiên lắc đầu: “A Khuê, nhường ông ta hai chiêu đi.”

“Vâng!”

Lâm Khuê bước lên phía trước, anh ta vốn đang nén cơn giận bước lên phía trước, nhìn Phó Vân với dáng vẻ uy nghiêm: “Anh ấy bảo tôi nhường ông hai chiêu, tôi nhường ông hai chiếu, không lại bảo tôi bắt nạt ông.”

“To gan!” Phó Vân hừ lạnh lùng một tiếng, ông ta đã được tôn xưng là vô địch ở Dung Thành, bị người khác khinh thường như vậy thì đương nhiên sẽ thấy khó chịu.

“Tiếp chiêu đi!”

Chỉ thấy ông ta nhảy phắt lên, đá vào ngực Lâm Khuê, muốn thử xem quyền cước của anh ta thế nào.

Thấy vậy, lão phu nhân cuối cùng cùng nở nụ cười, tựa như đã nắm được mọi thứ trong tay.

Phó Vân chưa từng khiến cho bà ta thất vọng.

Chỉ tiếc rằng, một cước kia của Phó Vân đã đá vào ngực Lâm Khuê, nhưng Lâm Khuê vẫn đứng sừng sững ở đó, chân cũng chưa hề di chuyển.

“Ông chỉ có từng đó sức thôi sao?” Lâm Khuê nói với vẻ khinh thường.

“Sao có thể như thế...” Phó Vân run lên, lại là một gạt chân nhưng vẫn không thể làm cho Lâm Khuê cử động.

“Không, không thể nào!” Phó Vân ngây dại, hơn hai mươi năm qua đây là lần đầu tiên ông ta phải thảm hại đến nhường này.

Bà cụ Từ và Từ Thiên Minh cũng phải há hốc.

Sao lại thế này? Hắn là ai mà lại lợi hại đến thế?

Từ Thiên Minh nhíu mày thật chặt, nhìn Diệp Thiên vẫn bình tĩnh như không, trong lòng dâng lên một dự cảm xấu.

“Hết hai chiêu rồi, đến lượt tôi!”

Lâm Khuê cười lạnh, lao người đến trước mặt Phó Vân.

Phó Vân hốt hoảng, lúc này muốn trốn cũng đã muộn rồi.

Thể hình của Lâm Khuê tuy lớn nhưng tốc độ cũng rất nhanh.

Không để Phó Vân kịp phản ứng, anh ta nhẹ nhàng giơ tay lên, dễ dàng tóm lấy cánh tay Phó Vân, giơ mạnh lên rồi lại nện thẳng xuống đất.

Phịch!

Bụi mù bay lên khắp nơi!

Lúc này, Phó Vân đang quỳ rạp trên đất, sắc mặt tái nhợt, im lặng một lúc lâu vẫn không đứng dậy được.

“Cậu... Rốt cục cậu là ai?” Phó Vân kinh hãi không thôi.

Người này giỏi như vậy, chắc chắn không phải hạng vô danh tiểu tốt!

Lâm Khuê thản nhiên nhìn ông ta: “Lâm Khuê!”

“Lâm Khuê?” Phó Vân hét lên, tựa như nghĩ đến cái gì, vẻ mặt cực kì phấn khích!

“Chẳng lẽ cậu chính là người đó, được xưng là mãnh hổ xuống núi đàn sói phải bỏ chạy, Lâm Khuê?”

“Ồ? Ông biết tôi à?”

Nghe Lâm Khuê nói vậy, Phó Vân ngây dại, cả người run lên vì hưng phấn.

Dù anh ta đã ẩn nấp nhiều năm, nhưng danh hiệu mãnh hổ Bắc Dã Lâm Khuê vẫn như sấm rền bên tai!

Nghe đồn thực lực của anh ta mạnh đến đáng sợ, là mãnh tướng đầu tiên dưới trướng của Chiến thần Lăng Thiên!

Mỗi khi giết địch đều xông lên trước mặt của kẻ thù, như mãnh hổ lao vào bầy sói, vậy nên mới có uy danh mãnh hổ xuống núi đàn sói bỏ chạy!

Ông ta hoàn toàn không ngờ rằng người này lại xuất hiện ở đây!

Mình còn sống đến giờ quả là may mắn!

Từ từ đã!

Phó Vân đang chuẩn bị lau mồ hôi lạnh, đột nhiên nghĩ đến gì đó.

Nếu vị này là mãnh hổ Lâm Khuê, vậy người bên cạnh chẳng lẽ là...

Phó Vân nuốt một ngụm nước bọt, cả người mềm nhũn ra, suýt chút nữa bị doạ đến phát ngất đi...’

“Đây, đây...”

Nhìn thấy Phó Vân không chịu nổi một chiêu, bà cụ Từ và Từ Thiên Minh đều trợn mắt há hốc miệng!

Nhất là bà cụ Từ, thực lực của Phó Vân như thế nào bà ta biết rất rõ, bao nhiêu năm nay chưa từng thất bại.

Sao hôm nay lại tự lật thuyền trong mương thế này?

Nhưng, chuyện làm cho bọn họ kinh hãi hơn còn ở phía sau.

Chỉ thấy Phó Vân run rẩy đứng lên, đứng cách Diệp Thiên thật xa, quỳ rạp xuống, cuộn người giống con ốc sên, chỉ hận không thể nhét đầu vào đũng quần.

“Tiểu... Tiểu nhân đáng chết, không biết tướng...”

“Gọi là cậu!” Lâm Khuê bổ sung.

“Vâng vâng vâng!” Phó Vân sợ sắp khóc, biết rằng vị này không muốn lộ thân phận nên nhanh chóng nói: “Thưa cậu Diệp, tôi đúng là có mắt như mù, đã mạo phạm tới cậu, cầu xin cậu giơ cao đánh khẽ, tha cho tôi một mạng! Xin cậu, xin cậu!”

Nếu là bình thường thì Phó Vân còn có thể hoài nghi thân phận của Diệp Thiên, nhưng tin tức Chiến thần Lăng Thiên trở về Dung Thành đã truyền đi khắp nơi.

Ông ta không thể hoài nghi!

Bởi vì khi nãy ông ta có đi theo cụ bà Từ đến sân bay đón Chiến thần Lăng Thiên, nhưng không nhìn thấy được bóng người, chỉ có thể tiếc nuối rời khỏi đó.

Không ngờ đối phương đang ở nhà họ Từ!

Nghĩ đến việc mình đã đắc tội với vị này, Phó Vân hận không thể tự khâu miệng mình lại, nhất thời cũng còn muốn chết đi cho rồi.

Người này!

Đừng nói là ông ta, cho dù là cả thế giới này làm gì có mấy ai dám đắc tội?!

Bà cụ Từ đáng chết, nhà họ Từ các người chọc giận cậu ấy?! Đúng là tài, quá tài giỏi!

Diệp Thiên ngẩng đầu lên, thản nhiên nhìn ông ta: “Mấy năm nay ông giúp nhà họ Từ làm không ít chuyện xấu đúng không?”

Chỉ một câu, dọa Phó Vân sợ đến mức ngồi bệt xuống đất.

“Xin cậu tha mạng cho, tôi chỉ là bất đắc dĩ mà thôi, đều do bà già kia sai tôi làm! Chỉ cần cậu tha cho tôi một mạng thì cậu muốn tôi làm gì cũng được! Cầu xin cậu, tôi dập đầu cầu xin cậu...”

Phó Vân đã gần sáu mươi, giờ phút này lại dập đầu với Diệp Thiên rồi khóc lóc nước mắt nước mũi ròng ròng, đập đến mức rách đầu cũng không dám ngừng!

“Được rồi!” Diệp Thiên khoát tay, ra vẻ thiếu kiên nhẫn, vứt danh thiếp ra: “Cho ông hai ngày, đến phương Bắc tìm người này. Nộp hết tiền mà mấy năm nay ông kiếm được ra rồi dùng nửa đời sau mà chuộc tội đi!”

“Vâng vâng vâng, cảm ơn cậu, cảm ơn cậu rất nhiều!”

Phó Vân vừa dập đầu vừa nhặt danh thiếp lên, nhìn thấy bốn chữ Chiến khu Bắc Dã cùng với một chuỗi số, vừa hoảng sợ, vừa vui mừng, toàn thân ướt sũng.

Dù nói thế nào đi nữa thì giữ được cái mạng là tốt rồi!

“Cút đi!”

“Vâng vâng vâng!” Phó Vân không dám lề mề, không hề quan tâm đến nhà họ Từ nữa, quay đầu bán sống bán chết.

Diệp Thiên không cảnh cáo ông ta, nếu người này đã biết thân phận của mình thì cũng không dám làm trò gì nữa.

Trong chốc lát, cả đại sảnh trở nên im bặt.

Người nhà họ Từ, nhất là cụ bà Từ, đều sững sờ.

Ngay cả Lâm Tuyết, ôm thi thể của em trai cũng không dám khóc thành tiếng.

Cụ bà Từ đã trải qua biết bao sóng to gió lớn, không khỏi suy nghĩ, Diệp Thiên này rốt cục đã trải qua những gì mà có thể khiến cho một người như Phó Vân chạy như chó vậy?

Mãi đến sau này bà ta mới hiểu được, câu nói “Để cho cả nhà họ Từ chôn cùng” kia của Diệp Thiên, không phải là nói suông...