Lăng Thiên Chiến Thần

Chương 218




Vừa ngắt điện thoại, ánh mắt hắn nhìn Diệp Thiên càng trở nên giảo hoạt.

“Tiểu tử, đợi đấy, dám tới nhà họ Sở làm loạn, hôm nay tao cho mày sống không được mà chết cũng không xong.”

Diệp Thiên không buồn tính toán so đo với tên này.

“Câu này Sở Giang Hà nói nghe còn tạm được. Mày còn kém xa lắm. Thời gian của tao có hạn, gọi Sở Giang Hà ra đây.”

Diệp Thiên nói năng bình thản như thường, vừa nói anh vừa đi vào sảnh chính rồi vào chiếc ghế chính giữa của căn phòng.

“Mày, mày to gan lắm.”

Điệu bộ đó của Diệp Thiên khiến tên kia mặt mày giận dữ. Chiếc ghế mà Diệp Thiên ngồi chính là vị trí của gia chủ, bình thường chỉ có chủ nhà mới có thể ngồi vào đây. Vả lại, tên huý của Sở Giang Hà đến lượt hắn có thể gọi ra sao? Đúng là không biết sống chết là gì.

“Tiểu tử, cho mày cơ hội cuối cùng, mày đứng dậy ngay khỏi cái ghế đó rồi cút ra ngoài, nếu không hậu quả mày phải tự chịu lấy.”

Gã thanh niên cắn răng nghiến lợi, ánh mắt nhìn Diệp Thiên lạnh như băng.

“Cũng tốt, vậy để tao xem xem, mười năm rồi, nhà họ Sở rốt cục lớn mạnh cỡ nào.” Diệp Thiên ngồi yên vững vàng trên Điếu Ngư Đài nở nụ cười đắc chí.

“Mày, mày, mày được lắm.” Gã thanh niên tức đến mức răng nghiến chặt vào nhau, bao nhiêu năm nay đây là người đầu tiên dám thách thức với nhà họ Sở.

“Thiếu gia, xảy ra chuyện gì rồi?”

Đúng lúc này, một người đàn ông chừng hơn ba mươi tuổi dẫn theo vài tên đàn em mặc đồ bảo vệ chạy không kịp thở tới.

“Anh không có mắt à? Bắt tên tiểu tử này cho tôi, tôi muốn hắn phải hối hận vì sống trên đời này.”

Thấy thiếu gia bình thường nhã nhặn lịch sự tự dưng tức giận thế này, Sở Sơn không dám chậm trễ, hắn liếc nhìn vào phòng khách rồi ngỡ ngàng.

Chỉ thấy vị trí ghế ngồi của chủ nhân trong phòng khách là một gã thanh niên lạ mặt còn đang vắt chân vào nhau, bộ dạng hết sức thảnh thơi khiến Sở Sơn vã mồ hôi.

Nếu để chủ nhân nhìn thấy thì đúng là sẽ nổi trận lôi đình.

“Tiểu tử, mày tốt nhất cút xuống khỏi cái ghế đó, nếu không tao… ai da, ối.”

Sở Sơn chỉ vào Diệp Thiên định đuổi anh xuống nhưng lại bị ăn một đạp ngã lăn ra đất, trông thật thê thảm.

“Đến đi còn không vững mà còn đòi làm bảo vệ? Yêu cầu nhà họ Sở chỉ đến thế này thôi sao?” Diệp Thiên lạnh lùng lên tiếng khiến tất cả mọi người đều nóng mặt.

“Mau đứng dậy, mất mặt quá thể.” Gã thanh niên kia đạp vào mông Sở Sơn một đạp, trông mặt mày vô cùng khó coi.

Tên Sở Sơn này bình thường cũng khá là đáng tin, sao hôm nay lại làm mất mặt thế không biết.

“Các người còn ngây ra đó làm gì? Lên hết cho tôi.”

Gã thanh niên tức tối, chỉ mấy tên bảo vệ đứng bên cạnh rồi nạt nộ.

“Vâng, thiếu gia.” Mấy tên bảo vệ đồng thanh lên tiếng, cầm gậy cao su rồi xông vào phòng khách.

Nhưng giây tiếp theo…

Bịch, bịch, bịch!

Những tiếng động đinh tai vang lên. Gã thanh niên kia nhìn mọi thứ bằng ánh mắt sợ hãi, vừa rồi mấy tên bảo vệ còn tức tối lồng lộn thì bây giờ cùng chung số mạng với Sở Sơn, tên nào tên nấy ngã vật ra nền đất, đau đớn chỉ biết cắn răng nghiến lợi trông thảm thiết biết bao.

“Chuyện này…” Gã thanh niên cứng đờ người.

Nếu một lần thì còn có thể coi là ngoài ý muốn nhưng bây giờ không thể trùng hợp thế được.

“Là mày đã giở trò phải không?”

Gã thanh niên nhìn Diệp Thiên bằng ánh mắt đầy nghi ngờ.

“Phải thì sao? Gọi Sở Giang Hà ra đây, tao không có thời gian chơi với ông ta ba cái trò trốn tìm này đâu.” Diệp Thiên ngồi trên ghế, ánh mắt cương nghị không hề do dự.

“Hừ, ngông cuồng.” Gã thanh niên hắng giọng, dường như bị ép đến mức cuống lên.

Hắt cho tay vào ngực, lôi ra một khẩu súng nhỏ, họng súng đen xì rồi chĩa thẳng vào Diệp Thiên.

“Hừ, bây giờ mày mau cút khỏi đây cho tao, nếu không đừng trách tao không khách khí.”

Thế nhưng đối diện với sự uy hiếp của hắn, Diệp Thiên vẫn chẳng hề nao núng.

“Mày có thể thử, nhưng mày chỉ có duy nhất một lần cơ hội thôi.” Giọng nói lạnh lùng của Diệp Thiên mang theo ngữ khí tự tin khiến gã thanh niên cau mày.

“Tiểu tử, mày đừng có ép tao.” Gã thanh niên nghiến răng, mắt dần đỏ lừ lên.

Diệp Thiên xua tay: “Đây chỉ là sự thật thôi. Nhưng tao tin Sở Giang Hà tuyệt đối không cho mày làm vậy đâu.”

“Hừ, mày là cái thá gì? Tao lại muốn xem xem cái miệng mày lợi hại hay viên đạn của tao lợi hại.”

Gã thanh niên thật sự nổi điên, hắn nhìn Diệp Thiên bằng ánh mắt thù hận, ngón tay cũng từ từ móc vào vị trí bắn.

Diệp Thiên chỉ lắc đầu, hoàn toàn không coi hắn ra gì.

Thấy cảnh này, gã thanh niên càng trở nên giữ dằn hơn, hắn chuẩn bị bóp cò.

“Sở Diểu, con làm gì đấy? Bỏ súng xuống.”

Một giọng nói nghiêm nghị đột nhiên vang lên, gã thanh niên lặng người vội thu súng về. Hắn quay đầu lại nhìn một người đàn ông ăn mặc bộ đồ thời Đường tuổi chừng năm mươi bước tới, trông dáng vẻ vô cùng vội vàng.

“Ba, con…”

Sở Diểu ngây người, trong lòng dấy lên thắc mắc.

Bao năm nay, đây là lần đầu tiên hắn thấy cha mình – một người trước nay không bao giờ vội vàng nhưng hôm nay lại trở nên cuống quýt lên như vậy.

“Con cái gì mà con? Cậu Diệp là khách quý, còn không mau xin lỗi cậu Diệp?”

Người vừa bước ra ngắt lời hắn rồi trừng mắt với hắn, bộ dạng hận không thể giết hắn đi cho rồi.

“Hả?” Sở Diểu há to miệng, kinh ngạc.

Tên tiểu tử này lại là khách quý nhà họ Sở sao? Hắn là cái gì?

“Hả cái gì mà hả? Đúng là thứ vô dụng, thành sự thì ít mà bại sự có thừa, còn không mau quỳ xuống?” Người đàn ông quát mắng, nói rồi ông ta đạp vào chân Sở Diểu.

Bịch!

Sở Diểu không hề có sự đề phòng, bị đạp một cái nên quỳ phịch xuống đất, mặt mày vô cùng khó coi.

Thấy vậy, người đàn ông mới hắng giọng, tiến lên nạt nộ quát tháo Sở Sơn và mấy tên bảo vệ.

“Còn các người nữa, còn không mau cút đi.”

Bị ông ta quát như vậy, mấy tên bảo vệ như được đại xá, vội vàng đâm đầu chạy mất.

“Mày quỳ cho hẳn hoi vào cho tao, dám động đậy tao đạp chết mày.”

Người đàn ông trợn mắt với hắn rồi mới quay về phía Diệp Thiên với bộ mặt cười vồn vã.

“Cậu Diệp tới chơi, Sở mỗ không đón tiếp từ xa, xin cậu Diệp lượng thứ.”

Dáng vẻ cúi chào của người đàn ông với Diệp Thiên hoàn toàn không hề có chút tự cao tự đại.

Hành động này khiến cho Sở Diểu đứng sau phải trợn mắt ngước nhìn. Hắn há to miệng, mặt không thể nào tin nổi.

Theo như hắn thấy thì cả Vũ Thành, thậm chí là cả vùng Tây Nam, người có thể khiến cha mình cung kính như vậy cũng chẳng có mấy người, vả lại tên này lại còn trẻ như thế nữa.

Hắn rốt cục là ai?

Diệp Thiên chỉ lắc đầu, miệng nhếch lên thành nụ cười.

“Giang Hà, gần mười năm không gặp rồi, ông cũng thật nhàn rỗi, trốn ở nơi ẩn dật thế này có vẻ sạch sẽ lắm nhỉ?”

Không sai, người đàn ông trước mặt chính là chủ nhà họ Sở - Sở Giang Hà.

Ở Vũ Thành này, ngoài một vài ông lão ra thì chỉ cần là những người có địa vị đều biết ông ta là ai.

Còn một người, hoặc có thể nói là một gia tộc không thể đụng tới chính là nhà họ Sở.

Mặc dù nhà họ Sở từ thủ đô tới, dù bình thường an nhàn, không màng thế sự nhưng lại không ai dám kinh thường.

Cho dù là Lâm Kha và Trịnh Hùng ngang ngược như vậy nhưng cũng đều tự chủ động tặng quà, kể cả là bọn họ cũng không có tư cách gặp được Sở Giang Hà.