Lăng Thiên Chiến Thần

Chương 212




"Em Tô, nàng hồ ly bé nhỏ của tôi, cuối cùng em cũng đến rồi." Đôi mắt của Phùng Viễn như muốn rơi ra ngoài. Thậm chí hắn ta còn quên mất mọi đau rát trên người, nhìn chẳng khác gì chó mừng chủ cả.

"Khà khà, anh nói rồi mà, sao em có thể không có ở đây suốt được, giờ em cũng không trốn được rồi chứ gì?" Đôi mắt của Phùng Viễn như say như si, hắn ta tiến lên hai bước, định túm lấy tay của Tô Hồ.

Dường như Tô Hồ biết hắn ta định làm gì, trên khuôn mặt xinh đẹp của cô ta chẳng có lấy một cảm xúc nào cả, vùng tay tránh thoát đầy linh hoạt.

"Thực xin lỗi vì đã để anh gặp phải chuyện này ở quán của tôi. Tô Hồ xin được nhận lỗi, tôi đã thanh toán rượu của anh rồi." Tô Hồ không buồn nhìn Phùng Viễn, dáng người thướt tha, nóng bỏng ấy chầm chậm bước về phía Diệp Thiên, nụ cười quyến rũ hiện trên khoé môi của cô ta khiến ai cũng phải lác mắt dõi theo. Bọn đàn ông có mặt ở đây đều sững sờ, họ đưa mắt nhìn chằm chằm Tô Hồ. Ngay cả những người con gái khác cũng sầm mặt lại, trong mắt đựng đầy sự ghen ghét cùng hâm mộ.

Triệu Ánh Thu híp mặt, trước đó cô đã từng nghe mọi người nói về Tô Hồ, người con gái này không hề đơn giản tẹo nào. Nhìn cô ta đứng sát rạt ngay cạnh Diệp Thiên như vậy, trong lòng cô cứ thấy không thoải mái.

Tần Vũ bĩu môi, cô nhìn chằm chằm Diệp Thiên với Tô Hồ, lẩm bẩm trong miệng: "Hừ, thứ hồ ly tinh! Đúng là chẳng có người đàn ông nào tốt cả."

Chỉ mình Diệp Thiên là không tỏ thái độ gì, anh khẽ nhìn cô ta với vẻ bình thản, sau đó quay mặt sang chỗ khác: "Khỏi, một chai rượu vang đỏ ấy mà, tôi mua được."

Gì? Ai nghe Diệp Thiên nói vậy cũng sững sờ, họ nhìn Diệp Thiên bằng ánh mắt bất ngờ, không thể tin được. Cái tên không biết điều này lại dám từ chối ý tốt của Tô Hồ? Tô Hồ chính là nữ thần được cả Vũ Thành công nhận, bao người muốn đến gần bông hồng này nhưng còn chưa có cơ hội kia kìa. Tên Diệp Thiên này chẳng lẽ là thái giám à? Hay là có ham mê ngược đời?

Ngay cả Tô Hồ cũng ngẩn người một lúc, sau đó bình thường trở lại: "Anh nói đùa, tôi chỉ muốn được làm bạn với anh thôi."

Tô Hồ tiến thêm một bước, dừng ngay trước mặt Diệp Thiên, khoé miệng của cô ẩn hiện một nụ cười đầy hấp dẫn, khiến cho lũ đàn ông bao vây bốn phía đắm đuối.

"Bèo nước gặp nhau ấy mà, sao có thể gọi là bạn bè được." Diệp Thiên nhún vai đầy bình thản, anh vẫn giữ vững lập trường.

Ai cũng sửng sốt thêm một lần nữa, họ chỉ hận không thể xông lên đấu tay đôi với Diệp Thiên. Đây chính là người tình trong mộng của tất cả đàn ông ở Vũ Thành đấy, tên Diệp Thiên này là thái giám thật ư?

Lúc này đây, vẻ mặt của Tô Hồ cũng không bình tĩnh được nữa. Với sắc vóc và thủ đoạn của mình, trước giờ cô ta luôn nhận được sự ngưỡng mộ của kẻ khác dù đi đến bất kì đâu. Ngay cả những thiếu gia nhà giàu, có quyền có thế bậc nhất Vũ Thành cũng bị cô ta nắm gọn trong lòng bàn tay. Tên Phùng thiếu gia này cũng chỉ là một trong số đó mà thôi. Đây là lần đầu tiên cô ta phải bó tay chịu thua trước một người đàn ông. Cái cảm giác không được đón chào này khiến cô ta ngẩn người, nhìn Diệp Thiên một lúc lâu, trong đôi con ngươi xinh đẹp của cô ta ẩn chứa vẻ lạ lẫm. Người này đúng là rất đặc biệt.

"Mẹ kiếp, thằng ranh này, mày đừng có mà không biết điều." Phùng Viễn đứng đó, trơ mắt ra nhìn cảnh nữ thần của mình bị kẻ khác coi khinh, sao mà có thể nhẫn nhịn được nữa đây, hắn ta quên sạch bách nỗi sợ hãi vừa rồi, há mồm mắng chửi Diệp Thiên.

"Tô Hồ, thằng ranh này là đứa rác rưởi thôi, em không cần để ý đến nó. Mẹ kiếp, nó còn dám đánh anh đây, đúng là chán sống mà." Hắn ta vừa nói vừa tức giận, giơ tay vời Lôi Hổ.

"Chú Lôi, tôi không cần biết chú dùng cách gì, chỉ cần giết thằng ranh này cho tôi, càng nhanh càng tốt."

Lôi Hổ thấy Phùng Viễn nổi trận lôi đình như vậy, ông ta nhăn mày lại: "Tiểu Viễn, hay là bỏ đi cậu ạ, ba của cậu bảo rồi đó, dạo này Vũ Thành không yên bình mấy, cậu mà gây chuyện, tôi không biết ăn nói sao với ba cậu đâu."

Tô Hồ nhìn cảnh này, cô ta nhếch miệng, bỗng nhiên lại nói với Phùng Viễn: "Phùng Viễn, dù sao đây cũng là chỗ của tôi, nếu anh định tính toán với vị tiên sinh này mãi thế, phải chăng anh chẳng coi tôi ra gì?"

"Tô Hồ, em, sao em lại nói đỡ cho thằng súc sinh này?" Phùng Viễn nhìn Tô Hồ, hắn ta vừa kinh ngạc, vừa giận dữ, mắt đỏ au.

"Im đi." Mặt Tô Hồ lạnh tanh: "Phùng Viễn, vị tiên sinh này là khách của tôi, anh phải xin lỗi anh ấy, nếu không, từ nay quán bar Anh Hồ của tôi sẽ không chào đón anh nữa." Vẻ mặt của Tô Hồ vô cùng nghiêm túc, giọng điệu cũng rất kiên quyết.

"Tô Hồ, em, vì hắn ta mà em định đuổi tôi đi?" Phùng Viễn nhìn Tô Hồ chằm chằm, hắn ta vừa nghiến răng vừa nói, giọng run lên vì tức giận: "Hừ, đã vậy thì đừng trách tôi không khách sáo." Hắn ta dứt lời, ánh mắt nhìn về phía Diệp Thiên đầy tràn sát khí. Tô Hồ là của hắn ta, hắn ta sẽ không để bất kì một ai chấm mút.

"Chú Lôi, tôi mặc kệ đấy, có thế nào thì hôm nay nó cũng phải chết. Nếu ba tôi có trách tội, tôi đây gánh hết."

Lôi Hổ nghe vậy, vẻ mặt cũng ác độc lên trông thấy: "Được, dù sao cũng đã đến đây rồi, cũng phải làm gì đó chứ nhỉ?"

Ông ta dứt lời, bấy giờ mới tiến lên một bước, ánh mắt của ông ta khi nhìn về phía Diệp Thiên không khác gì khi nhìn một cái xác cả: "Oắt con, mày dám chống đối Phùng thiếu gia là mày tự đâm đầu vào chỗ chết rồi con ạ, đừng có trách tao." Ông ta vừa nói, vừa vẫy tay, khoảng năm, sáu tên bảo tiêu bao vây quanh Diệp Thiên, ai cũng hăm hở bẻ khớp tay.

Triệu Ánh Thu và Tần Vũ nhìn cảnh tượng này, hai người lo sợ vô cùng, nhưng lại chẳng biết nên làm gì mới phải.

Những kẻ hóng hớt xung quanh cũng vui mừng khi thấy kẻ khác gặp hoạ. Đã đắc tội Phùng thiếu gia lại còn dám coi khinh Tô Hồ nữa chứ, đúng là đâm đầu vào chỗ chết mà.

Chỉ có Tô Hồ là cười nhếch mép đầy thích thú, đôi mắt xinh đẹp của cô ta thỉnh thoảng lại đánh về phía Diệp Thiên. Người đàn ông này thật thú vị.

"Đứng sững ra đó làm gì? Chặt tay chân của nó ra cho tao trước đã. Dám mắng tao cơ à, cắt lưỡi nó luôn cho tao." Phùng Viễn chẳng sợ hãi gì cả, hắn ta hừ một tiếng, đôi mắt của hắn ta bốc cháy lửa giận khi nhìn Diệp Thiên.

"Không nghe thấy Phùng thiếu gia nói gì à? Mau xông lên cho tao." Lôi Hổ khoát tay với vẻ khinh thường, nhưng khi vừa mới dứt lời, ông ta thấy lạnh cả sống lưng, rùng mình trong vô thức. Lôi Hổ ngẩng đầu lên, ánh mắt của ông ta đụng thẳng vào đôi con ngươi sâu hoắm của Diệp Thiên. Lôi Hổ sững người, ông ta cảm thấy hít thở không thông khi phải đối mặt với khí thế mạnh mẽ của Diệp Thiên.

"Điền Hổ, tôi không ngờ đấy. Năm đó A Khuê tha cho ông, ông không chết, còn chạy đến nơi này làm vua một vùng." Diệp Thiên bình tĩnh nói, mấy câu nói không đầu đuôi rõ ràng của anh làm tất cả mọi người đều ngẩn ra, thấy vô cùng khó hiểu.

Chỉ có Lôi Hổ là khác, khi ông ta nghe thấy bốn chữ "Điền Hổ" và "A Khuê", nét mặt thay đổi chớp nhoáng. Ông ta nắm chặt nắm đấm, mở to mắt nhìn Diệp Thiên: "Mày, sao mày biết chuyện này? Rốt cuộc mày là ai?"

"Hừ." Diệp Thiên không trả lời, anh bỗng quát: "Quỳ xuống." Giọng nói lạnh băng ẩn chứa khí thế kẻ bề trên không thể phản kháng ấy đè nén không khí của cả quán bar.

"Phịch."

"Phịch."

Lôi Hổ bị Diệp Thiên trừng mắt, cả người như mất kiểm soát, quỳ ngay trên nền đất.

Sau đó là Phùng Viễn. Cuối cùng là mấy tên bảo tiêu mà Lôi Hổ mang đến, chúng nghe thấy tiếng quát của Diệp Thiên, ai cũng quỳ xuống, bộ quần áo đen chúng mặc như những quân bài ngã trên mặt đất. Khung cảnh khá hùng tráng.