Lăng Thiên Chiến Thần

Chương 193




Bốp!

Hắn vừa dứt lời thì một phát tát dứt khoát giáng xuống vang lên. Thấy dấu tay hằn rõ trên mặt Dương Thiệu Văn, cả bốn người đều đờ đẫn hết cả.

“Tiểu tử, mồm mép nói năng cũng phải sạch sẽ một chút, cẩn thận không hoạ từ miệng mà ra.”

Lâm Khuê tiến lên trước một bước, mặt không hề để lộ cảm xúc nhưng sự lạnh lùng trong giọng nói của anh lại khiến người ta không dám nhìn trực diện.

“Mẹ kiếp, mày dám đánh tao?”

Dương Thiệu Văn xoa xoa một bên má rồi ngây người mất một lúc, khi hắn phản ứng lại thì mặt mày bắt đầu trở nên dữ tợn.

“Tiểu tử, tao đảm bảo mày nhất định sống không được mà chết cũng không xong đâu.”

Thấy Dương Thiệu Văn tức giận, La Vinh Hoa và Chu Khang đứng sau đều cười phá lên.

“Ở đâu ra tên quê mùa này thế, đến Dương thiếu gia còn dám đánh, đúng là không biết sống chết thế nào đây mà.”

“Đúng vậy, ha ha, giờ thì có kịch hay để xem rồi.”

Chỉ có Lạc Vinh hơi cau mày rồi cứ thế nhìn chằm chằm Diệp Thiên.

“Hình như mình đã gặp người này ở đâu.”

…….

“Để tao sống không bằng chết cơ à? Khẩu khí không tồi.” Lâm Khuê cười lạnh lùng, anh định tiến lên phía trước một bước nhưng bị Diệp Thiên dùng tay ngăn lại.

Diệp Thiên vẫn giữ vẻ mặt y như ban đầu, rồi nhìn cả ba người: “Bây giờ, cút!”

Giọng nói lạnh lùng của anh mặc dù không quá lớn nhưng lại mang một ngữ khí không cho người khác có cơ hội từ chối.

Hôm nay anh đến thăm người bạn cũ, không phải đến để nhìn thấy máu.

“Bảo tao cút? Mày có tư cách gì?”

Bị Diệp Thiên quát mắng, Dương Thiệu Văn càng tức lên đến tận cổ.

“Tiểu tử, mày biết tao là ai không hả? giờ quỳ xuống xin lỗi cho tao, rồi chặt luôn cánh tay của thằng ngu xuẩn vừa rồi đánh tao thì chuyện này coi như xong.”

“Nếu không cả cái Vũ Thành này không còn chỗ cho mày dung thân đâu.”

Diệp Thiên vẫn không hề do dự hay phân vân trước sự uy hiếp của Dương Thiệu Văn, còn trong mắt Lâm Khuê lại càng lúc càng trở nên u tối.

Chỉ có điều Diệp Thiên chưa lên tiếng thì anh cũng không động thủ.

Thấy hai người không ai nói gì, Chu Khang và La Vinh Hoa cũng hùa theo làm ầm ĩ lên.

“Tiểu tử, mau quỳ xuống xin lỗi, đừng đợi đến cơ hội xin lỗi cũng không còn nữa.”

“Chỉ chặt đi một tay của mày, Dương thiếu gia đã nương tay lắm rồi, đừng có không biết điều đến vậy.”

Thấy vậy, Diệp Thiên khẽ cau mày, rồi nhanh chóng giãn đôi mày ra nói: “Có những người đúng là muốn được xử lý. A Khuê, vả.”

“Vâng, thưa anh.”

Lâm Khuê chỉ đợi câu nói này của Diệp Thiên. Lâm Khuê tuân lệnh, khoé miệng hơi nhếch lên tạo thành hình vòng cung lạnh lùng. Anh nhấc chân sải bước về phía Dương Thiệu Văn.

“Mày muốn làm gì? Còn muốn động tay động chân với tao à? Mày muốn làm phản à?”

Dương Thiệu Văn từ nhỏ hung hăng hống hách quen thói rồi, hắn không sợ trời cũng chẳng sợ đất.

Thấy Lâm Khuê như vậy, hắn bèn nhặt hòn đá dưới đất lên rồi xông về phía Lâm Khuê.

“Đúng là không biết sống chết là gì.”

Giọng nói của Lâm Khuê càng lạnh lùng hơn vạn phần, không đợi hắn đập hòn đá về phía mình, anh nhanh chóng giơ tay ra tóm lấy cổ hắn và khẽ dùng lực.

Cả người Dương Thiệu Văn y như một con chó, bị Lâm Khuê nhấc bổng lên.

“Mày, khụ…khụ.”

Hòn đá trong tay hắn rơi xuống đất, Dương Thiệu Văn cứ thế hết sức vùng vẫy. Vì bị chèn đường thở nên mặt hắn đỏ bừng cả lên, trông nhếch nhác chẳng ra làm sao.

“Tiểu tử, mày, mày mau bỏ Dương thiếu gia xuống…”

“Nếu như Dương thiếu gia có mệnh hệ gì thì mày gặp đại nạn rồi đấy.”

Chu Khang và La Vinh Hoa giật thót tim, bọn chúng chỉ Lâm Khuê mà gầm lên nhưng lại không dám tiến thêm bước nào.

Trông Lâm Khuê người ngợm to kệch, cả hai người bọn chúng đều là công tử bột quen với tửu sắc, sao có thể là đối thủ của Lâm Khuê được.

“Hừ, nói sai thì phải chịu trừng phạt.” Lâm Khuê hắng giọng, tay trái giơ ra túm lấy cổ Dương Thiệu Văn còn tay phải thì phất liên tục một cách giữ dằn.

Bốp! Bốp! Bốp!

Tiếng tát dứt khoát chúa chát vang lên, ở một nơi cùng cốc hoang vu thế này, âm thanh đó lại càng lanh lảnh hơn.

Lâm Khuê không hề nương nay, mỗi một phát tát giáng xuống đều in hằn lên mặt Dương Thiệu Văn.

Gần như chỉ trong chớp mắt, cả khuôn mặt của Dương Thiệu Văn sưng mọng lên, trông bản mặt hắn bây giờ ưng ửng đỏ không khác gì mặt heo, thật khôi hài.

Chu Khang và La Vinh Hoa nuốt nước bọt, rồi sờ khuôn mặt mình một cách vô thức, chỉ nhìn thôi chúng cũng đủ thấy đau đớn nhường nào rồi.

Một lúc giáng liền mười mấy cái tát xong, Lâm Khuê tiện tay ném Dương Thiệu Văn xuống đất. Mặt hắn đỏ tái đi, đừng nói là nói chuyện, đến thở thôi hắn cũng còn thấy khó khăn lắm rồi.

Hắn nhìn chằm chằm vào Lâm Khuê, nỗi uất hận trào dâng đến đỉnh điểm.

“Anh ấy không giết chúng mày đã là ban ơn cho chúng mày rồi. Cút!” Lâm Khuê nói từng từ, từng từ một khiến cho cả ba người bọn họ run rẩy không thôi.

“Tiểu tử, mày đừng có đắc ý, vị này là thiếu gia của tập đoàn Dương Thị, mày đánh cậu ấy thì không có kết cục tốt đẹp đâu.”

La Vinh Hoa và Chu Khang dù sợ hãi nhưng vẫn không quên lôi gia thế ra để uy hiếp Lâm Khuê vì dù sao đây mới là chỗ dựa của bọn chúng.

Tập đoàn Dương Thị là tập đoàn tài chính lớn ở Vũ Thành, kể cả là thị trưởng cũng không dám xem nhẹ. Uy hiếp một tên vô danh tiểu tốt không phải là chuyện đơn giản quá hay sao?

Nhưng cũng vì câu nói này mà khiến Diệp Thiên đang định bước vào căn nhà lá lại dừng chân và quay đầu lại nhìn, anh nhìn cả ba người bọn họ với ánh mắt dửng dưng.

“Hắn là thiếu gia của tập đoàn Dương Thị, thế chúng mày là ai?” Diệp Thiên lạnh lùng lên tiếng, ngữ khí khiến người ta khó mà hiểu thấu.

“Hừ, giờ thì biết sợ rồi hả?” La Vinh Hoa đắc ý cười nhạt: “Nghe cho rõ đây, ba tao chính là La Quảng Phát – tổng giám đốc của công ty quốc tế Quảng Phát, nếu không muốn chết thì mau ngoan ngoãn xin lỗi tao đi.”

“Đúng vậy.” Chu Khang cũng hùa theo bật cười: “Tiểu tử, mày tốt nhất là tự giác chút đi, nếu không thì tập đoàn đầu tư Thiên Sứ của tao cũng không phải dạng ăn chay đâu.”

Nghe cả hai tên tự khoe khoang gia thế, Diệp Thiên vẫn không hề để lộ cảm xúc. Một lát sau anh mới nhếch miệng cười một cách đầy ý tứ.

“Nói xong rồi à? Vậy quỳ xuống đi.”

Cái gì? Cả ba người La Vinh Hoa ngây ra tại chỗ, bọn chúng còn đang nghĩ mình nghe nhầm.

“Bảo bọn tao quỳ xuống? Mày có tư cách gì?” La Vinh Hoa đột nhiên khó chịu ra mặt.

“Đúng vậy, mày cho rằng mày là ông trời đấy à?” Chu Khang hắng giọng: “Kể cả ông trời có đến đất Vũ Thành này thì ở trước mặt bọn tao cũng phải quỳ xuống, mày là cái thá gì?”

Diệp Thiên nghe vậy vẫn không hề tỏ thái độ: “Rất đơn giản, tao bảo chúng mày quỳ xuống thì chúng mày phải quỳ.”

Giọng điệu Diệp Thiên lãnh đạm, trong chốc lát, một luồng khí tức đáng sợ trỗi dậy khiến cả ba tên biến sắc. Chúng còn chưa nói xong thì đột nhiên bị ép ngồi xuống, cái khí tức mạnh mẽ đó khiến bọn chúng có cảm giác khó thở.

Sụp sụp!

Chỉ trong chớp mắt, cả ba tên quỳ rạp xuống đất, đầu gối cắm sâu va vào nền đất phát ra những âm thanh “cộc cộc” khiến chúng nhăn răng méo miệng mà không dám thốt lên lời nào.

Mồ hôi lạnh toát cứ thế chảy xuống gò má, ánh mắt cả ba tên nhìn Diệp Thiên đã thay đổi hoàn toàn.

Mãi tới lúc này chúng mới ý thức được rằng người đứng trước mặt bọn chúng không phải người mà chúng có thể đụng vào.

Cho dù là Lạc Vinh cũng bị doạ cho hết hồn vía. Hắn đứng chôn chân tại chỗ, từ đầu đến cuối im thin thít không nói năng câu nào.

Diệp Thiên bước lên trước một bước, đảo ánh mắt qua cả ba tên này khiến chúng sợ hãi cúi gằm mặt xuống.

“Bây giờ gọi điện thoại cho người nhà chúng mày, trong vòng một tiếng đồng hồ phải đích thân mang đồ tới đây xin lỗi, nếu không…”

Giọng của Diệp Thiên lúc này vẫn đều đều chậm rãi: “Nếu không, chỗ này chính là vị trí đắc địa để chôn xác đấy.”