Ba năm sau.
“Chị Phi Ngư ơi, chị Phi Ngư ơi, Mĩ Mĩ sinh rồi, Mĩ Mĩ sinh rồi…”
Khu vui chơi mới được xây dựng chỉ cách khu du lịch thủy cung có mấy bước chân. Hai khối công trình tưởng chừng không hề liên quan đến nhau về kiến trúc nhưng thực tế lại liên quan mật thiết đến nhau. Từ ba năm về trước, khi tập đoàn quốc tế Phong Hoa gia nhập cổ phần với khu du lịch thủy cung, thủy cung càng ngày càng nổi tiếng và được mệnh danh là thế giới hải dương thu nhỏ, góp phần đưa thủy cung trở thành một trong những khu du lịch hàng đầu của thành phố S. Thành quả suốt ba năm không chỉ là rất nhiều các loại cá mới quý hiếm được đưa về mà còn cải tạo được môi trường xung quanh, thiết kế được khu vui chơi chủ đề nước, trở thành bãi biển trên mặt đất, lại còn xây dựng được khu nghỉ dưỡng Venice trên mặt nước. Quan trọng nhất vẫn là mời được các chuyên gia hai dương sinh vật học từ nước ngoài về hướng dẫn nhân viên kĩ thuật chăm sóc, hạn chế đến mức thấp nhất tỉ lệ tử vong của các loài sinh vật biển mang về. Lần này, dưới sự chăm sóc của các chuyên gia hải dương học, con báo biển đốm Mĩ Mĩ lại sinh được một con báo biển con. Thế giới hải dương vốn đã rất náo nhiệt giờ đón nhận thêm một sinh linh mới.
Chu Uy không ngăn được niềm vui nhảy lên và chạy từ “phòng sinh” ra báo tin mừng. Đây là một chỗ thiết kế đặc biệt để làm nơi sinh cho con báo biển Mĩ Mĩ. Anh vui mừng đến mức nhảy từ khu vui chơi sang cả thủy cung, đến phòng thay đồ, gõ cửa “cốc, cốc” một cách gấp gáp, vừa gõ vừa thông báo một cách đầy phấn khích. “Chị Phi Ngư ơi, chị Phi Ngư ơi, Mĩ Mĩ sinh rồi, Mĩ Mĩ sinh rồi…”.
Nguyên Phi Ngư mới thay đồ xong một nửa, trên người còn mặc chiếc áo phông xanh, thân dưới đã thay bằng chiếc quần soóc liền vội vàng chạy ra, nét mặt vui mừng phấn khởi hỏi Chu Uy: “Thật á? Không phải người ta nói cần chờ thêm mấy ngày nữa à? Thấy bé con báo biển mới sinh chưa? Nó giống Mĩ Mĩ hay là Đậu Đậu?”.
“Cả người nó toàn là lông, hình như không giống cả Mĩ Mĩ lẫn Đậu Đậu, nhưng nhìn dễ thương lắm, y như con búp bê đồ chơi ấy. Chị Phi Ngư, chị nhanh lên đi, mọi người đang vui đến phát điên lên đây này.” Chu Uy hoa chân múa tay, kéo tuột Nguyên Phi Ngư đến phía “phòng sinh” ở bên khu vui chơi.
Mới đến cửa khu vui chơi đã nhìn thấy người bu đen bu đỏ ngoài “phòng sinh”. Mặc dù bác sĩ Ngô trên đầu rịn đầy mồ hôi đang cố gắng xua mọi người ra về nhưng hình như chẳng có ai chịu nhúc nhích. Ở ngoài “phòng sinh”, mọi người đã bắt đầu bàn tán xôn xao xem nên đặt tên gì cho tên nhóc mới ra đời, mặt ai cũng tươi cười hớn hở như đang nghĩ tên cho chính đứa con nhà mình.
“Mọi người làm ơn tránh ra đi, không ai chịu làm việc nữa à? Đi ra, đi ra đi. Mọi người tụm năm tụm bảy đông như thế, ồn ào quá, Mĩ Mĩ nghỉ ngơi thế nào được?”, bác sĩ Ngô một lần nữa không chịu nổi lại ra ngoài xua mọi người đi. Đúng lúc ấy nhìn thấy Nguyên Phi Ngư đang chạy tới bèn vẫy vẫy tay gọi cô tới: “Phi Ngư, cô lại đây nhanh lên, cô kéo hết người ở tổ của cô về đi. Chỗ của tôi có phải phòng triển lãm đâu mà cứ đứng vây quanh thế, còn ra cái thể thống gì?”.
“Đúng rồi, đúng rồi, mọi người về mau đi. Lưu Vĩ, hôm nay đến lượt cậu trực ban rồi, mau về chuẩn bị đi. Còn cả Chu Uy nữa, cậu mau kéo Lã Vân nhà cậu về đi, mắt cô ấy sắp dán vào tấm kính rồi kìa…”. Nguyên Phi Ngư vừa tỏ vẻ đồng tình với bác sĩ Ngô, vừa xua mọi người ai về phòng nấy. Thế nhưng chính cô lại góp mặt vào đam người đang đứng trước cửa, vừa chen lên vừa đem điện thoại ra chụp lấy chụp để chú báo biển con vừa ra đời >_
Chụp được mấy bức ảnh ưng ý, sau rồi Nguyên Phi Ngư cũng bị chính bác sĩ Ngô đuổi ra ngoài. Tuy bị xua đuổi nhưng cô cũng đã rất vừa lòng vì chụp được mấy kiểu đẹp, vừa đi vừa cười tít mắt ngắm thành quả của mình trong máy điện thoại mà không nhìn đường. Bỗng đầu cô va vào một khuôn ngực rất ấm áp.
“Em đang cười gì mà thích thú thế?”, Quan Nhã Dương dang rộng tay ôm cô gái đi mà không nhìn đường đâm vào mình, hé miệng cười, một nụ cười ấp áp.
“Là chú báo biển đốm con, con của Mĩ Mĩ vừa sinh xong đấy.” Nguyên Phi Ngư đưa điện thoại ra trước mặt Quan Nhã Dương, vừa vui mừng vừa tự hào khoe: “Anh xem này, anh xem này, thật đáng yêu.”
“Ừ, nhìn nó thật đáng yêu.” Quan Nhã Dương nhìn chú báo biển con tròn thu lu, toàn thân phủ lớp lông vàng nhạt trong điện thoại của Nguyên Phi Ngư khẽ gật đầu, vòng tay ôm lấy cô và khẽ thầm thì bên tai cô: “Hay là em cũng sinh lấy một đứa, đảm bảo sẽ còn đáng yêu hơn cả chú báo biển con kia.”
“Thôi đi, Nhã Dương anh phạm quy rồi nhé. Anh quên là ban đầu anh đã thỏa thuận với Tô Hiểu Bách thế nào à?”, Nguyên Phi Ngư khẽ trách rồi tinh nghịch đưa chân đá khẽ Quan Nhã Dương một cái nhưng thực ra, trong lòng cô đã ngấm ngầm đồng ý với ý này của Quan Nhã Dương từ lâu. Dù sao, chuyện sinh con với Quan Nhã Dương cô đã nghĩ tới từ ba năm trước rồi. Hơn nữa, năm nay cô đã hai mươi chín tuổi, nếu vẫn chưa sinh con thì có lẽ sau này sẽ bị liệt vào hàng những sản phụ lớn tuổi mất.
“Thằng nhóc Tô Hiểu Bách kia dạo này ở bên Nhật Bản vẽ tranh hoạt hình đã nổi tiếng lắm rồi. Hơn nữa cô nàng Tần Lạc đang quấn quýt bên cậu ta, chưa kể đến mấy cô thiên kim tiểu thư cũng đang bám riết lấy cậu ấy, ai có em bé trước cũng khó nói lắm.” Quan Nhã Dương móc từ túi quần ra một tấm bưu thiếp đưa vào tay cho Nguyên Phi Ngư: “Triển lãm tranh hoạt hình của Tô Hiểu Bách này, bây giờ cậu ấy đã nổi tiếng lắm rồi.”
Nguyên Phi Ngư cầm trên tay tấm bưu thiếp Quan Nhã Dương vừa đưa, nhìn ngắm hồi lâu. Nụ cười trên môi cô dần biến mất, cuối cùng cũng không nén được tiếng thở dài.
Trên bưu thiếp viết rằng: “Thế giới bên ngoài quả thực rất rộng lớn, và tôi biết rằng thế giới của mình trước kia thật nhỏ bé biết bao nhiêu. Xin hãy chuyển lời tới chị tôi rằng, rồi sẽ có một ngày tôi sẽ trưởng thành và mạnh mẽ. Mạnh mẽ đến mức có thể chiến thắng lòng thù hận trong chính mình để quay lại gặp chị ấy.”
Hiểu Bách rốt cuộc vẫn chưa thể quên đi mối hận thù đeo đuổi cậu nhiều năm, không chịu liên lạc với cô. Dù sao cô cũng không thể trách cậu. Mối thù lớn nhường ấy, sao có thể nói dễ dàng quên là quên ngay được. Trong các tác phẩm võ hiệp chẳng hay có câu nói “thù giết cha nguyện không đội trời chung” hay sao? Cô nên hài lòng với những gì đang có, thế là đủ.
Nghĩ đến đây, đôi môi Nguyên Phi Ngư lại một lần nữa cong lên, cất kín tấm bưu thiếp vào túi, ngẩng lên nhìn vào mắt Quan Nhã Dương: “Dù sao cũng không thể thế được. Tất cả phải chờ Tô Hiểu Bách quay lại đã rồi tính tiếp.”
“Này, thời hạn ba năm đã qua rồi còn gì, sao anh lại phải đợi chờ nữa?”, Quan Nhã Dương tỏ vẻ bất mãn rồi không hề do dự kéo tuột Nguyên Phi Ngư ra ngoài: “Thời gian ước hẹn giữa những người quân tử đã kết thúc rồi, bây giờ là thời gian dành cho kẻ tiểu nhân đây.”
“Này, này, Quan Nhã Dương, anh định làm gì thế?”. Nguyên Phi Ngư nghĩ rằng Quan Nhã Dương đang kéo cô đi để “sản xuất” ra em bé ngay bây giờ nên bị dọa cho chết ngất >_
“Ăn cơm thôi, bây giờ đã là giờ ăn tối rồi, anh đặt bàn ở vườn Phong Nhã rồi đấy.” Quan Nhã Dương chợt dừng lại, nhìn cô một cách tinh nghịch: “Suy nghĩ của em có thể lành mạnh hơn chút được không?”.
Lúc này Nguyên Phi Ngư mới ngừng quẫy đạp, khuôn mặt đỏ lựng lên.
Vườn Phong Nhã vẫn giữ được cái phong cách “con lai” giữa phong cách Tây Ban Nha và phong cách Trung Quốc. Những nữ phục vụ ở đây đều đeo đồ trang sức Tây Ban Nha nhưng lại mặc áo xường xám Trung Quốc đi qua đi lại. Mới đầu nhìn rất lạ và chưa quen mắt nhưng nhìn lâu cũng có chút phong cách.
Quan trọng nhất là ông chủ của vườn Phong Nhã là Triệu Phong Nhã là người quen cũ của Quan Nhã Dương. Mỗi lần họ đến đây dùng bữa, ông chủ Triệu Phong Nhã đều đến nói chuyện với hai người hồi lâu.
Tên của ông chủ Triệu Phong Nhã nghe đã rất phong nhã nhưng thực ra anh là một người lai. Trong con người anh có cả hai dòng máu Trung Quốc và Tây Ban Nha nên đương nhiên nhìn rất anh tuấn phong độ. Chỉ có điều vẻ anh tuấn điển trai ấy cũng khiến Triệu Phong Nhã trở thành một tay phong lưu có tiếngQ. Tuổi tác không hơn Quan Nhã Dương là bao nhưng đã có “lịch sử” trải qua hai cuộc hôn nhân thất bại. Mỗi lần gặp Quan Nhã Dương, anh lại than phiền.
“Nhã Dương, sao cậu vô dụng thế không biết, bao nhiêu năm như thế rồi mà cũng không ổn định với cô gái nào. May mà có tớ năm ấy giấu diếm ông bà nhà tớ giúp cậu đấy.” Nhân lúc Nguyên Phi Ngư vào phòng vệ sinh, Triệu Phong Nhã tranh thủ nói chuyện với Quan Nhã Dương. “Nhưng mà này, năm đó cậu dựng lên cái vở kịch rút thăm trúng thưởng dở hơi ấy mà cũng lừa được cô ấy, chứng tỏ cô gái này cũng không quá thông minh, sao đến giờ này vẫn chưa giải quyết xong thế?”.
“Nói nhỏ thôi chứ. Nếu để Nguyên Phi Ngư nghe được, tớ sẽ đốt tiệm của cậu.” Quan Nhã Dương trợn mắt nhìn Triệu Phong Nhã, nói vẻ đe dọa.
Nhưng đáng tiếc đã quá muộn, lúc ấy Nguyên Phi Ngư đã đi ra khỏi phòng vệ sinh, vừa hay nghe thấy cuộc đối thoại của họ.
“Cái gì mà vở kịch rút thăm trúng thưởng dở hơi hả anh?”. Trong đầu Nguyên Phi Ngư liên tưởng ngay đến cảnh tượng của ngày hôm đó. Tuy rằng đã bao nhiêu năm trôi qua nhưng rốt cuộc đó cũng là lần đầu tiên hẹn hò giữa họ nên tất cả đều hiện lên trong cô rõ mồn một. Hôm đó cô rút được một lá thăm trúng thưởng. Không những bữa ăn hôm đó được miễn phí mà cô còn rút được hai vé ưu đãi. Lúc ấy cô đang ngập tràn trong hạnh phúc vì nghĩ rằng mình may mắn và tiết kiệm được tiền. Hoàn toàn không thể ngờ rằng, đây vốn là trò diễn mà Quan Nhã Dương đã làm ra.
“Ơ… Tôi còn có chút việc, hai người cứ tiếp tục ăn tự nhiên nhé, có gì cần phục vụ thì cứ gọi nhé, không phải khách sao với tôi đâu…”. Triệu Phong Nhã vừa gây họa xong vội vàng chuồn nhanh như một cơn gió, để lại Quan Nhã Dương đang muốn chui đầu xuống đất vì không biết phải trả lời Nguyên Phi Ngư thế nào.
“Quan Nhã Dương, anh nói xem cái vở kịch đó là thế nào?”, Nguyên Phi Ngư hỏi một cách tức giận.
“Bây giờ thì em biết một bữa ăn ở chỗ này hết bao nhiêu rồi chứ?”, Quan Nhã Dương hỏi lại.
Nguyên Phi Ngư vẫn chưa hết tức giận trả lời: “Em biết rồi.”
“Em thử nghĩ xem trong tình hình hôm đó nếu em cứ đòi trả tiền, trả hết tiền cho bữa ăn hôm đó thì sau này sẽ có hậu quả thế nào?”, Quan Nhã Dương lại hỏi.
Nguyên Phi Ngư im lặng không nói. Năm ấy cô rất cứng đầu, cũng lại vô cùng nghèo túng mà lòng tự tôn lại giàu có hơn bất kỳ ai khác. Bây giờ, tuy rằng lòng tự tôn của cô cũng rất cao nhưng dù sao cũng lý trí hơn nhiều hồi cô mới mười tám tuổi. Cô hiểu rằng, nếu lúc ấy, Quan Nhã Dương không dùng tới cái chiêu khôn lỏi ấy, có thể vừa làm lòng tự tôn trong cô được an ủi, lại tiết kiệm được tiền, với tính cách của cô lúc ấy, nhất định cô sẽ đòi trả tiền và kết quả nhất định là từ đó về sau cô và Tô Hiểu Bách sẽ ăn đói nằm co, cả tháng trời không ăn nổi một bát cơm mới có thể bù lại được số tiền cho bữa ăn đó.
Nguyên Phi Ngư lẩm bẩm mấy câu rồi lại chuyển cơn giận sang Triệu Phong Nhã, mắng vu vơ anh ta một câu: “Đồ gian thương vô đạo đức.”
Ăn xong, Quan Nhã Dương và Nguyên Phi Ngư đi bộ đến bãi đỗ xe ở bên đường. Năm ngoái, con đường này được quy hoạch lại nên thiết kế nhiều hạng mục làm xanh hóa cả con đường. Hai bên đường đều được trồng thành những bức tường hoa. Vì thế, ở đó không thể dừng xe mà tất cả các xe phải đỗ ở bãi gửi xe ngầm ngay dưới lòng đường.
Hoa ngọc lan hai bên đường đang mùa nở rộ. Những bông hoa thơm đưa mùi hương nhè nhẹ vào khứu giác của Quan Nhã Dương. Anh đang nắm tay Nguyên Phi Ngư đi trên đường, không ghìm được lòng mình, anh dừng bước nghiêm túc hỏi Nguyên Phi Ngư: “Phi Ngư, mình kết hôn em nhé.”
Nguyên Phi Ngư bị bất ngờ trong giây lát rồi mặt dần ửng đỏ, nhìn thẳng vào đôi mắt đen huyền của Quan Nhã Dương: “Anh nghĩ kĩ rồi chứ?”.
“Đương nhiên rồi.” Quan Nhã Dương gật đầu. “Nếu không phải là yêu em thật lòng, anh theo đuổi em suốt mười một năm trời làm gì?”.
Ba năm trước, không chỉ một lần anh đã tự hỏi lòng mình, hai người bị quấn trong cái vòng tình cảm bao nhiêu năm trời, khoảng thời gian họ sống trong hạnh phúc không thấm vào đâu so với khoảng thời gian họ đau khổ vì tình yêu. Như vậy thì mối tình này còn cần thiết phải tồn tại nữa hay không? Bây giờ nghĩ lại, đã bên nhau lâu như thế, đau khổ cũng nhiều như thế, nhưng rốt cuộc đó cũng là thương yêu lẫn nhau. Vậy thì tại sao lại không ở bên nhau suốt đời vì trên con đường dài phía trước, không một ai, không một sức mạnh nào có thể chia cắt họ được nữa.
“Nhưng mà anh có nhẫn đâu, trên thế giới này làm gì có ai cầu hôn như anh chứ?”. Nguyên Phi Ngư nhìn anh.
Quan Nhã Dương nhìn cô mỉm cười, lấy từ trong túi quần ra một chiếc chìa khóa xe, kéo tay cô và đeo chiếc móc khóa tròn trĩnh vào ngón tay đeo nhẫn cho cô: “Thế này có được không?”.
“Không được đâu.” Nguyên Phi Ngư tháo cái móc chìa khóa ra khỏi tay mình trả lại cho Quan Nhã Dương phụng phịu: “Ai lại dùng chìa khóa ô tô để cầu hôn bao giờ?”.
“Cách này là em dạy anh đó chứ?”. Quan Nhã Dương lại một lần nữa nắm lấy tay cô mà lồng chiếc vòng sắt vào ngón tay cho cô, nhìn cô rất dịu dàng đắm đuối, nói lại câu nói năm nào: “BMW, B–M–W, Be my wife! Phi Ngư, em hãy làm vợ anh nhé?”.
Nguyên Phi Ngư rất bất ngờ, không nghĩ rằng câu nói đùa của mình năm nào lại khiến Quan Nhã Dương nhớ kĩ đến thế. Nhìn chiếc chìa khóa xe đang ở trên tay mình, cô thấy sống mũi mình như cay cay. Đột nhiên cô rất muốn khóc.
Quan Nhã Dương ôm cô vào lòng rất dịu dàng: “Rốt cuộc em có đồng ý không?”.
Nguyên Phi Ngư sụt sịt mũi, khẽ gật đầu trong vòng tay anh nhưng rồi lại lắc đầu ngay sau đó: “Em muốn chờ Hiểu Bách về rồi mới làm đám cưới, dù sao trên đời này em cũng không còn người thân nào cả.”
Quan Nhã Dương đang ngập tràn trong hạnh phúc, nghe thấy câu nói của Nguyên Phi Ngư bỗng nhiên thấy tuyệt vọng vô cùng, vội đẩy Nguyên Phi Ngư ra, nhìn cô với vẻ rất giận dữ: “Nói như thế nghĩa là nếu hai mươi năm nữa cậu ta không quay về thì chúng ta sẽ phải đợi thêm hai mươi năm nữa hay sao?”.
“Chúng ta có thể lấy giấy đăng ký kết hôn trước mà.” Nguyên Phi Ngư vẫn kiên quyết. “Em muốn đợi Hiểu Bách về mới làm lễ cưới. Nếu không lúc cử hành hôn lễ, chỗ ngồi của người thân bên em lại trống không, không có ai là người thân cả, em sẽ cảm thấy mình là kẻ đáng thương nhất thế gian.”
“Em rất bận tâm về điều đó à?”. Quan Nhã Dương nhìn Nguyên Phi Ngư với đôi mắt rưng rưng như một con vật nhỏ tội nghiệp đang bị bắt nạt. Anh bỗng thấy thương xót cô vô cùng, lại thở dài rồi ôm cô vào lòng một lần nữa, thỏa hiệp với cô: “Em muốn gì anh cũng có thể cho em. Nhưng mà, Phi Ngư, ít nhất em hãy nói cho anh biết, bao nhiêu năm trôi qua, em có còn yêu anh nữa không?”.
“Tất nhiên là em yêu anh.” Nguyên Phi Ngư nhắm mắt, dúi đầu vào khuôn ngực ấm áp của Quan Nhã Dương. Lần đầu tiên, cô có thể thoải mái nói ra tâm ý của mình suốt bao nhiêu năm trời: “Quan Nhã Dương, em yêu anh. Từ ngày đầu tiên cho đến hôm nay, tình yêu đó chưa bao giờ thay đổi.”
Họ lặng lẽ ôm nhau, hương hoa ngọc lan thơm thoang thoảng, cánh hoa ngọc lan phảng phất đậu lên vai họ. Nguyên Phi Ngư nhắm mắt, lại một lần nữa cô nhớ đến bài hát Nếu như của ban nhạc Tín Lạc:
Một người phải đi qua bao lần tình yêu tan vỡ
Mới cam tâm ngủ yên trong sự cô độc của con tim
Tình yêu ban đầu giống lửa rực cháy bao nhiêu
Thì cuối cùng càng dễ bị gió kia dập tắt
Có những lúc lời nói thật lòng quá tổn thương
Nên có người đành chọn cách nói dối
Nếu như thời gian có quay trở lại tôi có thể làm được những gì…
Nguyên Phi Ngư đã bao nhiêu lần, nói bao nhiêu lời nói đối với Quan Nhã Dương. Nhưng rồi cuối cùng anh cũng đi qua được màn sương của những lời nói dối ấy, giúp cô tìm lại trái tim của chính mình. Nếu như thời gian có quay trở lại, cô sẽ làm được những gì…
Nếu như thời gian có thể quay trở lại lúc ban đầu, cô còn muốn đến nhà hàng theo kiểu Nhật đó để chờ đợi Quan Nhã Dương không? Lần ấy, cho dù không có Tần Lạc làm loạn hết cả lên, liệu cô có chủ động đến hôn lên cằm của anh và nói: “Xin nhiệt liệt hoan nghênh, vì đã đến với trái tim em.”
----------o0o--------