Lang Thang Trong Trái Tim Anh

Chương 34




Đến đường Văn Sâm, Quan Nhã Dương quả nhiên nhìn thấy ngay Nguyên Phi Ngư. Cô vẫn chưa hết mệt vì chạy. Vừa ngồi lên xe, cô đã giục Quan Nhã Dương một cách gấp gáp: “Anh đi xe mau lên, nhất định phải tìm được Hiểu Bách trước khi Tần Lạc tìm thấy cậu ấy.”

Cô vẫn còn mặc trên người bộ đồng phục của thủy cung. Chiếc áo phông màu xanh bị mồ hôi thấm ướt đẫm, khuôn ngực phập phồng gấp gáp, tóc rối bời sau gáy, khuôn mặt cô trở nên trắng bệch vì sợ hãi.

“Phi Ngư, thực sự em rất sợ Tô Hiểu Bách biết được chuyện đó à?”, Quan Nhã Dương nắm lấy tay cô, cảm thấy tay cô rịn mồ hôi nhưng lại rất lạnh. Anh chau mày, nắm tay chặt hơn. “Em có bao giờ nghĩ rằng, cho dù em có cố gắng giấu kím đến đâu, rồi cũng có ngày Tô Hiểu Bách sẽ biết được không? Hôm nay cho dù không có Tần Lạc, không chắc một ngày nào đó, cậu ấy sẽ tự phát hiện ra…”

“Thế anh bảo em phải làm gì?”, Nguyên Phi Ngư cũng nắm chặt lấy tay của anh, hai mắt cô đỏ ngầu, trong lời nói pha cả tiếng khóc tấm tức rồi hét to: “Em phải làm thế nào đây? Cậu ấy đã từng nói nếu cậu ấy biết được người phụ nữ đó còn sống… Người phụ nữ đã hại cậu ấy tan cửa nát nhà vẫn còn sống, thì cậu ấy sẽ giết chết ả… cậu ấy nói sẽ giết chết ả đấy… Cậu ấy hận người phụ nữ đó đến vậy, anh nói xem em phải làm thế nào?”.

Quan Nhã Dương nhìn khuôn mặt xanh xao của Nguyên Phi Ngư, đôi tay nắm chặt lấy bàn tay đang run rẩy của cô, âm thầm tiếp thêm cho cô sức mạnh: “Chuyện gì rồi cũng có cách giải quyết em ạ.”

Tử Nguyệt Vi Trần nói không sai, không một việc gì tự nhiên biến mất chỉ vì ta trốn tránh chúng. Thời gian có thể chữa lành mọi vết thương, nhưng với điều kiện là Nguyên Phi Ngư là căn nguyên của nó phải được giải quyết, hơn nữa còn phải giải quyết triệt để. Nếu không càng để lâu, vết thương lại càng khó lành.

Tô Hiểu Bách học ở đại học S, là trường đại học lớn nhất thành phố S, cũng tương đối có tiếng tăm trên toàn quốc. Trường đại học nằm ở ven ngoại ô, cách khá xa trung tâm thành phố, cách chỗ Nguyên Phi Ngư làm việc ít nhất một giờ đi xe. Quan Nhã Dương đưa Nguyên Phi Ngư đi lòng vòng qua mấy con phố, từ đường Ngoại Hoàn đi thẳng một mạch tới Đại học S cũng mất tới hơn bốn mươi phút đồng hồ.

Đến trường, hai người lại không tìm thấy Tô Hiểu Bách. Các sinh viên cùng lớp với Tô Hiểu Bách nói giờ này có lẽ cậu đang ở phòng mỹ thuật của trường. Cậu đã nhận làm thêm ở đó một năm nay rồi.

Tô Hiểu Bách giấu Nguyên Phi Ngư đi làm thêm mà cô không hề hay biết. Quay xe lại, cô luôn nắm chặt lấy vạt áo của Quan Nhã Dương, tay kia siết chặt, mắt nhìn ra phía trước rồi từ từ bật ra tiếng cười nghe đến là khổ sở: “Quan Nhã Dương, anh xem đấy, Tô Hiểu Bách lúc nào cũng khiến người ta thương như vậy. Từ năm nó lên ba tuổi, em đã sống chung với nó. Nó không hề biết gì cả, luôn nhìn em như một ân nhân. Cho nên bất kể nó có làm sai chuyện gì, em cũng không thể nào ghét bỏ nó được. Nó là em trai em… anh có hiểu không?”.

“Anh rất hiểu.” Quan Nhã Dương từ từ đưa tay nắm lấy bàn tay đang nắm chặt gấu áo mình, dùng lực nắm chặt hơn. Đôi mắt đen huyền rất bình tĩnh nhưng mang chút buồn đau, anh nói: “Có lẽ lần này, chúng ta có thể thực sự chia tay trong hòa bình.”

Nguyên Phi Ngư không đáp lời. Hai người cứ lặng lẽ nắm chặt lấy tay nhau. Trong xe rất lạnh nhưng anh cảm thấy tay cô vẫn đang ra mồ hôi, phả lên nóng hôi hổi. Y như đêm nào cô run rẩy ở dưới anh, ôm lấy lưng anh, anh cũng cảm thấy mồ hôi tay cô nóng hôi hổi trên lưng mình. Những cảm giác gần gũi rất sống động đó làm lay động trái tim anh.

Chiếc xe lại một lần nữa không ngừng nghỉ, đến thẳng phòng mỹ thuật. Nhìn thấy chiếc Mercedes-Benz màu mận chín quen thuộc, Nguyên Phi Ngư mới vội vàng bỏ tay ra, bước nhanh xuống xe.

Đó là xe của Tần Lạc, biển số xe XS11B28, ngày hai mươi tám tháng mười một, là số ngày sinh của Tôn Hiểu Bách. Ban đầu khi mua chiếc xe này, Tần Lạc đã rất cố gắng để có được biển số xe có nghĩa này, sau đó cô ấy đã vui rất lâu vì chuyện này. Chỉ không biết rằng bây khi nhìn thấy biển số xe này, cô ấy sẽ có cảm giác như thế nào.

Nguyên Phi Ngư đi như bay vào phòng mỹ thuật, tìm mọi ngóc ngách. Quan Nhã Dương đang hỏi thăm ở ngoài cửa rồi kéo tay Nguyên Phi Ngư đang rất sốt ruột đi ra một con đường dẫn đến phòng vẽ của quầy. Tô Hiểu Bách đang ở đó, cậu làm trợ thủ cho một họa sĩ. Đã đến giờ đóng cửa. Ông họa sĩ kia đã về từ lâu. Trong phòng chỉ còn Tô Hiểu Bách đang thu dọn các màu vẽ và những cây cọ đang vứt ngồn ngang dưới đất.

Phòng mỹ thuật vẫn chưa đóng cửa, từ xa đã có thể nghe thấy tiếng của Tần Lạc đang nói chuyện với Tô Hiểu Bách. “Hiểu Bách… Những điều em nói đều là sự thật. Anh biết đấy, bao nhiêu năm nay, em đã yêu anh sâu nặng, sao em có thể lừa dối anh được…”. Giọng của Tần Lạc đã trở nên khàn khàn, không còn trong trẻo như giọng thiếu nữ như xưa.

“Đi ra ngay, tôi không muốn gặp cô.” Giọng Tô Hiểu Bách lạnh lùng. Nghe tiếng từ bên trong vọng ra, Tô Hiểu Bách đã vứt cả bản vẽ phác thảo xuống đất, cầm theo cả mấy tờ giấy A4 Tần Lạc vừa đưa đẩy cô ra khỏi cửa, hét lớn như vừa bị kích động mạnh: “Cút ra ngoài!”.

Nguyên Phi Ngư chạy đến vừa đúng lúc Tần Lạc bị đẩy ra ngoài, nhìn thấy Tần Lạc đã gầy guộc hơn xưa, mặc một chiếc váy dài màu xanh ngọc bích, tóc đen ngang tai. Cho dù cô cố gắng trang điểm đến thế nào cũng không giấu được vẻ tiều tụy. Nguyên Phi Ngư rất bàng hoàng về bộ dạng của Tần Lạc, đứng cách Tần Lạc mấy bước chân nhìn cô trân trân, khẽ gọi như không dám tin đó chính là Tần Lạc: “Tần Lạc đấy à?”.

Tần Lạc đã rơi vào tâm trạng bế tắc khi Tô Hiểu Bách tỏ thái độ cự tuyệt, quay đầu lại nhìn Nguyên Phi Ngư, nhìn từng nét trên khuôn mặt cô rồi bỗng nhiên cười lớn: “Nguyên Phi Ngư cô đến rồi đấy à, thế thì quá tốt rồi. Tô Hiểu Bách, anh không tin tôi, bây giờ anh có thể ra đây mà tự mình hỏi cô ta. Hỏi người chị thân yêu của anh, chuyện đó có phải là sự thật hay không… ban đầu xuất hiện như một vị cứu tinh để nuôi dưỡng anh, rốt cuộc là vì cái gì?”

“Cô câm mồm… câm mồm ngay cho tôi, tôi không muốn biết…”, Tô Hiểu Bách lao ra từ phòng vẽ, hai mắt trợn trừng, đen như hai mắt quạ đêm. Những chữ in trên tờ giấy A4 mà Tần Lạc vừa đưa được in ra từ bản scan những bài báo cũ đã ố vàng. Nó y như những lời nguyền từ xa xưa cứ bám riết lấy cậu. Dường như nhiều chuyện cậu cố tình đào sâu chôn chặt để quên đi giờ cứ hiện ra lồ lộ trước mắt. Cậu sợ hãi nắm lấy vai Tần Lạc, dọa nạt một cách đáng sợ: “Cô còn tiếp tục nói nữa, tôi sẽ giết cô.”

“Được thôi, vậy chúng ta sẽ cùng chết.” Tần Lạc ngước lên, đôi mắt cứng cỏi và ẩn chứa nhiều cảm xúc phức tạp, có đau khổ, có vấn vương, có khoái cảm sau khi trả thù xong, có cả sự đau lòng. Nhưng cô không còn đủ tỉnh táo và nhẫn nại để phân tích nhiều như thế, không biết mình yêu Tô Hiểu Bách nhiều hơn hay hận Tô Hiểu Bách nhiều hơn. Cô đẩy Tô Hiểu Bách ra, cúi người nhặt lấy những trang A4 đang vương vãi dưới đất. Trong đó có kẹp cả tấm ảnh của một người phụ nữ. Người phụ nữ ấy trạc ngoài ba mươi tuổi, mặt mày sáng sủa thanh tú, có đôi nét giống với Nguyên Phi Ngư: “Anh có nhận ra người đàn bà này là ai không? Chính là người đã cầm dao đâm chết bố anh. Báo nói ông bị đâm bảy nhát dao. Bà ta rất giống Nguyên Phi Ngư – chị của anh đúng không? Đương nhiên là giống nhau rồi, vì người đàn bà đó chính là…”.

Tần Lạc mới nói đến đây thì Nguyên Phi Ngư lao tới, bịt chặt lấy miệng của Tần Lạc, cầu xin khẩn thiết: “Tần Lạc, đừng nói nữa, tớ xin cậu đấy, đừng nói nữa được không?”.

Đương nhiên Tần Lạc đâu có chịu ngừng lại, đẩy mạnh Nguyên Phi Ngư ra, cười lớn vứt tấm ảnh ra trước mặt Tô Hiểu Bách: “Đây chính là người đàn bà đã giết chết bố anh, và cũng là mẹ ruột của người chị vô cùng kính yêu của anh. Là người nhà cô ta đã hại gia đình anh nhà tan cửa nát, lại còn giả tạo đến mức xuất hiện như một vị cứu tinh mà nhận nuôi dưỡng anh. Anh thấy có đáng buồn nôn không cơ chứ? Bao nhiêu năm nay, từng miếng cơm anh ăn, từng tấm áo anh mặc đều có nhuộm máu của bố anh mà thành, anh thấy có đáng ghê tởm không?”.

Những lời nói trong cơn điên cuồng của Tần Lạc như một mũi dao găm sắc nhọn, xuyên thẳng qua không khí, đâm thẳng vào tai cô. Nguyên Phi Ngư cảm thấy màng nhĩ mình đang bị chấn động mạnh, trong đầu chỉ còn những tiếng “ùng ùng” đinh tai nhức óc khiến cô không đứng vững nổi. Quan Nhã Dương vốn đứng ở một bên lặng lẽ quan sát mọi chuyện thấy Phi Ngư như sắp ngã bèn chạy đến đỡ cô. Cô nhắm chặt mắt, hít một hơi thật sâu, cố gắng nuốt nước mắt mắt vào trong nhưng không dám ngẩng đầu lên nhìn vào đôi mắt của Tô Hiểu Bách: “Hiểu Bách, mọi việc không phải như thế, mẹ của chị không cố ý giết chết bố em… Sau khi em trai chị Nguyên Phi Hổ mất vì tai nạn, thần kinh mẹ chị luôn không được ổn định. Lúc đó thẩm phán nhận tiền hối lộ nên xử tài xế đâm chết em chị được trắng án… Mẹ chị không chịu nổi sự đả kích này nên luôn nghĩ sẽ tự mình tìm tên lái xe giết người đó để báo thù cho cái chết oan uổng của Nguyên Phi Hổ. Nhưng ông trời trêu ngươi, ai biết được gã lái xe đó bán lại xe cho bố em… Mẹ chị nghĩ rằng người ngồi trong xe là tên lái xe đó nên mất hết lý trí mà xông lên. Không phải bà ấy muốn giết bố em… không phải mà… tất cả là tại chị, nếu không phải chị luôn coi Phi Hổ là một gánh nặng, bỏ rơi nó một mình để đến nhà bạn cùng lớp chơi thì nó không đến nỗi vội vàng qua đường như vậy… tất cả là do chị… tất cả là do chị hại mà ra thế này… Hiểu Bách… nếu hận, em hãy hận chị đi, đừng trách mẹ chị, mẹ chị là người tốt…”.

Nguyên Phi Ngư khẩn thiết giải thích một hồi, tất cả đều quay lại chờ đợi phản ứng của Tô Hiểu Bách. Nhưng chờ mãi, Tô Hiểu Bách vẫn đứng yên không nói một câu.

Tô Hiểu Bách đứng ở một bên bất động, đôi mắt càng ngày càng tối lại, nét long lanh trong đó cũng như tắt dần, y như một con rối được gia công một cách tinh tế, thậm chí còn không nghe thấy hơi thở của cậu. Hai tay cậu nắm chặt, móng tay bấm mạnh vào da thịt đến mức có một dòng máu đỏ rỉ ra từ ngón tay giữa, rơi xuống nền gạch những tiếng “tí tách”.

Tần Lạc đứng gần nhất với Tô Hiểu Bách. Thấy bộ dạng của cậu, nét đắc thắng trên khuôn mặt cô bỗng chốc biến đi đâu hết. Đột nhiên cô thấy sợ hãi vô cùng. Sợ rằng Hiểu Bách sẽ tự bức chết chính mình ngay trước mắt cô như hiện tại. Cô bật khóc, chạy đến lay lay Tô Hiểu Bách: “Không phải anh nói muốn giết em sao? Anh muốn thì giết đi, dù sao bây giờ em cũng sống không bằng chết rồi. Tô Hiểu Bách, đồ khốn nạn, anh thở đi chứ. Anh đã đưa em đến thiên đường, rội lại tự tay mình đẩy em xuống địa ngục. Anh định chết như thế này sao? Trên đời này làm gì có chuyện gì dễ dàng đến thế. Anh thở đi, thở nhanh lên, anh không được chết. Anh chết rồi em sẽ hận ai đây?”.

Nguyên Phi Ngư, Tần Lạc và cả Quan Nhã Dương đều đã nhiều lần chứng kiến tính cách cực đoan của Tô Hiểu Bách. Con người đã sống và lớn lên trong tự ti như cậu, dường như có thể làm được tất cả mọi chuyện. Nếu cậu đã cố ý ngừng thở thì cậu thực sự có thể bức tử chính mình. Nguyên Phi Ngư bắt đầu sợ hãi. Phải qua một lúc lâu trong thời gian dài như cả thế kỷ, Tô Hiểu Bách mới nhẹ nhàng thở một hơi rồi quay người lại, tự mình quay lại phòng vẽ, tiếp tục thu dọn những đồ đạc mình đang dọn dở, không để ý đến vết thương trên tay mình, chỉ cặm cụi làm việc. Khuôn mặt cậu trông rất bình thản, không ai biết cậu đang nghĩ gì.

“Hiểu Bách… Nếu em hận chị, em có thể đánh chị, mắng chị, em đừng thế này có được không?”. Nguyên Phi Ngư chạy đến trước mặt cậu, nhìn Tô Hiểu Bách đang lúi húi dọn dẹp với vẻ sợ hãi. Ngày đó, bốn năm về trước, cậu cũng vô cùng ngoan ngoãn, còn nói cô không phải lo lắng gì cả. Thế mà buổi chiều đã nằm trong một vũng nước đỏ ngầu với cổ tay bị cắt. Cậu muốn tự sát. Lần này, cô thực sự không dám để cậu một mình nữa. Cậu vừa hứng chịu sự thật kinh khủng như vậy, cậu có thể làm ra những chuyện gì?

“Cút đi…”, Tô Hiểu Bách đang ngồi trước giá vẽ, đang chuẩn bị vẽ một bức về biển. Cậu dường như đang cố gắng làm ra vẻ không có chuyện gì cả, cố gắng để tự nhốt mình vào thế giới của riêng mình, ai cũng không muốn gặp. Cậu nhắm chặt đôi mắt. Cậu đổ cả hộp màu đang ở ngay bên cạnh lên người Nguyên Phi Ngư, không nhìn một ai cả, chỉ bịt tai lại, hét lên: “Cút hết, cút hết đi cho tôi.”