Lang Thang Trong Trái Tim Anh

Chương 31




Cơn bão kéo dài suốt nửa tháng trời cuối cùng cũng đã tan trên thành phố S. Trong thành phố ngổn ngang bao nhiêu đống đổ nát, chẳng còn dấu hiệu của một thành phố xinh đẹp trước đây. Chỉ có bầu trời là trong xanh đến vô tận như vừa trải qua một đợt gột rửa mạnh. Trên trời không một gợn mây, trong xanh tới mức như một quả cầu thủy tinh màu lam ngọc.

Công việc sửa chữa khôi phục lại cơ sở vật chất sau bão được công ty Phong Hoa hoàn thành một cách nhanh chóng. Khi Quan Nhã Dương dọn vào phòng làm việc mới, văn phòng tư vấn Tử Nguyệt cũng đến chúc mừng. Nhưng xem chừng lần ghé thăm này không hề đơn giản.

“Khách khứa gần đây thật là kì lạ. Những người đang ở chỗ tôi lại không muốn đi. Vẫn là phòng làm việc của tổng giám đốc là rộng rãi nhất. Còn chỗ của tôi bây giờ sắp thành cái trại tế bần mất rồi.” Tử Nguyệt đi vòng quanh phòng làm việc của Quan Nhã Dương một hồi rồi dựa vào bàn làm việc của anh bằng dáng vẻ rất thiểu não, mắt không hề chớp, nhìn thẳng vào Quan Nhã Dương đang chăm chú xem những giấy tờ trên mặt bàn. “Này ông anh, hay là ông anh kí giấy cấp cho bọn em thêm phòng làm việc ở ngay sát phòng làm việc của bọn em bây giờ để em phá tường đi thông sang thành một phòng, như thế có phải sẽ rộng rãi hơn chút không?”.

“Được thôi.” Quan Nhã Dương đặt tập tài liệu xuống bàn, liếc nhìn Tử Nguyệt rồi nhíu nhíu lông mày. Trong lời nói vẫn mang chút đe dọa: “Chú quay lại Phong Hoa làm tổng giám đốc, muốn bao nhiêu phòng mà chả có.”

“Ông anh ơi, lần này em nói thật đấy, chỗ của em chật chội lắm.” Tử Nguyệt ngồi đối diện với bàn làm việc của Quan Nhã Dương, không dám cười cợt mà lúc này nhìn đến là thảm thương, mệt mỏi: “Em sắp chết mệt rồi đây.”

“Nếu làm bác sĩ tâm lý mà mệt mỏi đến thế thì thà rằng chú đóng cửa phòng khám đi, quay về đây chúng ta bàn giao một chút, để chú làm tổng giám đốc Phong Hoa.” Quan Nhã Dương hai tay đan vào nhau, chống cằm nói lời vô thưởng vô phạt: “Cũng nói với chú là lần này anh nói thật đấy, anh đã nói với bố rồi, tháng sau anh trở về Anh, chỗ này em sẽ tiếp quản. Bố cũng đồng ý rồi đấy.”

Tử Nguyệt đột nhiên ngẩng cao đầu, đôi mắt màu nâu thẫm nhìn Quan Nhã Dương rồi nhếch mép cười mỉm. “Nếu quả thực là như vậy, cô ấy chỉ còn cách chết khô phí hoài trong cái phòng khám chật chội ấy thôi. Tần Lạc đáng thương, còn nói đó là việc làm quan trọng hơn cả tính mạng cô ấy. Thật đáng tiếc, từ nay về sau em không thể giúp được gì cho cô ấy rồi.”

“Tần Lạc đang điều tra cái gì vậy?”. Trong trái tim Quan Nhã Dương dâng lên một cảm xúc rất khó tả. Quan Nhã Dương nheo nheo mắt, hỏi lại Tử Nguyệt đang cười tít mắt.

“Cô ấy nói đó là quan hệ cận thân giữa loài cá và một vài loài trên đất liền. Dù sao suy nghĩ của các cô gái bây giờ thật là kì lạ.” Tử Nguyệt chìa tay, ra chiều mình cũng rất khó khăn: “Em mới điều tra được chút tư liệu đã gửi cả cho anh rồi đấy. Anh tự xem đi.”

Nói xong một mớ không đầu không cuối như vậy, Tử Nguyệt Vi Trần đem theo nụ cười đã thành thương hiệu của mình xuống lầu. Quan Nhã Dương chau mày, cúi đầu tiếp tục xem các văn bản. Thế nhưng tâm trạng anh không thể trở lại bình thường. Cuối cùng, anh cũng không khỏi sốt ruột mà mở hộp mail của mình ra.

Tần Lạc thích Tô Hiểu Bách đến thế nào, Quan Nhã Dương biết rõ. Từ ngày Tần Lạc gọi cho Quan Nhã Dương trong tình trạng say mèm, liên tưởng tới thái độ của Tô Hiểu Bách, không khó để tưởng tượng ra, Tô Hiểu Bách đã làm cô tổn thương đến mức độ nào. Vậy giờ đây cô trốn đi âm thầm điều tra việc gì đó, phải chăng là liên quan tới mối quan hệ giữa Nguyên Phi Ngư và Tô Hiểu Bách?

Từ xưa tới nay, anh chỉ biết rằng Nguyên Phi Ngư và Tô Hiểu Bách đều là trẻ mồ côi. Còn lại cô là người ở đâu, sao cha mẹ lại mất, không ai biết. Dù sao đây cũng không phải là một đề tài hay ho gì. Nguyên Phi Ngư cũng không thích người ta nhắc đến chuyện của mình. Vì thế, sau này anh cũng quên không hỏi vấn đề này.

Nếu nghĩ kĩ lại, Nguyên Phi Ngư chỉ nói cô và Tô Hiểu Bách sống dựa vào nhau, lớn lên bên nhau từ nhỏ. Như thế cũng có nghĩa là từ nhỏ họ đã mất cha mẹ. Vậy thì nguyên nhân từ đâu mà một cô bé mồ côi cả cha lẫn mẹ lại nhận nuôi một đứa bé nhỏ hơn mình những bốn tuổi? Là tình yêu sao? Không thể nào. Đã không có gì mà ăn thì nói chi đến chuyện yêu đương, thật vô lí.

Hơn một tháng nay, trái tim anh luôn bị sự đau khổ vì bị lừa dối giày vò, chưa thể thoát ra được. Đến mức không thể ngờ được, đằng sau câu chuyện này còn quá nhiều sơ hở. Anh luôn nghĩ rằng anh rất hiểu Nguyên Phi Ngư, nhưng không ngờ rằng, rốt cuộc anh cũng chẳng hiểu gì cả.

Hòm thư được mở ra, trong đó chỉ có một vài bài báo đã rất cũ. Những bài báo đã ố vàng được scan trên máy hiện ra trên màn hình máy tính của Quan Nhã Dương như in vào mắt anh. Anh nhìn màn hình rất lâu rồi đột nhiên đứng thẳng dậy, đi như bay đến cầu thang máy.

Đến tầng thứ mười chín, Tử Nguyệt Vi Trần dường như biết rằng anh sẽ đến nên đang chờ ngoài cửa. Cửa vừa mở ra, hình ảnh đầu tiên anh nhìn thấy là một cô gái đang ôm chiếc máy tính xách tay ngồi trên ghế sofa, tay không ngừng gõ trên bàn phím – Tần Lạc!

Những ngày này, Tần Lạc đã cắt đi mái tóc dài, chỉ để tóc ngang tai, tóc cô cũng đã nhuộm lại màu đen, nhìn trưởng thành lên rất nhiều, khuôn mặt nhìn cũng sáng sủa ra nhiều. Tuy rằng cô trang điểm rất thanh nhã nhưng cũng không giấu được vết thâm quầng ở mắt. Nhìn đôi mắt ấy, hình như đã rất lâu rồi cô không được ngủ no giấc.

Quan Nhã Dương đến bên cô, hỏi thẳng vào vấn đề: “Những thứ đó là ý gì?”.

“Chính là những thứ mà anh đã nhìn thấy đó thôi.” Tần Lạc đặt máy tính xuống bàn, châm một điếu thuốc. Hút được hai hơi, bỗng cô bị sặc thuốc ho sù sụ. Nhưng dường như cô không có ý định dừng lại, lại rít vào hai hơi rất sâu như muốn tự hành hạ chính mình: “Quan đại tài tử, anh thông minh như thế mà đọc không hiểu nổi một bài báo cũ à?”.

Đương nhiên là Quan Nhã Dương hiểu được bài báo đó. Nó còn chiếm mất nửa trang nhất của tờ báo xã hội. Bài báo nói về một vụ tai nạn xe mười chín năm trước. Ở thị trấn X, thành phố Z lúc ấy có một cậu bé bị xe taxi đang lao đi với tốc độ nhanh đâm phải, chết tại chỗ. Sau đó, lái xe gây tai nạn đã bỏ trốn. Tuy nhiên sau đó có một số người làm chứng đã nhớ được biển số xe và nhờ đó, lái xe gây tai nạn rất nhanh chóng bị bắt giữ. Nhưng khi khởi tố, do không đủ chứng cớ buộc tội nên người tài xế đó được trắng án tại tòa.

Nhưng những chuyện như thế này ngay cả bây giờ xũng đầy rẫy, không phải chuyện gì mới mẻ. Quan Nhã Dương vẫn không hiểu được ý đồ của Tần Lạc khi mất công điều tra những thứ này. “Những chuyện này có liên quan đến cô ấy không?”.

“Tất nhiên là có liên quan.” Tần Lạc đứng dậy, hai tay khoang trước ngực, ngón tay vẫn kẹp điếu thuốc lá. Khuôn mặt vừa trải qua sự đau đớn đến suy sụp trở nên trống rỗng. Đôi mắt to tròn của cô bỗng lóe lên tia nhìn sắc sảo: “Tôi đã tìm gặp người phóng viên năm đó viết bài báo này và từ chính miệng ông ta, tôi đã biết được họ tên của nạn nhân trong vụ tai nạn xe đó. Cậu bé bị xe đâm đến mất mạng đó là Nguyên Phi Hổ, em trai của Nguyên Phi Ngư. Anh nói xem như thế có liên quan đến Phi Ngư hay không?”.

Thực ra khi đọc được bài báo này, Quan Nhã Dương đã có một dự cảm không lành. Anh luôn có cảm giác Nguyên Phi Ngư còn một bí mật kinh người nào đó mà cô đang cố gắng cất giấu. Nếu những sự thật ấy được phơi bày, chỉ e nó còn tồi tệ hơn cả tình hình hiện tại.

“Vậy ra cô muốn Vi Trần gọi tôi đến đây, cô muốn tôi làm gì?”. Quan Nhã Dương nhìn thẳng vào đôi mắt Tần Lạc, không thể tưởng tượng nổi hơn một tháng nay cô đã sống như thế nào. Thậm chí, nét ngây thơ thuần khiết cốn có ở cô giờ đã biến mất như chưa hề tồn tại. Dường như trong chốc lát, cô đã trở nên trưởng thành hơn, trong chốc lát, cô đã biến thành một người hoàn toàn khác.

“Anh giúp tôi điều tra về một người phụ nữ. Tiếp xúc với những phạm nhân bị tù nhiều năm như vậy là rất khó. Bố tôi muốn ép tôi về nhà nên đã cắt đứt hết mọi mối liên hệ của tôi rồi. Vi Trần mới về nước được hơn một năm, cũng chưa quen biết nhiều người. Nên việc này tôi đành phải nhờ anh thôi.” Tần Lạc đang nói bỗng nhiên hoa mắt lảo đảo, vội vàng tìm mấy viên thuốc cất sẵn trong túi uống ngay. Phải đến nửa phút sau, cô mới trở lại bình thường. Cô vứt điếu thuốc đi, quay sang ghế sofa lấy mấy tờ giấy đưa cho Quan Nhã Dương. Cô cố gắng trấn tĩnh nhưng nét mặt vẫn vô cùng đau khổ khiến cho bất cứ ai nhìn cô cũng không khỏi thương cảm. “Anh nhất định phải giúp tôi.”

“Tần Lạc, sao cô phải khổ sở như thế?”, Quan Nhã Dương đưa tay đỡ lấy mấy tờ giấy A4 có ảnh và tài liệu gì đó. Anh khẽ thở dài: “Cô cứ như thế này chỉ tự làm mình thêm khổ thôi.”

“Khổ cũng không sao, chỉ là tôi không cam tâm… Chẳng nhẽ anh cam tâm sao?”. Tần Lạc vốn đang cố gắng giữ cho mình thật trấn tĩnh bỗng nhiên sụp xuống, nét mặt rất đáng sợ, chỉ thẳng vào Quan Nhã Dương: “Quan Nhã Dương, chẳng lẽ anh cam tâm hay sao? Chị em nhà đó đùa giỡn tình cảm của chúng ta đến mức giờ trở thành người không ra người quỷ không ra quỷ thế này. Trong khi đó họ vẫn sống nhởn nhơ. Họ dựa vào cái gì, cái gì chứ? Quan Nhã Dương, anh nói cho tôi biết, họ dựa vào cái gì?”.

Quan Nhã Dương lặng lẽ nhìn Tần Lạc đang phát điên, trước sau không nói lời nào. Khuôn mặt nho nhã luôn giữ vẻ điềm nhiên nhưng trên tròng mắt đen láy đã bắt đầu hiện ra chút thương hại. Nhìn Tần Lạc của bây giờ, anh dường như thấy lại mình bốn năm về trước.

Lúc ấy anh cũng không cam lòng như Tần Lạc bây giờ, luôn muốn trả thù. Nhưng bây giờ anh đã nghĩ thoáng hơn rất nhiều. Thực ra cũng chẳng có gì là không cam tâm. Trong tình yêu, vốn là ai yêu sâu đậm hơn sẽ tổn thương sâu sắc hơn. Muốn trả thù chỉ có thể chứng minh rằng, mình vẫn cố chấp và vẫn không thể quên được người ta, chỉ khiến cho bản thân trở nên tàn tạ, chẳng tốt chút nào cả.

Nhìn khuôn mặt đau đớn đến suy sụp của Tần Lạc, Quan Nhã Dương chau mày, nắm chặt lấy mấy tờ giấy A4 đang cầm trong tay. Anh nhìn sang Tử Nguyệt Vi Trần: “Anh có thể cấp cho chú căn phòng như chú muốn, hãy chăm sóc cô ây thật tốt.”

Có những thứ nếu bản thân không tự mình trải qua thì sẽ không hiểu nổi. Khi ấy anh cũng giống Tần Lạc bây giờ, nếu ai muốn khuyên can anh, anh lập tức nhìn người đó như kẻ thù. Cho nên bây giờ anh không có ý định khuyên giải cô.

Tử Nguyệt Vi Trần gật đầu. Nhìn Quan Nhã Dương quay đi, anh mỉm cười rất hạnh phúc. Anh vui vẻ đến bên tủ rượu và tự mình rót cho mình một ly rồi quay ra nhìn Tần Lạc đang giận dữ đỏ mặt tía tai: “Cô có muốn uống một ly?”.

“Tôi vừa uống thuốc…”, Tần Lạc trả lời một cách đầy tức giận. “Anh muốn tôi chết à?”.

“Mấy ngày trước không phải là cô rất muốn chết đó sao?”. Tử Nguyệt Vi Trần đang đứng dựa vào tủ rượu, thưởng thức hương vị tuyệt vời của rượu vang đỏ, vẫn nét mặt tươi cười.

“Không muốn nữa, không muốn một chút nào. Anh nói không sai. Nếu tôi chết đi thì đã thua cuộc hoàn toàn.” Tần Lạc dần dần lấy lại bình tĩnh, ngồi lên ghế sofa rồi lại châm một điếu thuốc.

Tử Nguyệt Vi Trần nhìn cô, đưa ly rượu đang cầm ở tay lên mũi ngửi hương thơm của rượu, khẽ thở dài: “Đúng là rượu ngon. Những thứ tốt đẹp trên cuộc đời này có rất nhiều. Vì vậy, nếu cô không muốn chết thì hãy sống dao cho thật tốt. Chỉ có sống tốt cô mới hưởng thụ được niềm vui sau khi bảo thù.”