Nguyên Phi Ngư hôn mê bất tỉnh ba ngày liền trong bệnh viện, đến khi tỉnh lại Tần Lạc và Tô Hiểu Bách vội vã vây quanh, khắp nơi là một mảng tuyết trắng, giống như đầu óc cô lúc này, cô chằm chằm nhìn thẳng lên trần nhà xa lại một lúc lâu mới hiểu rõ, hóa ra mình đang ở bệnh viện.
“Chị…”, Tô Hiểu Bách vừa nhìn thấy cô mở mắt, lập tức ấn nút bên cạnh máy ho hấp gọi bác sĩ, sắc mặt cậu nhợt nhạt, mắt vằn tia máu, bộ dạng cực kỳ tiều tụy. Nguyên Phi Ngư giơ tay lên sờ má cậu, lòng đau như cắt mà cất lời trách móc: “Hiểu Bách, sao em lại ra nông nỗi này? Hôm qua lại thức trắng đêm để vẽ phải không?”.
“Còn tâm trí mà vẽ hả? Em ấy đã không chợp mắt ba ngày liền trong này rồi đấy…”. Hình như Tần Lạc vừa từ công ty chạy đến, vẫn còn mặc đồng phục làm việc màu nhạt kia, nhìn Hiểu Bách mà nửa đau lòng nửa tức giận mắng: “Khuyên thế nào em ấy cũng không về, nếu cậu còn chưa tỉnh, em ấy sẽ nằm ỳ tại chỗ. Còn cậu nữa đấy, chẳng phải là quan tâm đến rùa biển hả? Sao quan tâm đến mức mà mình phải vào viện thế này? Hai chị em nhà cậu thật khiến người ta lo chết đi được, đúng là kiếp trước tớ đã mắc nợ hai người mà.”
“Mình xin lỗi, đã để mọi người phải lo lắng rồi.” Nguyên Phi Ngư kéo kéo tay Hiểu Bách rồi lại nhìn Tần Lạc, nói vẻ ăn năn, hối lỗi.
Bác sĩ vội vã chạy đến kiểm tra sơ qua tình trạng của Nguyên Phi Ngư, bảo cô không có trở ngại gì lớn, chỉ là cơ thể đã yếu lại thêm làm việc quá sức không nghỉ ngơi trong thời gian dài, khi về cần chú ý nghỉ ngơi, bổ sung dinh dưỡng, tĩnh dưỡng trong một thời gian sẽ không sao nữa.
“À, đúng rồi, Phi Ngư, cậu còn nhớ ai đưa cậu đến bệnh viện không?”. Sau khi bác sĩ rời đi, Tần Lạc mới nhớ tới lúc mình đi làm thủ tục nhập viện cho Nguyên Phi Ngư, bác sĩ bảo thủ tục đã làm xong xuôi, viện phí cũng đã thanh toán, “Người đưa cậu đến đây còn tạm ứng tiền ra để trả viện phí, bọn mình phải mau mau tìm người đó để trả lại tiền viện phí mới được. Cậu cố nhớ lại xem, có phải là người ở chỗ cậu làm không?”.
Nguyên Phi Ngư vô cùng hoang mang nhíu nhíu mày, thực tình không tài nào nghĩ ra được, cô chỉ nhớ giám đốc cho cô về nhà nghỉ ngơi, sau đó cô thay trang phục rồi rời khỏi trung tâm, rồi đầu đau như búa bổ, mặt mày choáng váng, tiếp sau đó chẳng nhớ chuyện gì xảy ra nữa cả, à, có điều, cô nhớ mình đã nằm mơ, mơ thấy Quan Nhã Dương ôm cô vào lòng, nhưng đó chỉ là mơ mà thôi, mơ có được tính không? Thế là cô liền lắc đầu, “Tớ chịu không nhớ nổi.”
“Chi bằng để em đi hỏi xem, có lẽ có người ở quầy lễ tân còn nhớ.” Tô Hiểu Bách mỉm cười, dè dặt nắm tay Nguyên Phi Ngư đang hở ra bên ngoài chăn đặt lại vào bên trong, nói: “Dù sao cũng không nên nợ tiền người khác.”
Nguyên Phi Ngư gật gật đầu, Tần Lạc lại thì thầm to nhỏ nói với Tô Hiểu Bách, “Hay để chị đi cho, em mau về nhà nghỉ đi, ở đây có chị rồi, em không phải lo lắng nữa.” Cô nàng vừa gọi vừa đẩy Tô Hiểu Bách ra cửa, nét mặt tỏ vẻ đau lòng.
Tô Hiểu Bách cũng chẳng tranh giành hơn thua với cô, chỉ ngoan ngoãn mỉm cười, nói: “Em đến quầy lễ tân hỏi xong sẽ về, tiện đường mà. Chị em còn ở đây lại phải phiền chị rồi, chị Tần Lạc.”
“Được rồi được rồi, mau về nhà ngủ đi.” Tần Lạc đẩy cậu ra khỏi phòng bệnh, nhìn cậu đi ra ngoài, lúc sau như nhớ ra điều gì đó liền lập tức đuổi theo: “Hiểu Bách, em lái xe của chị về đi, chỗ này cách nhà khá xa, ba ngày rồi không ngủ cũng chẳng ăn uống gì, sao còn đủ sức đi đường nữa chứ.”
“Vâng, cảm ơn chị, chị Tần Lạc.” Tô Hiểu Bách nhận lấy chìa khóa xe, vẫn ngoan ngoãn nói lời cảm ơn, sắc mặt vì mệt mỏi mà lộ rõ vẻ nhợt nhạt nhưng vẫn chẳng thể che giấu nổi tướng mạo đẹp đẽ tinh tế của cậu, khi khóe miệng cong lên tạo thành nụ cười, vẫn sẽ trong khoảnh khắc khiến đối phương chợt ngẩn ngơ như vừa trông thấy tinh linh.
Tần Lạc nhìn cậu, nụ cười tươi tắn nở trên môi vẫy tay nói tạm biệt, nhưng ánh mắt lại có vẻ hụt hẫng, chỉ có điều vẻ hụt hẫng ấy như được ẩn giấu sau lớp kính áp tròng được chế tác cực kỳ tinh xảo, kín đáo đến mức ngay đến bản thân cô cũng chẳng cảm thấy gì.
Tô Hiểu Bách đến trước quầy tiếp tân, hỏi kỹ càng tình hình của Nguyên Phi Ngư khi được đưa vào đây, may mà có một y tá còn nhớ được bộ dạng người đã đưa cô vào.
“Cậu nói bệnh nhân của phòng 314 phải không, là một chàng trai đưa cô ấy đến, trông rất đẹp trai, cho nên tôi rất ấn tượng. Hình như còn là nhân vật cực kỳ có tiếng, tôi từng thấy ở trên trang bìa tạp chí…”. Có một cô y tá tiến đến phía quầy cười khì khì nhìn Tô Hiểu Bách rồi nói, chỉ thấy trong mắt toàn là trái tim màu hồng đang bay qua bay lại không ngừng, nói xong lại cúi đầu, tìm kiếm gì đó xung quanh, sau một hồi liền vui mừng khôn xiết đưa cuốn tạp chí đến trước mặt cậu, hào hứng nói: “Chính là anh ta, chính là anh ta, tân Chủ tịch của quốc tế Phong Hoa, Quan Nhã Dương. Anh ta là bạn trai của chị gái cậu ư? Tôi thấy lúc anh ta bế chị gái cậu vào đây, cực kỳ lo lắng…”.
Quan Nhã Dương… Quả nhiên anh ta đã trở về.
Tô Hiểu Bách nhìn chằm chằm người đàn ông trẻ tuổi mặc trang phục bảnh bao nhưng lại mỉm cười nho nhã lạnh lùng, chàng trai vốn có nụ cười lễ phép ban đầu vụt trở nên xa lạ lạnh băng, cậu rút từ trong cặp ra chiếc thẻ ngân hàng, đưa đến trước mặt y tá: “Giúp tôi làm thủ tục nhập viện lại.”
“Nhưng thủ tục đã sớm hoàn tất, hơn nữa viện phí cũng thanh toán rồi…”. Cô y tá kia chợt sững người, chẳng hiểu mô tê tại sao chàng trai trước mặt vừa rồi còn mỉm cười ngoan hiền nhu mì đột nhiên lại như biến thành một người hoàn toàn khác, lạnh lùng đến đáng sợ, “Chúng tôi không thể thu thêm viện phí lần nữa…”
“Tôi nói tôi muốn làm lại thủ tục nhập viện, trả lại viện phí mới.” Tô Hiểu Bách lạnh lùng trừng trừng nhìn thẳng vào cô y tá, ánh mắt hăm dọa, tiếp đó vứt đánh phịch chiếc thẻ ngân hàng lên bàn đá hoa.
* * *
Đúng năm giờ chiều, đồng nghiệp ở trung tâm thủy cung cũng đến thăm Nguyên Phi Ngư, mấy chàng trai Lưu Vĩ, Chu Uy cùng đội lặn đua nhau ầm ĩ kể cho Nguyên Phi Ngư chuyện mới nhất mới xảy ra trong thủy cung mấy ngày gần đây, chị Trương và mấy nữ huấn luyện viên trở nên khá điềm tĩnh im lặng, nhưng thi thoảng lại bị họ trêu đùa đến mức phải bịt miệng cười “hi hi”, phòng bệnh nặng nề đã lâu hôm nay trở nên vui vẻ ấp áp vô cùng.
“Chị Phi Ngư, em kể cho chị nghe chuyện này, mấy hôm chị không có ở trung tâm, Tiểu Mục và Đậu Đậu cãi nhau, vẫn là chị đánh giá chuẩn nhất, hai con vật đều thích Mỹ Mỹ.” Chu Uy mặt mày hớn hở nói, rút điện thoại ra mở cho Nguyên Phi Ngư xem, trên mà hình là hai con báo biển quấn chặt, đánh nhau rất dữ, “Em thấy, Mỹ Mỹ thích Tiểu Mục hơn, Đậu Đậu béo quá, Mỹ Mỹ không thích béo đâu.”
Tiểu Mục và Đậu Đậu là hai con báo biển đực thông minh nhất tại thủy cung, giỏi nhất trò đón phao và nhảy qua vòng trên mặt nước, được các du khách rất ưa thích, là minh tinh ở thủy cung này. Còn Mỹ Mỹ là con báo biển cái, mới được đưa về thủy cung một năm trước, huấn luyện được nửa năm thì nó đã biết nhảy, nên ba con báo biển thường biểu diễn cùng nhau, hơn nữa cũng đến giai đoạn động dục rồi, Mỹ Mỹ khi nóng khi lạnh với hai con báo biển đực kia, hai chú báo biển đực lại không chịu được cô đơn, luôn vì tranh giành cơ hội được gần Mỹ Mỹ hòng chiếm đoạt mà xảy ra chuyện đánh nhau thế này.
Nguyên Phi Ngư trông thấy hai con báo biển đực trên màn hình điện thoại, bất giác đầu mày cau chặt, giơ tay nện lên quả đầu tóc dựng ngược như lông nhím của Chu Uy, “Sao em có thể đứng nhìn chúng nó đánh nhau như thế hả, còn quay lại nữa, thật là vô lương tâm mà, nếu nó bị thương thì làm thế nào hả?”.
“Bị ăn đánh rồi hả? Tớ đã bảo rồi chị Phi Ngư không đồng tình với cậu đâu.” Lưu Vĩ cười hả hê trên nỗi đau khổ của người khác, quay lại an ủi Nguyên Phi Ngư, “Yên tâm đi, chị Phi Ngư, em cũng đứng bên cạnh xem, không có chuyện gì đâu.”
Người nói người cười rộn vang cả căn phòng, bất giác mấy giờ đồng hồ đã trôi qua, sắc trời dần tối, chị Trương nói phải về nhà đón con nên tạm biệt, mấy nữ huấn luyện thú khác cũng nói phải đi trước, đi qua chỗ Nguyên Phi Ngư nói tạm biệt, Nguyên Phi Ngư ngước mắt liền nhìn thấy quầng mắt của mấy nữ huấn luyện viên thuần dưỡng thú đó đỏ au.
“Lã Vân, cậu sao thế? Sao mắt đỏ thế kia?”, Nguyên Phi Ngư quan tâm hỏi thăm.
Lã Vân cố tỏ vẻ điềm tĩnh vội vàng xua tay nói không sao, ánh mắt chớp chớp nói: “ Phi Ngư, cậu nghỉ ngơi đi, bọn tớ về đây.”
“Đợi chút đã.” Dù thần kinh chưa hoàn toàn tỉnh táo, Nguyên Phi Ngư cũng vẫn cảm thấy cô ấy có chuyện gì đó khác lạ, nhưng không chỉ mình cô ấy, mà tất cả mọi người ở đây dường như đều đang giấu giếm cô gì đó, họ cười cười nói nói, cố ý ra vẻ cực kỳ vui vẻ, nhắc đến các loài động vật trong thủy cung, nhưng lại hoàn toàn không nhắc gì đến Tháp Tháp. Chẳng biết tại sao, thấy mọi người cố gắng gượng cười còn quầng mắt của Lã Vân đỏ ầng ậng, đột nhiên cô có một dự cảm không lành liền hỏi: “Có phải Tháp Tháp xảy ra chuyện gì không? Nói thật đi.”
“Tháp Tháp…”. Lã Vân ấp a ấp úng, nói được hai chữ lập tức quay mặt đi chỗ khác, chị Trương vội vã tiếp lời, mỉm cười an ủi cô, “Không sao, Tháp Tháp rất khỏe, em yên tâm đi.”
“Lã Vân, cậu nói cho tớ biết, cậu là người duy nhất trong nhóm không biết nói dối, cậu nói cho tớ biết, Tháp Tháp sao rồi? Cuộc phẫu thuật có thành công không?”, Nguyên Phi Ngư ngồi dậy, nắm cánh tay đang muốn lẩn tránh của Lã Vân, “Lã Vân, cậu nói…”
Mọi người đột nhiên trầm lặng, Lã Vân bắt đầu kêu khóc thảm thiết, Chu Uy không chịu đựng được liền vỗ đùi đánh đốp rồi ngồi dậy, nói: “Chị Phi Ngư, chị đừng làm khó Lã Vân, chị ấy có tình cảm với Tháp Tháp tốt như thế, để em nói, cuộc phẫu thuật không thành công, hôm qua… chết rồi.”
Tháp Tháp chết rồi!
Nguyên Phi Ngư từ từ đổ xuống giường bệnh, chỉ cảm thấy bầu không khí xung quanh bỗng trở nên quá lạnh, cảm giác lành lạnh này giống như sóng biển, từng cơn từng cơn vỗ lên cơ thể cô, cô nằm xuống mà ánh mắt vẫn thẫn thờ pha chút thảng thốt nhìn chằm chằm lên trần nhà, thì thào: “Chết rồi, cũng tốt, ít ra cuối cùng Tháp Tháp cũng có thể đoàn tụ với Đại Lỗ, rất tốt… rất tốt…”.
Cô vừa lẩm bẩm nói vừ nhắm mắt lại, không còn nghe thấy bất kỳ âm thanh nào nữa, chỉ nghe thấy tiếng từng con sóng vỗ hết đợt này đến đợt khác, sóng biển mang theo hơi lạnh và sự ướt át nhấn chìm cô, một lát sau mới từ từ rút ra xa, mấy giây sau lại kéo nhau trở lại, không ngừng không ngỉ…
Cô nằm trên những con sóng, bồng bềnh bồng bềnh, nhìn thấy hải vực phía xa tít, Tháp Tháp đang chơi đùa vui vẻ cùng với Đại Lỗ, sau đó cùng nhau lặn xuống đáy biển.
Nước mắt của Nguyên Phi Ngư cuối cùng không chảy ra, cô biết, so với bệnh tật, những nỗi nhớ xa xôi chẳng thể nào kiểm soát được càng thêm đau khổ, cô hiểu rõ, không phải Tháp Tháp chịu thua bệnh tật, mà là đầu hàng trước nỗi nhớ.