Duyên phận là một thứ rất kỳ diệu, những chàng trai cô gái có được nó thật sự thì không cần phải nghĩ quá nhiều, chỉ cần thi thoảng thầm gọi tên một ai đó trong lòng, dù cách nhau bao xa, anh ấy (cô ấy) cũng có thể nghe thấy, hơn nữa còn ngay tức khắc xuất hiện trước mặt bạn.
Câu nói đó là câu nói kinh điển trong quyển tiểu thuyết duy nhất cô đọc từ nhỏ đến lớn, lúc đó cô thấy rất buồn cười, đâu phải là “thiên lý truyền âm” trong kiếm hiệp, thứ kỳ diệu mơ hồ như duyên phận làm sao có thực? Nhưng bây giờ cô đã có phần tin tưởng rồi.
Sáng sớm hôm nay, khi cô lục tủ quần áo vô tình lại nhìn thấy chiếc áo khoác ngoài mà Quan Nhã Dương bỏ quên, chỉ khẽ thở dài, trong lòng thầm nhủ chẳng biết anh có thích nữ sinh nào trong trường đại học hay không, đến khi gặp lại còn nhận ra cô hay không, khi xuống lầu đi làm liền thực sự nhìn thấy anh.
Anh mặc chiếc áo thun ngắn tay và chiếc quần short đơn giản, hai tay đút túi quần, đang đứng dưới ngọn đèn đường phía đối diện, nhìn thấy cô đứng dưới lầu, mới khẽ đứng thẳng người, khóe miệng nhướng cao tạo thành nụ cười với gọi cô: “Hi, Nguyên Phi Ngư, lâu lắm không gặp.”
Nguyên Phi Ngư đứng sững tại chỗ, không chắc chắn chàng trai trước mặt mình đã thực sự tồn tại, hay là ảo giác của cô.
Dường như anh cao hơn một chút so với trước đây, khuôn mặt không thay đổi nhiều lắm, vẫn đẹp đẽ, nho nhã và rất dễ nhìn như thế, chỉ có điều con mắt sắc đen thăm thẳm mang rất nhiều mệt mỏi, chiếc cằm thon trắng đã lún phún những sợi râu xanh, khiến trông anh như vừa trải qua cuộc bể dâu, điều khiến người ta để tâm nhất là, trước nay anh chưa từng đeo bất cứ loại trang sức nào, thế mà giờ đây trên tay lại đeo một chiếc vòng màu đen nhức mắt.
“Anh…”. Nguyên Phi Ngư đứng thộn tại chỗ rất lâu không biết nên nói gì, sáng sớm mùa hè nóng nực, cô đứng dưới ánh mặt trời vụt chốc cảm thấy cổ họng khô rát, cực kỳ khó chịu, xuyên qua con đường không được gọi là rộng rãi mà lại mất mấy phút, “Chẳng phải anh đi Bắc Kinh ư? Sao lại ở đây?”.
Mở màn cực kỳ tầm thường nhưng đã đã dốc toàn bộ sức lực của cô, cũng chẳng biết phải nói gì.
“Nghỉ hè mà, về thăm nhà, nói thế nào đi chăng nữa đây cũng là nơi anh sống mười mấy năm trời.” Quan Nhã Dương vừa nói vừa ngẩng đầu nhìn tứ phía, khóe miệng động đậy, trong nụ cười mang vài phần mệt mỏi, “Trước đây thấy nhà em ở đây trông rất cũ nát, giờ nhìn lại, vẫn có chút hoài niệm.”
Đương nhiên là hoài niệm.
Đêm nào đó trời đổ mưa, dưới bóng râm bên cạnh cột đèn đường, anh kéo cô núp dưới tán ô, trao cô nụ hôn, còn thì thào bên tai nói rằng, đây là nụ hôn đầu anh bù đắp cho em.
Nguyên Phi Ngư đứng yên bất động, chợt nhận ra anh dường như có chút khác lạ, cũng rất muốn hỏi xem phải chăng anh đã gặp chuyện gì, nhưng miệng mấp máy rồi lại mím chặt, cuối cùng vẫn chẳng thốt ra được câu hỏi.
Hai người đứng lặng trước mặt nhau một hồi lâu, chẳng ai nói lời nào, cuối cùng Quan Nhã Dương khẽ thở dài, đứng thẳng người tạm biệt Nguyên Phi Ngư: “Nhìn thấy dáng vẻ của em vẫn xấu xa, ương bướng là anh yên tâm rồi. Anh đi đây.”
Anh vừa nói vừa xoay người đi, một nỗi lẻ loi và cô độc chẳng thể nói thành lời trong bóng hình đấy, Nguyên Phi Ngư vụt nhớ về cái đêm gặp mặt anh lần cuối cùng, anh cũng quay lưng rời xa cô, cũng là bóng lưng cô độc như thế này, con tim như bị thít chặt, đột nhiên cô thấy sợ hãi, lần này anh lại quay đi như thế thì sau này cũng chẳng thể gặp lại nhau nữa, vì thế cô lên tiếng gọi anh lại:
“Quan Nhã Dương, anh… thực sự đến đây chỉ để thăm thú thôi ư?”.
“Nếu không thì sao?”. Quan Nhã Dương dừng bước, chầm chậm quay người lại, cặp mắt đen láy thăm thẳm nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhợt nhạt của Nguyên Phi Ngư, khóe miệng khẽ nhếch nở một nụ cười lạnh tự giễu, “Nếu anh nói với em, lúc này anh rất buồn, em có vứt tất cả mà đi cùng anh không?”.
Quả nhiên anh gặp chuyện không vui.
“Có.” Nguyên Phi Ngư nhìn vào đôi mắt mệt mỏi của anh, khẽ gật đầu, “Nếu anh muốn nói chuyện cùng em, em sẽ.”
Tâm trạng của Quan Nhã Dương chợt chùng xuống, lập tức tiến về phía Nguyên Phi Ngư, đi thẳng đến trước mặt cô, đặt hai tay lên đôi vai gầy của cô, nở nụ cười đắng chát khiến người ta nhói đau, nói: “Nguyên Phi Ngư, giờ anh đang rất buồn, thực sự thực sự rất buồn, em có thể đi cùng anh không?”.
Hôm ấy Nguyên Phi Ngư mặc kệ trời đất quyết bùng một ngày làm, di dạo quanh thành phố S cùng Quan Nhã Dương, không liên lạc với bất kỳ ai, ngay đến nghỉ phép cũng không báo, có lẽ đây là lần phóng túng buông thả nhất trong đời cô, sau chuyện này nghĩ đi nghĩ lại, cô cũng không hiểu được tại sao bản thân mình khi ấy lại thiếu tỉnh táo như vậy, làm một chuyện cảm tính như thế.
Quan Nhã Dương đưa cô dạo quan tất cả các quầy trang sức trong khu mua sắm cao cấp, dường như anh đang tìm thứ gì đó, đầu mày cau chặt, cũng chẳng nói chẳng rằng, chỉ đi hết quầy này lại sang quầy khác nhìn nhìn ngắm ngắm. Đi cả ngày như thế, đến khi trời sắp tối, cuối cùng Nguyên Phi Ngư cũng không thể chịu nổi nữa, một mình ngồi như đóng đinh trong quán ăn nhanh của khu mua sắm cao cấp, không sao động đậy nổi.
“Em mệt sắp chết rồi đây, Quan Nhã Dương, anh có thể nghỉ một lát được không?”. Vừa đặt mông xuống chiếc sofa trong tiệm ăn nhanh cơ thể cô lập tức nhũn đi, khuôn mặt đau khổ nhìn lên gương mặt rõ ràng cũng đang viết hai chữ mệt mỏi kia, nhưng Quan Nhã Dương vẫn cố chấp không chịu nghỉ, “Dù có treo cổ cũng phải thở hơi cuối cùng chứ, làm ơn đi mà, nghỉ một chút thôi.”
“Nguyên Phi Ngư, làm người phải giữ chữ tín chứ.” Quan Nhã Dương đứng trước mặt cô, sắc mặt tuy không tốt lắm, nhưng bộ dạng rõ ràng không còn nặng nề như hồi sáng nữa, “Là em nói đi cùng anh còn gì.”
“Em đâu biết anh đưa em đi mệt bở hơi tai thế này.” Xuyên qua lần kính thủy tinh nhìn ra bên ngoài tiệm ăn nhanh, hết quầy hàng nữ trang này đến hàng dài quầy nữ trang khác, Nguyên Phi Ngư thực sự muốn khóc, “Em sợ nhất là đi dạo trên đường, bắt người ta lang thang cả ngày, chi bằng cho người ta làm việc quần quật cả ngày rồi nghỉ ngơi cho lành.”
“Làm gì có cô gái nào không thích đi dạo chứ, em thật đúng là số nghèo mạt kiếp.” Quan Nhã Dương liếc xéo Nguyên Phi Ngư, dựa người lên chiếc sofa mềm, vẻ mặt khó coi chẳng nói thêm nữa.
Việc buôn bán của cửa tiệm khá tốt, người ra người vào đông nườm nượp, ồn ào náo nhiệt, Quan Nhã Dương vẫn ngồi yên chỗ ấy nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, trên người anh toát lên một khí chất tao nhã, dù chỉ mặc bộ trang phục đơn giản cũng dễ nổi trội giữa đám đông, cho nên thi thoảng có vị khách nữ đi qua lại dán mắt vào anh, anh đang nhập tâm chuyện của riêng mình, trông đờ đẫn, dường như hoàn toàn xa cách với thế giới xung quanh.
Lúc này nhân viên phục vụ quán ăn nhanh đến hỏi hai người họ ăn gì, Nguyên Phi Ngư gọi những hai tiếng vẫn chưa thấy anh phản ứng, đành tự ý gọi hai suất ăn nhanh, đồ ăn vừa đưa tới, anh cũng chẳng động đậy, Nguyên Phi Ngư không chịu đựng nổi nữa, bèn cầm chiếc thìa gõ gõ vào bát canh nhằm gọi anh, “Quan Nhã Dương, anh còn như thế này nữa là em đi đấy, anh cũng biết người nghèo bọn em nghỉ việc một ngày là chuyện nghiêm trọng lắm không, dù sao em cũng đi cùng anh rồi, đừng có bảo em không giữ chữ tín.”
Quan Nhã Dương lúc ấy mới định thần trở lại, chậm rãi thưởng thức đồ ăn, Nguyên Phi Ngư vốn rất đói nhưng trông thấy bộ dạng thẫn thờ, ủ dột của anh thì trong chớp mắt chẳng còn tâm trí ăn uống nữa, chống cằm hiếu kỳ hỏi: “Nè, rốt cuộc anh có chuyện gì không vui vậy? Bị bạn gái đá hả?”.
“Đời anh chỉ bị một cô gái đá thôi, trái tim của cô gái đó vừa khó chịu vừa bướng bỉnh, khiến người ta rất ghét…”, Quan Nhã Dương nhai đồ ăn, lườm Nguyên Phi Ngư một cái: “Vả lại giờ cô ấy đang ngồi trước mặt anh.”
“Ai vừa khó chịu vừa bướng bỉnh?”. Nguyên Phi Ngư như mèo bị giẫm phải đuôi, lông tóc dựng ngược, “Hơn nữa anh đã tỏ tình với em bao giờ chưa?”. Nói đến đây, cô mới ý thức được mình đang nói cái gì, mặt đột nhiên đỏ lựng lên, giọng nói cứ nhỏ dần nhỏ dần: “Sao có thể tính là em đá anh được.”
“Hả?”. Khóe miệng Quan Nhã Dương nhướng cao, chằm chằm nhìn cô, “Vậy thì anh tỏ tình với em, em có đồng ý không?”.
“Không…” Giọng cô cực kỳ do dự, bộ dạng rất lúng túng, chẳng thèm nể mặt lại thì thào thêm một câu nữa: “Chí ít là hồi hai năm trước là không.”
Bầu không khí thinh lặng lại ập đến, hai người lặng lẽ cúi đầu, chìm đắm trong mớ suy nghĩ bòng bong của mình mà ăn đồ ăn trước mặt, món ăn trong tiệm ăn nhanh ở khu mua sắm cao cấp này cũng được tính là thịnh soạn, hương vị khá tuyệt, Nguyên Phi Ngư ăn bát cơm trắng tựa như pha lê ngập tràn hương thơm, nhưng chẳng hiểu tại sao càng ăn càng thấy đắng chát.
Vừa ăn xong bữa, hai người rời khỏi khu mua sắm, bên ngoài màn đêm đã buông, ánh đèn đường hòa cùng ánh sáng của biển hiệu lấp lóa hai bên đường, vẫn phồn hoa như thế, Quan Nhã Dương đi phía trước, hai tay nhét túi quần, hành động theo thói quen nhưng lại không còn vẻ thư thái như bình thường nữa, Nguyên Phi Ngư bám riết theo phía sau, trông thấy bóng anh đột nhiên con tim như bị thít chặt, rất khó chịu, vì thế giơ tay khẽ kéo kéo vạt áo anh, “Quan Nhã Dương, rốt cuộc anh sao vậy? Nói với em được không? Cầu xin anh đấy.”
Rất hiếm khi cô nói khẽ khàng được với người khác, dù là khi đi làm thêm bị bắt nạt, cũng chưa từng nói một câu mềm mỏng, lòng tự tôn của cô rất cao. Nhưng khoảnh khắc này, cô cảm thấy lòng tự tôn của mình cũng chẳng để làm gì, không thể chịu đựng thêm được bộ dạng ủ dột của Quan Nhã Dương, cô không biết tại sao, chỉ biết thấy anh không vui thì cô còn thấy bức bối hơn cả anh.
“Mẹ anh mất rồi…”
Quan Nhã Dương dừng bước, giọng tựa như gió thổi lướt qua tai, vi vu hiu hắt, nhưng khi lướt qua tai lại như tiếng sét đánh, nổ tung.
* * *
Phía trước là khu vui chơi lớn nhất thành phố, bánh xe khổng lồ phát ra ánh sáng như cầu vồng di chuyển chầm chậm, ai đó để chúc mừng sinh nhật đã bắn pháo hoa ở quảng trường bên cạnh, pháo hoa sáng lòa vọt lên không trung, cùng với đó là tiếng hét hào hứng của mọi người, ầm vang rơi xuống, rồi lại im bặt.
Anh đứng thẳng lưng, yên lặng bất động, gió thổi dải băng màu đen trên cổ tay anh, chạm lên vai Nguyên Phi Ngư, ngưa ngứa, chẳng thể nói ra đó là cảm giác gì.
“Anh không nhìn thấy mặt mẹ khi mẹ qua đời… Khi nhận được điện thoại thì đã là trước tang lễ của mẹ một ngày rồi.”
Giọng nói bình thản nhưng mang nỗi bi thương vô bờ, lặng lẽ nhẹ nhàng tiến sâu vào trái tim Nguyên Phi Ngư. Cô đi đến trước mặt anh, nhìn vào quầng mắt đỏ ửng của anh, giơ tay lên chạm nhè nhẹ vào sau gáy anh, mềm mỏng nhue khuyên nhủ một đứa trẻ: “Muốn khóc thì hãy khóc đi.”
Anh từng nói với cô những lời tương tụ như thế, khi nói thì cô không khóc, nhưng sau đó vẫn òa khóc nước mắt tuôn trào, anh cảm thấy rất công bằng, vì thế thực sự đưa tay ra ôm cô vào lòng, vùi đầu vào hõm cổ cô, nước mắt tuôn trào.
Nước mắt lặng lẽ tuôn rơi, ngoài đôi vai thoáng run rẩy thì không có bất cứ thanh âm nào, nhưng Nguyên Phi Ngư có thể cảm nhận được nước mắt nóng hổi của anh đang lăn theo hõm cổ xuống cổ áo cô, lại từ từ trở nên lạnh băng, cô im lặng không nói, chỉ luôn nhẹ nhàng vỗ lưng anh.
Xung quanh người qua lại vẫn không ngừng, ai nấy đều tỏ ra kỳ lạ, còn họ vẫn điềm nhiên như không nhận ra, phảng phất như thời gian đã ngưng đọng, trong thế giới của họ chỉ còn lưu lại luồng hơi ấm của hai cơ thể, hai con tim đang đập…
Nguyên Phi Ngư được Quan Nhã Dương ôm, như cảm nhận được mùi hương hoa cỏ sạch sẽ trên cơ thể anh. Lần đầu tiên thực sự cảm nhận được sự tồn tại của anh trong thế giới của mình, không có ánh hào quang chói lọi bao quanh, không có khoảng cách làm người ta sợ hãi, anh của hiện tại chỉ là một chàng trai bị tổn thương, chỉ như vậy mà thôi.
Cô luôn khát khao có được cảm nhận chân thực như thế này, vì thế dừng động tác an ủi, siết chặt vòng tay, ôm trọn anh trong lòng.
Hơn mười giờ đêm, họ ngồi cạnh nhau trên bãi cỏ ở quảng trường thành phố, đêm mùa hạ dần đẩy lui cái nóng của ban ngày, nhiệt độ thích hợp để ngồi thẫn thờ. Có làn gió thổi qua, dải bẳng đen đeo trên cánh tay khẽ lay động, nhẹ chạm lên đôi chân lộ ra ngoài của cô, cô ở bên anh bóng dáng ảm đạm dưới ánh đèn rực rỡ, nhẹ nhàng thở phào một hơi:
“Anh có hối hận không?”.
“Gì cơ?”. Anh nghiêng đầu, mái tóc ngắn màu hạt dẻ bị gió thổi trở nên rối bời, quầng mắt đỏ au, con ngươi đen láy như nhuốm ánh trăng, khiến con tim cô lạnh giá.
“Không thấy mặt mẹ lần cuối…”, Nguyên Phi Ngư nhặt một cọng cỏ trên đất, dè dặt nói.
“Trước đây anh luôn thẳng thắn, thà thừa nhận bản thân mình là kẻ hèn nhát cũng quyết không đối diện với mẹ. Anh luôn cảm thấy mẹ đã sai, tại sao mẹ phải hoàn mỹ như thế, nhưng lại nhu nhược đến vậy, để tất cả đều yêu mẹ, nhưng lại khiến tất cả đều phải gánh chịu nỗi đau mất mẹ…”. Quan Nhã Dương hít sâu một hơi, phát ra tiếng cười bi thương: “Nhưng lúc anh thấy mẹ biến thành tro, được đưa vào trong chiếc hộp đen, anh mới chợt nhận ra, những thứ này vốn không quan trọng… chẳng có thứ gì quan trọng cả… anh hối hận rồi, anh thật sự hối hận rồi… dù chỉ cần ở bên cạnh bà một ngày cũng được…”.
Sau cùng giọng nói nghèn nghẹn biến mất, xuyên qua ánh trăng sáng Nguyên Phi Ngư nhìn thấy dòng nước chảy ra từ khóe mắt anh, không kiềm chế được bất giác giơ tay lên kéo mặt anh xuống, ép anh phải nhìn mình: “Quan Nhã Dương, việc đó không thể trách anh, chỉ vì anh quá coi trọng mẹ, anh quá trân trọng tình cảm này, chỉ là anh ngốc nghếch mà thôi, mẹ anh sẽ hiểu, chẳng phải anh cũng nói rồi ư, mẹ anh hoàn hảo như vậy, nhất định cũng rất tốt bụng, sẽ không trách anh đâu. Cho nên không được để cho nước mắt mình rơi xuống, nếu không em sẽ hôn anh…”.
Sau đấy cô còn muốn nói “Anh cũng từng uy hiếp em như thế, nhưng em vẫn thích anh xấu xa ác độc như xưa kia.” Nhưng những lời phía sau còn chưa kịp thốt ra khỏi miệng, hai vai cô bị túm chặt, bị anh đè nằm xuống thảm cỏ, cùng với đó đôi môi anh hôn lên cô.
Lúc này, nụ hôn của anh rất mãnh liệt, giống như một người bị chìm đắm dưới đáy nước sâu cuối cùng cũng với được ngọn cỏ cứu mạng, mang đến một sức mạnh khó cưỡng, không cho cô bất cứ cơ hội cự tuyệt nào, tiến quân thần tốc, chỉ mong tìm kiếm sự ấm áp trên cơ thể cô, để che lấp cho con tim đang rạn nứt của chính mình.