Đến chủ nhật, trời đổ mưa nhỏ, tiết trời cuối xuân đầu hạ, thời tiết kiểu này cực kỳ bình thường, nhưng tâm trạng của Nguyên Phi Ngư vẫn có chút thất vọng.
Cứ khi trời đổ mưa là hầu hết các hàng quán ven đường đều không mở cửa, làm thêm từ trong tiệm bánh đi ra, Nguyên Phi Ngư mở ô đi, trên đường trong lòng buồn rầu nghĩ ngợi, Quan Nhã Dương chắc chắn sẽ không đến rồi.
Tuy nghĩ như thế nhưng cô vẫn đến công viên, từ xa xa nhìn lại, thấy bóng hình không mang ô, đang đứng dưới gốc cây trú mưa.
Nguyên Phi Ngư chợt lặng người giây lát, đối phương đã phi như bay chạy đến chiếc ô của cô, rồi cau mày oán trách: “Sao cô đến muộn thế hả, tôi đợi lâu lắm rồi đấy cô biết không?”. >_
“Tôi còn tưởng anh sẽ không đến cơ.” Nguyên Phi Ngư ậm ừ mở miệng, nhìn lên gương mặt nho nhã của Quan Nhã Dương, trong khoảnh khắc ngắn ngủi cảm thấy mơ hồ mờ ảo, nhưng nhanh chóng định thần lại, ngẩng đầu tò mò hỏi: “Sao anh không mang ô?”.
Ô của Nguyên Phi Ngư vốn rất nhỏ, giờ lại nhét thêm một chàng trai với “diện tích” không hề nhỏ nên càng thêm chật chội khác thường, Quan Nhã Dương cao hơn hẳn Nguyên Phi Ngư một cái đầu, cùng trú dưới ô, đầu tóc đã chạm đến đỉnh ô, tuy Nguyên Phi Ngư đã cố điều chỉnh chiếc ô theo chiều cao của anh, nâng ô lên một chút, nhưng xem ra việc đi lại vẫn khá khó khăn, cuối cùng anh đành hậm hực tự mình cầm lấy chiếc ô.
“Người trong nhà lái xe đưa tôi đến, huống hồ hai người cùng đi, một người cầm ô, cô không cảm thấy kỳ lạ sao?” (mình nghĩ chỗ này nên là mỗi người cầm một ô thì hợp lý hơn). Quan Nhã Dương cầm ô, thoải mái tự nhiên tiến sát lại gần Nguyên Phi Ngư, khiến cằm anh mấy lần chạm phải đầu cô, cảm giác ấm áp ngọt ngào kỳ diệu.
Nguyên Phi Ngư trong không gian bé nhỏ ngước nhìn, thầm đánh giá anh một hồi, hôm nay anh mặc chiếc áo khoác có mũ màu khói, quần bò vải màu kaki, trông dáng vẻ rất thoải mái vừa vặn, đôi giày màu trắng như mới, hoàn toàn không lưu chút dấu tích nào của việc thấm nước mưa. Nguyên Phi Ngư im lặng không nói gì nữa, chỉ có điều thân thể hai người càng sát lại gần hơn, khiến cô cứ mất tự nhiên, đi chưa được mấy bước không kiềm chế được lại khẽ giọng lầm bầm: “Hai người đi chung một ô mới lại đó? Có phải người yêu đâu.”
“Cô đang lầm bầm cái gì thế hử?”. Tiếng mưa rơi xuống ô càng lúc càng lớn, Quan Nhã Dương không nghe rõ lời của Nguyên Phi Ngư, vì thế liền cúi đầu khẽ hỏi: “Cô có thể nói lớn hơn một chút được không? Đâu phải con muỗi chứ. Còn nữa, cô định đưa tôi đi ăn ở đâu? Mấy quán ăn ven đường tôi không biết gì đâu đấy.”
“Mưa rồi, làm gì có quán nào mở nữa? Thành phố S này quản lý nghiêm ngặt như thế, làm sao dựng quán vỉa hè được.” Cũng chẳng biết là anh cố ý hay không, khi Nguyên Phi Ngư cũng tỏ vẻ bất mãn ngẩng đầu trừng mắt nhìn anh, khoảng cách giữa hai người quá gần, mỗi lần ngẩng đầu, trán của cô lại va phải cằm của anh, ánh mắt nhìn chằm chằm ấy cũng trở nên ấm áp ngọt ngào lạ thường, không hề mang vẻ uy hiếp gì cả.
“Vậy đi vào nhà hàng, cùng lắm thì để tôi mời.” Quan Nhã Dương trưng ra bộ mặt tiếc nuối, bị tổn thất, nhưng chẳng hiểu tại sao giọng nói vút cao lại mang vài phần đắc ý, “Lần sau không mưa cô sẽ lại mời tôi ăn quán vỉa hè.”
Nghe cũng có lý, hơn nữa… còn có lần sau mà.
Nguyên Phi Ngư lại thộn người, còn chưa kịp trả lời, đã thấy Quan Nhã Dương tự ý lựa chọn một nhà hàng, cuối cùng rẽ vào đầu đường, quyết kéo cô vào một nhà hàng vô cùng cao cấp.
Cách bài trí của nhà hàng này theo phong cách Tây Ban Nha, nhưng lại mang cái tên rất Trung Quốc, gọi là “Phong Nhã Viên”, lúc Nguyên Phi Ngư bước vào, nhìn thấy nam nhân viên phục vụ đều mặc trang phục Tôn Trung Sơn, nữ nhân viên phục vụ mặc xường xám đi qua đi lại, liền vô tình bật cười thành tiếng, nói với Quan Nhã Dương: “Phong cách thiết kế của nơi này thật hỗn tạp, Hòa trộn giữa Tây Ban Nha và xường xám, ông chủ đúng là dũng cảm.”
“Có lẽ cha ông ta là người Tây Ban Nha, mẹ là người Trung Quốc, ông ta là người hai dòng máu, vì thế nhà hàng cũng là sự hòa trộn của hai đất nước.” Quan Nhã Dương mỉm cười cùng cô.
Lúc ăn cơm, thỉnh thoảng Quan Nhã Dương lại hỏi Nguyên Phi Ngư thích ăn gì, thích mùi vị ra sao, hoặc là nhắc cô là một vài nguyên liệu chế biến món ăn rất khó ăn nhưng cực kỳ giàu chất dinh dưỡng, cần phải ăn nhiều. Tuy có vẻ rất áp đặt, nhưng anh lại dạy bảo khá tốt, quan tâm chu đáo đến cô, thậm chí còn khiến Nguyên Phi Ngư trong khoảnh khắc cho rằng mình đã biến thành công chúa. Nhưng cảm giác rõ ràng chân thực nhất, là ở một góc khuất sâu thẳm nào đó trong lòng mỗi lúc một rối bời bất an, mãi đến lúc đã ăn được một nửa, đột nhiên cô mới mở miệng nói:
“Bữa này cứ để tôi mời nhé, dù tôi rất nghèo, cũng ít tiền, nhưng dẫu sao anh cũng đã giúp đỡ tôi, tôi không muốn mắc nợ anh.”
“Chẳng phải đã bảo lần sau cô mời sao?”. Ánh mắt của Quan Nhã Dương xuyên qua chiếc bàn không rộng lắm nhìn cô, cảm giác không vui trước sự gấp gáp của cô cùng những lời vạch rõ quan hệ, nhưng khi đôi mắt đen láy của anh chạm phải ánh nhìn bướng bỉnh của cô, lại đột nhiên thay đổi chủ ý, nới lỏng tay, cười cười: “Thôi bỏ đi, tùy cô vậy.”
Khi bữa ăn sắp kết thúc, Quan Nhã Dương đứng lên đi vào toilet, để lại một mình Nguyên Phi Ngư ngồi đó, không lâu sau có nhân viên phục vụ nhà hàng bê đĩa ăn đi lại, mỉm cười nói với Nguyên Phi Ngư đang ngồi trên ghế: “Thưa quý khách, hôm nay là ngày nhà hàng kỷ niệm ba năm thành lập, nhà hàng có tổ chức hoạt động rút thăm trúng thưởng đặc biệt cho khách hàng, quý khách có hứng thú tham gia không ạ?”.
“Rút thăm trúng thưởng?”, Nguyên Phi Ngư ngước lên nhìn.
Từ trước tới nay cô cảm thấy mình chẳng bao giờ có vận may gì hết, nên đối với mấy hoạt động rút thăm trúng thưởng chẳng hứng thú lắm, nhưng hiện tại Quan Nhã Dương chưa quay lại, chỉ có mình cô ngồi chỗ này nghĩ đi nghĩ lại cũng thấy nhàm chán, chi bằng cứ thử vận may xem sao, liền gật đầu, “Được.”
Cô chọn một tấm phiếu ở phía góc của chiếc khay đựng đồ ăn, sau khi nghe công bố cô lại được may mắn trúng phiếu giải nhất, không những bữa này được miễn phí, còn được tặng thêm hai tấm phiếu giảm giá tám mươi phần trăm nữa, thật là từ trước đến nay chưa từng gặp được vận may như thế, cho nên, khi nhân viên phục vụ gửi tấm phiếu giảm giá đến tay cô, cô vẫn còn sững người hồi lâu.
Quan Nhã Dương quay lại, Nguyên Phi Ngư cực kỳ đắc ý vung vẩy tờ phiếu giảm giá trước mặt anh, vui vẻ nói: “Xem ra thượng đế vẫn còn thương xót người tốt.”
“Nếu tôi rút chắc chắn sẽ rút được tờ phiếu giải đặc biệt.” Quan Nhã Dương so vai tỏ vẻ cực kỳ tiếc nuối, nhưng ánh mắt lại thấp thoáng nét cười, sau đó cúi xuống giật lấy một tờ phiếu giảm giá trên tay cô, “Tờ phiếu này phải thuộc về tôi, nếu không lần sau đến lượt tôi mời sẽ thiệt hại lớn mất.”
Ra khỏi nhà hàng, trời đã tối đen nhưng mưa vẫn còn rơi, Nguyên Phi Ngư muốn về nhà, còn Quan Nhã Dương không đồng ý cho cô về.
“Tôi không mang ô, cô bảo tôi biết về thế nào đây? Trừ khi cô đưa tôi về.” Anh ta cau mày nói một câu cực kỳ trơ trẽn, nói xong vẻ mặt thờ ơ hờ hững như không, “Hay là tôi đưa cô về, sau đó cô cho tôi mượn ô.”
“Anh không thể tự gọi xe mà về được sao? Vả lại chỗ này đâu phải đồng không mông quạnh.” Nguyên Phi Ngư thực sự càng lúc càng không hiểu cách tư duy của anh ta như thế nào nữa rồi, một trong ba nhân vật xuất sắc môn toán cấp ba toàn quốc, nhìn kiểu gì cũng không thể tin được là suy nghĩ của anh chỉ đơn giản như thế, “Cơm cũng ăn rồi, tôi còn phải về chăm sóc em trai, thực sự không có thời gian rảnh rỗi đi dạo cùng anh, anh ngồi taxi mà về đi.”
“Trên người tôi chỉ có thẻ thôi, tài xế có quẹt thẻ không?”. Quan Nhã Dương nghiêng đầu nhìn cô, bộ dạng có vẻ không vui lắm, “Vả lại, cái gì mà rảnh rỗi đi dạo cùng tôi, đi cùng tôi cô thấy khó chịu lắm sao?”.
“Vấn đề không phải là chuyện có khó chịu hay không! Thực sự tôi phải về chăm sóc em trai, hơn nữa cơm cũng đã ăn rồi, tại sao cứ khăng khăng phải lãng phí thời gian đi dạo như thế?”. Nguyên Phi Ngư vẫn cố chấp với ý kiến của mình, “Tôi cho anh vay tiền gọi xe đi về, thế có được không? Mà về nhà muộn, người nhà không lo lắng cho anh sao?”.
“Thật xin lỗi, trong nhà chẳng có ai lo lắng cho tôi cả. Cô muốn đi thì đi đi, tự tôi sẽ nghĩ cách về nhà.” Quan Nhã Dương nhếch mép, để lộ ra nụ cười lạnh, sau đó dúi chiếc ô vào tay cô, quay người lao vào màn mưa, tuy không lớn tiếng gào thét cũng không quá tức tối giận dữ, nhưng trông thấy nụ cười lạnh trên khóe miệng anh, Nguyên Phi Ngư vẫn có thể nhận ra anh đã giận thật rồi.
“Quan Nhã Dương…”, Nguyên Phi Ngư gọi với một tiếng sau lưng anh, lúc ấy, vừa kịp chiếc taxi đang chầm chậm đỗ sát lề đường, đứng bên chiếc xe taxi cách cô không xa, cô chần chừ một hồi, cuối cùng vẫn lao vào màn mưa đuổi theo bóng anh, “Quan Nhã Dương, anh đợi chút…”
“Có chuyện gì?”, Quan Nhã Dương quay đầu lại, đôi mắt đen láy lộ rõ vẻ không vui, “Chẳng phải cô phải về chăm sóc em trai sao?”.
Nguyên Phi Ngư thở một hơi dài, thật nghi ngờ chàng trai trước mặt lại có cá tính giống trẻ con như thế có phải là anh chàng bình thường vẫn tỏa sáng rạng rỡ mà cực kỳ nho nhã trong trường hay không, dù như thế cũng không thể nhìn anh dầm mưa được, trong lúc tâm trạng còn đang chán nản, cô đành phải giơ tay lên đẩy chiếc ô về phía Quan Nhã Dương, cau mày nói: “Anh đưa tôi về đi, sau đó tôi cho anh mượn ô.”
Từ con đường núi vòng vèo xung quanh nhà hàng mà họ dùng bữa cho đến ngôi nhà mà Nguyên Phi Ngư thuê trọ cũng mất khoảng năm trạm xe, ngồi xe taxi cần khoảng hai mươi phút, nhưng đi bộ ít nhất cũng phải mất một tiếng đồng hồ, đi qua mấy đoạn đường buôn bán sầm uất phồn hoa, trên đường cũng trò chuyện vu vơ, lại thêm ánh sáng như tỏa sắc cầu vồng xung quanh, dù sao cũng cảm thấy vui hơn.
“Anh không phải cô nhi, vừa rồi tại sao lại bảo không có ai lo lắng cho anh?”. Trên đường đi, Nguyên Phi Ngư vừa đi vừa đá mấy viên sỏi, hiếu kỳ hỏi.
“Mẹ tôi và em trai tôi ở Nhật Bản, cha ở Anh, người thân nhất với tôi ở thành phố này có lẽ là người giúp việc, cô cảm thấy có người lo lắng cho tôi không?”, Quan Nhã Dương hỏi lại.
“Mẹ anh ở Nhật, cha anh ở Anh, làm sao họ gặp nhau được?”. Nguyên Phi Ngư hiếu kỳ hỏi.
“Ai biết được, có lẽ đã nhiều năm rồi chưa gặp.”
“Tại sao?”.
“Mẹ tôi sức khỏe yếu, không khí ở Hokkaido thích hợp để mẹ trị bệnh, còn ba tôi…”. Anh nói đến đó liền quay mặt đi nơi khác, khóe miệng mang nụ cười lạnh, nhấc chân đá hòn sỏi nhỏ bên đường ra xa, “Có lẽ là không muốn nhìn thấy cảnh mẹ qua đời.”
Nguyên Phi Ngư thẫn thờ, chợt thấy hối lỗi khi nhắc đến chủ đề này, nhưng nhìn thấy nửa khuôn mặt anh chìm đắm trong bóng tối thăm thẳm vô cùng cô đơn hiu quạnh, đột nhiên lại rất muốn hiểu hơn nhiều nữa về cuộc sống của anh, “Mẹ anh… bà ấy bị bệnh nặng lắm à?”.
“Không biết, bác sĩ nói là mắc bệnh tim bẩm sinh, có vẻ nặng lắm rồi, thực ra ấn tượng của tôi về mẹ cũng rất mơ hồ, hồi còn nhỏ vì sức khỏe của bà không tốt nên chẳng thể chăm sóc được tôi, sau này vì sinh em trai, nên đã hoàn toàn nằm liệt trên giường…”. Giọng anh càng lúc càng thấp, như hòa lẫn cùng tiếng mưa rơi tí tách trên chiếc ô bé nhỏ, trở nên rất lạnh lẽo, “Sau này ông ngoại tôi đón mẹ về Hokkaido, sau đó tôi chẳng còn được gặp mẹ tôi nữa.”
Tuy người thân vẫn còn sống trên đời nhưng lại chẳng khác nào kẻ mồ côi, Nguyên Phi Ngư cúi đầu, đột nhiên cảm thấy giữa họ dường như thật sự có mối tương đồng.
“Tại sao anh không đến Hokkaido? Ít ra cũng có thể được ở bên cạnh mẹ, tôi nghĩ ở bên mẹ sẽ cảm thấy vui hơn đấy.” Cô nhìn anh, dè dặt hỏi.
Lần này Quan Nhã Dương không đáp ngay, mà ngẩng đầu lên nhìn bóng cây lúc tỏ lúc mờ phía xa xa, ẩn trong sâu thẳm đôi mắt đen láy là màn sương mù mờ mờ không dễ gì quan sát được, hồi lâu sau mới tự cười một mình rồi nói: “Có lẽ tôi cũng sợ phải nhìn thấy hình ảnh của mẹ tôi khi mẹ chết.”
Nguyên Phi Ngư cúi đầu, như có hình ảnh nào đó vừa vỡ vụn trong đại não lướt qua, khiến như có thứ gì đó bị tắc trong tim, cảm giác khó chịu buồn bực, qua hồi lâu sau, cô mới tiếp tục giữ động tác cúi đầu, nói: “Mắc bệnh không phải là lỗi của bà, mọi người đều viện cớ này mà không đi thăm bà, bà thật đáng thương.”
Giọng cô rất nhỏ, đứng dưới tán ô nghe tiếng mưa rơi tí tách, lại càng trở nên mơ hồ, cũng chẳng thấy biết là cô đang nói cho Quan Nhã Dương nghe, hay là đang tự thì thầm với chính mình, dù như thế Quan Nhã Dương vẫn nghe thấy, đầu tiên anh thoáng sững người, bước chân đang đi chợt khựng lại, đứng dưới ô tự cười nhạo chính mình: “Cô nói rất đúng, tôi và ba tôi đều là những người ích kỷ và yếu hèn.”
Nguyên Phi Ngư cũng dừng bước theo, Quan Nhã Dương ngước nhìn cô rồi tiếp tục nói, cặp mắt đen láy lạnh băng khiến người khác phải nhói lòng, “Em trai tôi cũng nhận xét tôi và ba tôi như thế.”
Những lời của cô như bị tắc lại trong cổ họng, càng chẳng biết nên nói câu gì tiếp theo, chỉ cảm thấy nơi mềm yếu nhất trong sâu thẳm con tim dường như đã bị ánh mắt lạnh như dao găm của anh chạm đến, truyền đến cảm giác đau đớn âm ỉ, từng cơn từng cơn dồn về.
Trong lòng mỗi người đều có nỗi khổ tâm mà không ai biết được, chỗ đứng khác nhau, lập trường cũng chẳng thể tương đồng, cho nên có một vài chuyện vốn chẳng thể nói rõ được là ai đúng ai sai, mà nguyên nhân trong đó chỉ người trong cuộc mới hiểu được, người ngoài chẳng cách nào thấu đáo, càng không có quyền để phán xét và đánh giá.
Rồi hai người tiếp tục rảo bước trên đường, cả hai đều thinh lặng, ánh đèn neon dần xa hút, chỉ còn vang vọng bên tai tiếng mưa khẽ rơi xuống chiếc ô, con đường quốc lộ rộng thoáng đã hiện ra trước mắt, đi qua đường quốc lộ này là đến nhà Nguyên Phi Ngư. Cô dừng lại bên dưới cột đèn đường, nghiêng đầu nhìn Quan Nhã Dương, vẫy ta với anh: “Tôi về đến nơi rồi, tạm biệt.”
Khoảng cách giữa họ rất gần, ánh sáng trắng lành lạnh tỏa ra từ ngọn đèn đường phản chiếu xuống chiếc ô màu lam nhạt, tạo nên ánh huỳnh quang màu xanh nhàn nhạt, đúng khi khuôn mặt của Nguyên Phi Ngư chìm trong luồng sáng ấy, tạo nên nét đẹp lành lạnh, Quan Nhã Dương nhìn chằm chằm vào chăm chú hồi lâu, sau đó lặng lẽ lùi lại mấy bước, lùi đến khoảng tối bên cạnh ánh đèn đường, vẫy tay với Nguyên Phi Ngư, “Nguyên Phi Ngư, cô lại đây.”
“Làm gì?”. Nguyên Phi Ngư thấy lạ liền đi đến, cơ thể thấm ướt vì mưa nhỏ, thoảng mùi hơi ẩm, “Cũng muộn rồi, tôi…”
Chẳng đợi cô nói xong, Quan Nhã Dương vội giơ tay ra ôm cô vào lòng, tiếp đó cúi người hôn lên môi cô.
Nụ hôn này thật khẽ, nhưng lại mang hơi ấm vô cùng, khiến Nguyên Phi Ngư bất giác đứng thộn người tại đó, con tim như trống trận, hoàn toàn không hiểu đang xảy ra chuyện gì nữa, ngay sau đó cô nghe thấy giọng nói trong trẻo mát lành như từng giọt rượu ngấm sâu vào tim phổi của Quan Nhã Dương: “Nếu em hận anh vì đã cưỡng đoạt nụ hôn đầu của em, vậy thì đây là anh bù đắp cho em.”