Lang Tế Chiến Thần

Chương 6: 6: Cậu Bị Đuổi Việc




Đối với Diệp Lân, hiển nhiên cả nhà Lâm Vân Nguyệt không ai để ý đến.

Sau khi Bạch Liên Hương ném đồ vật cho hắn, rầm một cái đóng cửa lại.

Nhìn cánh cửa đóng chặt trước mặt, Diệp Lân sờ sờ cái mũi, nở nụ cười lạnh lùng, xoay người rời khỏi nơi này.

Tiểu khu Hoa Viên 6, tầng 2 tòa nhà số 7, đây chính là căn nhà ba phòng một sảnh Diệp Lân liều mạng kiếm tiền mua được, bây giờ hắn đã không có tư cách vào ở.

Hắn ăn một chút đồ ăn ở bên ngoài, sau đó ngồi tàu điện ngầm trở về nhà của Dương Cường!

Trên tàu điện ngầm, Trâu Thiến Thiến gọi một cuộc điện thoại cho hắn, nói cho hắn đã đàm phán xong với bên công ty Thịnh Thế, đối phương đồng ý bị thua mua với 100% vốn, và giá cả được Trâu Thiên Thiến thương lượng là 1.9 tỷ! Điều đó đã giúp Diệp Lân tiết kiệm không ít tiền. Thời gian ký hợp đồng được hẹn vào 10 giờ sáng mai!

Trong lòng Diệp Lân mừng như điên, hắn có chút gấp không chờ nổi chờ mong đến ngày mai!

Đến lúc đó chắc chắn sắc mặt của Lâm Thiến sẽ vô cùng xuất sắc!

Đồng thời hắn cũng có cơ hội đi khôi phục ký ức của mình vào ngày mai!

Mang theo đủ loại tâm trạng, hắn làm chủ ghế dựa trong nhà Dương Cường một buổi tối. Ngày hôm sau hắn chào hỏi Dương Cường một câu và rời khỏi nhà anh ta, sau đó hắn lên mạng tra xét địa chỉ của công ty Thịnh Thế, tiếp theo ngồi tàu điện ngầm đi về phía công ty!

9 giờ rưỡi, hắn thuận lợi đến địa điểm cần đến.

Công ty Thịnh Thế là công ty hậu cần lớn nhất ở Giang Thành, bọn họ có được một tòa nhà văn phòng sáu tầng. Khi Diệp Lân đi đến cửa, bảo vệ ở cửa trực tiếp ngăn cản hắn lại, hỏi: “Đứng lại, anh đến đây làm gì?”

Diệp Lân hơi sửng sốt một chút, ngay sau đó trên mặt lộ ra một nụ cười, nói: “A, coi như tôi đến đây đi làm.”

“Đi làm? Thẻ công tác của anh đâu?” Bảo vệ đi đến trước mặt Diệp Lân hỏi.

Người bảo vệ này nhìn qua chưa đến 30, lớn lên coi như chắc nịch.

“Tôi…” Diệp Lân vừa định giải thích một chút, đột nhiên phía sau hắn truyền đến một âm thanh, nói: “Diệp Lân?”

Diệp Lân quay đầu nhìn theo tiếng, ở phía sau lưng hắn, Lâm Thiến đang đi chiếc xe đạp điện của cô ta dừng ở trước cửa công ty.

“A, người đẹp Lâm, tại sao hôm nay lại đến muộn vậy, cẩn thận bị phê bình!” Bảo vệ cửa nói.

“Tôi đã chào hỏi qua ông chủ rồi, anh ta đến chỗ này làm gì vậy.” Lâm Thiến hỏi.

“Anh ta nói anh ta đến nơi này làm việc.” Bảo vệ giải thích nói.

“Đi làm việc? Anh đến chỗ này làm bảo vệ hả?” Lâm Thiến cười như không cười nhìn Diệp Lân hỏi: “Không phải ngày hôm qua anh còn nói muốn cho cả nhà chúng tôi hối hận hay sao? Chính là hôm nay đến công ty chúng tôi làm bảo vệ để chúng tôi hối hận?”

Diệp Lân lạnh lùng cười nói: “Chờ lát nữa cô sẽ biết.”

“Chờ lát nữa tôi có hối hận hay không tôi không biết, tôi chỉ biết bây giờ anh sẽ hối hận.” Lâm Thiến nở nụ cười lạnh lùng.

Ánh mắt của bảo vệ đứng ở cửa sáng rực lên, từ cuộc nói chuyện của Diệp Lân và Lâm Thiến anh ta nhìn ra được hai người không ưa nhau!



Anh ta cảm thấy đây chính là lúc anh ta cần thiết đứng ra, khoe khoang một chút trước mặt người đẹp như Lâm Thiến, nhỡ đâu có cơ hội thì sao?

Anh ta liếc nhìn Diệp Lân nói: “Anh đến chỗ này làm bảo vệ hả? Ai nhận anh? Tại sao tôi làm đội trưởng đội bảo vệ lại không biết, anh không cần đến đi làm, mau cút đi!”

Diệp Lân quét mắt liếc nhìn anh ta một cái, bình tĩnh hỏi: “Từ khi nào một cái đội trưởng đội bảo vệ cũng có tư cách đuổi việc người khác?”

“Mày!” Trên mặt đội trưởng đội bảo vệ lộ ra một tia tức giận.

“Anh ấy không có tư cách đuổi việc anh, nhưng có người có tư cách.” Lâm Thiến lạnh lùng cười, móc điện thoại ra gọi điện, mềm giọng nói: “Alo, anh à, công ty nhận một người em không thích làm bảo vệ, anh có thể đuổi việc anh ta không?”

“Được, em đang ở cửa, anh đến đây đi!” Lâm Thiến nói, sau đó cúp điện thoại, nhìn về phía Diệp Lân nói: “Hình như anh không biết tôi làm bên bộ phận nhân lực tài nguyên ở công ty này, anh của tôi chính là giám đốc nhân sự, chỉ cần một giây đã có thể đuổi việc anh.”

Quả nhiên qua hai phút, một người đàn ông mặc vest đi giày da, tầm 30 tuổi đi từ cửa ra. Khi nhìn thấy Lâm Thiến, anh ta lộ ra một nụ cười tươi rói: “Thiến Thiến, em lại đi muộn!”

Có thể từ trong mắt nhìn ra được anh ta là người theo đuổi Lâm Thiến!

Từ ánh mắt của Lâm Thiến, Diệp Lân cũng có thể nhìn ra được cô ta không có hứng thú gì với người gọi là giám đốc nhân sự này, nhiều nhất chỉ coi người này trở thành lốp xe dự phòng.

Người nọ đi xuống tầng, nhìn thoáng qua Diệp Lân nói: “Bảo vệ mới đến là anh ta?”

Lâm Thiến vội vàng gật đầu nói: “Đúng vậy.”

Anh ta nhìn về phía Diệp Lân, đánh giá từ trên xuống dưới rồi nói: “Cậu có thể không cần đến nữa.”

Sau đó anh ta quay đầu nhìn về phía Lâm Thiến nói: “Thiến Thiến, chúng ta đi lên trên đi, anh đã chuẩn bị bữa sáng cho em.”

Lâm Thiến kiêu ngạo liếc mắt nhìn Diệp Lân, lộ ra một nụ cười tươi đầy khinh thường, nói: “Tôi cũng rất hối hận!”

Nói xong cô ta đẩy xe đi vào tòa nhà cao ốc cùng với giám đốc nhân sự.

Diệp Lâm không nói gì, hắn sờ sờ cánh mũi.

Qua vài phút, đội trưởng đội bảo vệ thấy Diệp Lân vẫn còn không đi, trừng mắt nói: “Anh còn đứng ở nơi này làm gì, nhanh chóng cút đi.”

Diệp Lân lạnh lùng quét mắt nhìn anh ta một cái, hắn nghiêm mặt lại nói: “Anh còn dám trừng mắt? Tôi thấy anh không muốn sống nữa đúng không.”

“Tít tít…” Đúng lúc này, một chiếc xe chạy băng băng chậm rãi đi lại đây, ấn loa.

Cửa sổ hạ xuống, ở hàng ghế phía sau có một người đàn ông trung niên dò đầu ra nói: “Có chuyện gì vậy?”

Đội trưởng đội bảo vệ vội vã cúi đầu khom lưng nói: “Ông chủ, có một chút việc nhỏ thôi, tôi lập tức mở cửa cho anh!”

“Diệp tiên sinh!” Đúng lúc này, một âm thanh êm tai vang lên ở bên khác của hàng ghế phía sau.

Diệp Lân nhìn qua, phát hiện Trâu Thiến Thiến đeo kính, mặc đồng phục phục cũng ngồi trên xe.

Người đàn ông trung niên kia nghe được Trâu Thiến Thiến nói, kinh ngạc nhìn thoáng qua Diệp Lân nói: “Anh ta chính là Diệp tiên sinh, người muốn thu mua công ty của chúng ta?”



Trâu Thiến Thiến gật đầu nói: “Đúng vậy!”

Người đàn ông trung niên vội vã mở cửa xe, từ trên xe xuống dưới đi đến trước mặt Diệp Lân trong ánh mắt dại ra của đội trưởng đội bảo vệ, nói: “Diệp tiên sinh đúng là tuổi trẻ tài cao, không ngờ trẻ tuổi như vậy đã có thể mua lại toàn bộ công ty của chúng tôi.”

Trâu Thiên Thiến cũng đi xuống theo, chớp chớp mắt nhìn Diệp Lân, sau đó mỉm cười nói: “Giới thiệu một chút vị vừa mở cửa này chính là tổng giám đốc Hà!”

Hà Cương nhíu mày nói: “Diệp tiên sinh, tại sao anh không đi lên tầng chờ tôi.”

Trên trán đội trưởng đội bảo vệ đứng bên cạnh đã bắt đầu lấm tấm mồ hôi lạnh, anh ta nuốt nước miếng nói: “Ông chủ, có phải anh nhầm lẫn gì hay không, hình như anh ta đến công ty của chúng ta làm bảo vệ…”

Hà Cương nhìn đến phản ứng của anh ta, có lẽ đã hiểu rõ chuyện gì xảy ra, anh ta nhìn về phía đội trưởng đội bảo vệ, mỉm cười nói: “Đợi một chút, vị này chính là Diệp tiên sinh, ông chủ mới của anh.”

“Đây…” Sắc mặt của đội trưởng đội bảo vệ liên tục thay đổi!

Hà Cương không nói gì thêm, làm một cái thủ thế mời vào, nói: “Chúng ta đi vào trong công ty rồi nói sau!”

Diệp Lân mỉm cười gật đầu, sau đó hắn nhìn thoáng qua đội trưởng đội bảo vệ nói: “Anh có thể không cần tới đi làm nữa.”

……

Quá trình kỳ hợp đồng cũng không rườm rà, Diệp Lân ký tên ấn dấu tay, thủ tục trung gian đã có Trâu Thiến Thiến phụ trách hết.

Công ty cũng không có quá nhiều rung chuyển, chỉ có mấy cao tầng của công ty đã biết chuyện này.

10 giờ 30, thu mua hợp đồng chính thức có hiệu lực.

Diệp Lân thở ra một hơi, nhìn về phía giám đốc điều hành nói: “Việc đầu tiên, đuổi việc giám đốc nhân sự! Tìm một người khác.”

Giám đốc điều hành hơi sửng sốt, anh ta không nghĩ đến Diệp Lân vừa kỳ xong hợp đồng đã hạ một mệnh lệnh như vậy, nhưng anh ta vẫn gật đầu nói: “Vâng, tôi đi làm ngay bây giờ!”

……

Một văn phòng trên tầng 3 của công ty là phòng làm việc của bộ phận tài nguyên nhân lực. Lúc này ở bên trong văn phòng, giám đốc nhân sự Trần Phong của bọn họ đang ngồi bên cạnh Lâm Thiến, cười hỏi: “Bánh bao nhà này ăn ngon đúng không, sáng hôm nay anh đã lái xe đi mười mấy km, đặc biệt đi mua cho em. Hôm nay tan tầm em đi xem phim với anh được không!”

Người của bộ phận tài nguyên nhân lực đã thấy nhiều không trách.

Trần Phong có ý với Lâm Thiến, tất cả mọi người của phòng làm việc đều biết.

Lâm Thiến chu miệng, đang định chuẩn bị nói chuyện, ở phía cửa ra vào một người đi đến nói: “Không cần tan tầm.”

Sắc mặt Trần Phong hơi thay đổi, vội vàng đứng lên, cúi đầu nói: “Tổng giám đốc Từ!”

Tổng giám đốc Từ nhìn thoáng qua Trần Phong, bình tĩnh nói: “Đi đến chỗ tài vụ kết toán tiền lương của cậu, sau đó dọn dẹp đồ đạc là có thể rời đi.”

Trần Phong ngẩn người, anh ta ngạc nhiên nói: “Tổng giám đốc Từ, ý anh là gì?”

“Ý tôi là gì?” Tổng giám đốc từ nhìn anh ta một cái nói: “Rất đơn giản, cậu bị đuổi việc rồi!”