"Lần đầu tiên, anh ta quỳ xuống, tôi đã tha cho anh ta một lần, lần thứ hai là một cái tát." Diệp Lân sờ mũi nói: "Cứ một lần rồi lại một lần, tôi đã cho anh ta hai cơ hội, bản thân anh ta không biết trân trọng. Điều này không thể đổ lỗi cho tôi."
Nói xong, hắn nhìn Vương Chấn nói: "Nhắc tới tôi cũng có hơi tò mò, ông nghĩ tới chuyện không dám trêu chọc lão già đầu hói này, tại sao lại không nghĩ tới, ông cũng không thể trêu chọc vào tôi đây!"
Sắc mặt Vương Chấn trở nên vô cùng phức tạp.
Lần trước Giang Chấn Nam gọi điện thoại cho ông ta, cũng không nói rõ lai lịch của Diệp Lân, chỉ uy hiếp ông ta rằng không được động vào Diệp Lân mà thôi.
Vì vậy theo bản năng, ông ta nghĩ rằng chỗ dựa của Diệp Lân chỉ là Giang Chấn Nam!
Mà chuyện lần này liên quan đến Chu Ngọc Lâm, tuy rằng ông ta không muốn trở mặt với Giang Chấn Nam, nhưng lại càng không dám trêu chọc Chu Ngọc Lâm, cho nên ông ta cắn răng, trước tiên đắc tội với Giang Chấn Nam, sau đó sẽ đi xin lỗi Giang Chấn Nam sau.
Diệp Lân đối mặt với mấy chục người, vẫn bình tĩnh vô cùng, hắn nhàn nhạt nhìn Vương Chấn nói: "Nể tình quan hệ của ông và Giang Chấn Nam không tệ, tôi có thể tha cho ông một lần, thả người ra, nên bồi thường thì bồi thường, đương nhiên, cái tên đầu hói này phải ở lại."
Chu Ngọc Lâm nhướng mày!
Thực tế mà nói, đối với người bình thường, ông ta được coi là một bậc thầy, nhưng ông ta lại có thể cảm thấy rằng bản thân không phải là đối thủ của Diệp Lân!
Lần này chỗ dựa của ông ta cũng là một đám người đáng sợ, ông ta cảm thấy Diệp Lân dù có lợi hại hơn nữa, dưới tình huống bị đám người này cầm vũ khí bao vây, Diệp Lân cũng không dám kiêu ngạo.
Nhưng giờ phút này, Diệp Lân vẫn kiêu ngạo như vậy dù phải đối mặt với đám đông người vây quanh, hắn đang dùng uy thế của mình để chèn ép lại chính những người đang bao vây uy hiếp hắn.
Nếu Vương Chấn vì kiêng ky mà thật sự rời đi, để ông ta và Diệp Lân một chọi một, ông ta sợ rằng mình sẽ không chiếm được ưu thế gì.
Tất nhiên, khi thực sự lâm trận, nếu ông ta âm thầm dung chút thủ thuật, ông ta vẫn có cơ hội, dù sao đối với ông ta mà nói, ám sát là chuyện ông ta am hiểu nhất.
Ông ta nghe Diệp Lân nói, cười lạnh nhìn về phía Vương Chấn: "Cậu có thể nghĩ kĩ xem, đắc tội với tôi sẽ là kết cục gì!"
Vương Chấn thở ra một hơi, ngẩng đầu nhìn Diệp Lân nói: "Hừ, tôi mặc kệ lai lịch của cậu là gì, nhưng ở Giang Thành này, một mẫu đất thì đến ba phần là của tôi, cậu ở trước mặt tôi mà đánh cháu trai tôi bị thương thành bộ dáng này, cậu nhất định phải cho tôi một lời giải thích.”
Diệp Lân sờ sờ mũi nói: "Giải thích ư, ví dụ nói là, trong vòng hai giờ ông không đưa anh ta đến bệnh viện, anh ta sẽ chết!"
"Cái gì!" Sắc mặt Vương Chấn đột nhiên biến đổi!
Ông ta vội vàng phất phất tay nói: "Hai người, mau đưa Đào Đăng Vân đến bệnh viện cho tôi!"
Có hai tên thuộc hạ bước tới nâng Đào Đăng Vân lên, vội vội vàng vàng chạy xuống dưới lầu, Diệp Lân cũng không ngăn cản, vẫn bình tĩnh đứng ở bên kia, thậm chí còn hướng về phía Tần Hiểu Vi chớp chớp mắt.
Tần Hiểu Vi lúc đầu còn hoảng hốt, đến lúc Diệp Lân chỉ dùng một quyền đã đánh bay Đào Đăng Vân, cô liền phát ngốc.
Cô đã theo cha mình luyện võ từ khi còn nhỏ, nhưng cú đánh vừa rồi của Diệp Lân đã hoàn toàn vượt ra ngoài phạm vi hiểu biết của cô.
Đợi đến khi Đào Đăng Vân rời đi, Vương Chấn mới đứng lên, ông ta nhìn chăm chằm Diệp Lân, nhe răng cười nói: "Xem ra, đã lâu tôi không ra ngoài hoạt động, người Giang Thành đều quên mất tôi, một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch mà lại dám ở trước mặt tôi diễu võ dương oai, nhóc con, tôi nói cho cậu biết, Giang Chấn Nam, lần này không cứu được cậu."
Nói xong, ánh mắt hắn lạnh lẽo: "Đánh cho tao, mặc kệ sống chết!”
“Âm!”
Giọng nói của ông ta vừa dứt, tất cả mọi người đồng thời nghe được một tiếng nổ lớn, mà đám người kia vừa định động thủ, bọn họ lại phát hiện Diệp Lân vốn đứng trước mặt mình giờ lại không thấy tăm hơi đâu, mà ở nơi hắn vừa
đứng, sàn nhà bỗng bị sụp xuống tạo thành một cái lỗ lớn!
Trong nháy mắt, Diệp Lân đã di chuyển đến trước mặt Chu Ngọc Lâm và Vương Chấn.
“Là chính ông nói, mặc kệ sống chết!”
Giọng nói của Diệp Lân vang lên bên tai hai người, giống như lời nói của thần chết. Chính chủ, 𝒓ủ bạn đọc ch𝓾ng ﹢ T𝒓𝐔𝓂T𝒓𝓾yệ n.𝑣n ﹢
Uỳnh!
mì thanh vang lên, Vương Chấn cảm nhận được ở trên đầu mình có một luồng lực lớn truyền tới, ông ta căn bản không có chút khí lực phản kháng nào, cả người liên tục dạt về phía tường, ông ta phát ra một tiếng kêu đau đớn, trong nháy mắt, máu trên đầu ông ta chảy xuống, cả người nằm rạp trên đất, sống chết không rõ!
Chu Ngọc Lâm đứng ở bên cạnh, cả người run rẩy.
Quá kinh khủng.
Ông ta không phải là đối thủ của người này, tuyệt đối không phải là đối thủ của người này!
Thân thể ông ta run rẩy, nhìn về phía Diệp Lân, trong lòng tràn ngập hối hận!
Ông ta không biết vì sao, ở Giang Thành nho nhỏ này lại xuất hiện một cao thủ như vậy.
"Cậu... Cậu rốt cuộc là ai!" Ông ta nhìn Diệp Lân, trên chiếc đầu hói xuất hiện một lớp mồ hôi.
Diệp Lân nhếch miệng, nhìn về phía Tần Hiểu Vi cách đó không xa nói: "Ngoan, nhắm mắt lại."
Tần Hiểu Vi đầu tiên là sửng sốt một chút, lúc này giọng nói của Diệp Lân lại vang lên: "Lúc tôi cho phép mở ra, mới được mở rai"
Cô không biết Diệp Lân có ý gì, nhưng tại thời điểm này, cô vẫn thành thật nhắm mắt lại.
Đợi đến khi Tân Hiểu Vi nhắm mắt rồi, Diệp Lân mới nhìn về phía Chu Ngọc Lâm trước mặt, dùng âm lượng để chỉ có hai người nghe được hỏi: "Thẻ bài của ông là gì?"
Đồng tử Chu Ngọc Lâm co rút, vội vàng nói: "Cậu biết chúng tôi, tôi là thẻ xanh của Hồng Liên... Cậu không thể động thủ với tôi, nếu không người của Hồng Liên sẽ không bỏ qua cho cậu."
Lân cười cười với ông ta: 'À, là thẻ xanh rác rưởi, không phải vừa rồi ông hỏi tôi là ai sao? Chờ lát nữa đi xuống dưới, hỏi một người tên là Hạ Huân, cậu ta là thẻ đỏ rác rưởi, cậu ta biết tôi là ai!"
"Thiếu chủ... Thiếu chủ là cậu...” Sắc mặt của ông ta biến đổi điên cuồng, nhưng đã muộn rồi, Diệp Lân ra tay, tay hắn vươn qua hông Chu Ngọc Lâm, từ bên hông rút ra một con dao găm sáng loáng, trong nháy mắt, lưỡi dao xoẹt qua, cắt đứt cổ họng của Chu Ngọc Lâm.