Tòa văn phòng của tập đoàn Thịnh Thế là tòa văn phòng lớn nhất ở Giang Thành, hơn nữa quyền sở hữu toàn bộ tòa nhà này đều là tập đoàn Thịnh Thết
Làm nhà giàu nhất Giang Thành, sản nghiệp của Giang Chấn Nam trải rộng khắp toàn bộ Giang Thành, công nhân viên dưới trướng công ty cũng rất nhiều.
Lúc này ở tầng một của tập đoàn Thịnh Thế, mặc dù Diệp Lân mặc một cái áo sơ mi khá cũ cùng một cái quần đùi bình thường, chân còn đi một đôi giày thể thao hơi cũ nát.
Tuy bây giờ anh đã nhớ lại rồi nhưng Diệp Lân vẫn không đi mua quần áo, anh chẳng coi trọng chuyện này làm gì.
Hồi trước những bộ anh mặc khi ở cùng Lâm Vân Nguyệt quả thật đều là những đồ giá rẻ.
Mà đứng bên cạnh Diệp Lân, Giám đốc bộ phận tiêu thụ của tập đoàn Thịnh Thế mặc vest phẳng phiu, đầy khí chất tinh anh, ưu tú, Tạ Khôn cười lạnh nhìn Diệp Lân, nói: “Đi ra ngoài đợi đi, khi cậu bước vào công ty khiến cho đẳng cấp của công ty bị kéo hết xuống rồi, đến bộ quần áo của nhân viên vệ sinh và bảo vệ còn đẹp hơn cậu nhiều!”
“Chỉ với cái bộ dạng như cậu mà Uyển Uyển có thể coi trọng cậu á? Thật sự là điều nực cười.” Tạ Khôn khinh thường nói.
Trong ba năm này, mấy lời như vậy Diệp Lân đã nghe không biết bao nhiêu lần rồi, anh cũng đã quen, anh nhún vai tỏ vẻ chẳng sao cả rồi nhìn về phía lễ tân, nói: “Các cô nghe rõ cả đấy nhé, là anh ta kêu tôi đi, chứ không phải tự tôi muốn đi đâu.”
“Dạ?” Lễ tân đứng trước quầy ngẩn người.
Tạ Khôn cũng được coi là tuổi trẻ tài cao ở trong tập đoàn Thịnh Thế, anh ta sau khi tốt nghiệp nghiên cứu sinh ở nước ngoài liền tới làm ở tập đoàn Thịnh Thế, chỉ mới vài năm đã lên được vị trí Giám đốc tiêu thụ rồi, năng lực cực kì xuất sắc!
Tuy chưa bao giờ anh ta thể hiện công khai quá lộ liễu nhưng tất cả mọi người trong công ty đều biết anh ta có ý với Giang Uyển Uyển!
Scandal giữa Diệp Lân và Giang Uyển Uyển khiến cho anh ta rất khó chịu, cho nên lúc Diệp Lân xuất hiện, anh mới lộ ra địch ý tới vậy.
Tạ Khôn tưởng Diệp Lân nghèo nên chẳng dám phản bác lại, anh ta cười lạnh nói: “Tôi nói đấy, thì sao hả! Nhanh ra ngoài đi, đi ra đi!”
Diệp Lân lấy điện thoại ra tìm tới số của Giang Chấn Nam rồi gọi.
'Tạ Khôn khẽ nhíu mày, cười lạnh nói: “Cho dù Uyển Uyển ở đây thì hôm nay cậu cũng đừng mơ tưởng được bước vào công ty nửa bước!”
Diệp Lân không thèm để ý anh ta, điện thoại anh gọi rất nhanh đã có người nghe máy, ở trong điện thoại, Giang Chấn Nam mở miệng, nói: “Alo, Diệp Lân hả, cháu tới rồi à? Cứ trực tiếp hỏi xin lễ tân lấy thẻ là vào được.”
“Chẳng được đâu ạ” Diệp Lân thở dài, nói: “Dưới tầng có một thằng nhãi ranh nói cháu ăn mặc rách nát ảnh hưởng tới hình ảnh của công ty nên muốn đuổi cháu ra, vừa lúc cháu cũng chưa tỉnh ngủ vậy cháu về nhà ngủ trước nhé!”
“Cái gì!” Giang Chấn Nam vội nói: “Diệp Lân, cháu đừng tức giận, giờ chú xuống xử lý mọi chuyện liền!”
Nói thừa, ông ta biết sự tồn tại của Người Gác Đêm cũng biết bây giờ mình bị người theo dõi, lúc trước Chiết Thu Vũ đã từng nói với ông ta.
Bây giờ toàn bộ Người Gác Đêm đã rời khỏi rồi, sự an nguy của Giang Uyển Uyển đều dựa hết vào Diệp Lân. Tuy ông ta cũng có sắp xếp một vài vệ sĩ cho Giang Uyển Uyển nhưng ông ta hiểu rõ chỉ cần Diệp Lân ra tay thì mấy tên vệ sĩ ông ta thuê cũng chỉ là đám vô dụng.
Hiện giờ thế mà lại có người chọc tới Diệp Lân, lỡ như Diệp Lân thực sự buông tay mặc kệ, Giang Uyển Uyển mà xảy ra chuyện thì phải làm sao bây giờ!
Nghĩ tới đây, ông ta tức đến không nhịn nổi, nói: “Cháu chờ chút, chú đang ở cửa thang máy
Diệp Lân cười nói: “Vậy thì cháu chờ chú!” Nói xong, anh cúp máy cười tủm tỉm nhìn Tạ Khôn.
'Tạ Khôn cười lạnh, nói: “Gọi xong rồi? Rồi sao? Tôi nói rồi cho dù hôm nay Giang Uyển Uyển ở đây cậu cũng đừng có mơ tưởng bước vào tòa nhà này!”
Diệp Lân cười, nhìn anh ta, bước ra chiếc sofa đặt ở đại sảnh ngồi xuống.
Tạ Khôn thấy Diệp Lân còn không ra ngoài liền bước tới trừng mắt, hỏi: “Tôi kêu cậu ra khỏi đây, cậu không hiểu hả?”
“Anh dựa vào đâu hả?” Diệp Lân liếc mắt, hỏi. “Dựa vào tôi là Giám đốc bộ phận tiêu thụ của tập đoàn Thịnh Thế, là thuộc tầng Giám đốc của tập đoàn này! Lương một năm đến trăm vạn, vậy còn chưa
đủ hả?” Giọng điệu của anh ta còn lộ chút kiêu ngạo!
“ỒI" Diệp Lân tỏ vẻ chẳng sao cả, nói: “Nếu không biết gì có lẽ còn tưởng anh là Giang Chấn Nam đấy!”
“Tên của chủ tịch Giang là thứ mà cậu có thể trực tiếp gọi à?” Tạ Khôn trừng mắt.
“Tạ Khôn, cậu đang cái gì thế!” Ở phía sau ngay tại đại sảnh tầng một, một tiếng quát lớn đột nhiên vang lên.
'Thanh âm vừa dứt, toàn bộ tầng một rơi vào im lặng, tất cả mọi người nhìn về phía cửa thang máy, Giang Chấn Nam đang nổi giận đùng đùng bước tới.
“Chủ tịch Giang!”
“Chủ tịch Giang!”
Trong nháy mắt đó, rất nhiều người đều cúi đầu chào hỏi.