Lang Tế Chiến Thần

Chương 18: C18: Diệp lân ra tay




“Chậc, xem ra tin tình báo sai rồi, trong tin nói, vệ sĩ bên cạnh Giang Uyển Uyển là một tên vô dụng thế mà lại có thể phát hiện ra tao, hiển nhiên là tình báo sai sót rồi.” Trong lúc nói, một tiếng rầm vang lên, cửa phòng khách mở ra.

Ở trên sô pha phòng khách, một gã đàn ông còn khá trẻ tuổi nhuộm tóc màu vàng ngồi đó tỏ vẻ khinh thường, ngạo nghễ ngồi trên sofa.

Gã ngồi ở đấy nghịch con dao găm ở trên tay lúc nhìn thấy Diệp Lân còn lộ vẻ trào phúng.

Diệp Lân không nói gì, cũng đang đánh giá gã.

“Năng lực không tệ, gặp chuyện mà chẳng sợ hãi, chỉ đáng tiếc mày sắp là người chết rồi.” Gã cười tủm tỉm nói.

“Chỉ bằng mày?” Diệp Lân cười khẽ một tiếng.

“Phải, chỉ bằng tao!” Gã thản nhiên nói: “Vì tao là sát thủ trẻ tuổi nhất trong ‘Huyết Liên’!”

Nói tới đây, miệng gã lại lộ vẻ khinh thường, cười nói: “Chắc hẳn mày chưa từng nghe qua ‘Huyết Liên’ nhỉ, cũng phải, tổ chức bí ẩn như thế đâu phải là mấy loại tổ chức mà người thường như mày có thể tiếp xúc được. Mày có thể phát hiện ra tao cũng là một bất ngờ rồi, nhưng mà, sau ba mươi giây nữa thôi mày sẽ thành một cái xác, có di ngôn gì thì mau nói đi!”

Hiển nhiên, gã thanh niên này cuồng ngạo lại còn tự đại!

“3 giây!” Diệp Lân thản nhiên nói.

“Cái gì?” Vẻ mặt của gã thanh niên khẽ đổi.

“Tao nói 3 giây, đủ giải quyết mày!” Giọng nói trầm xuống, Diệp Lân lao lên!

Từ lúc khôi phục trí nhớ tới nay đây là lần đầu tiên ra tay!

Ba năm tới nay, đây là lần đầu tiên hắn ra tay!

Chỉ trong nháy mắt, nếu là người đã quen Diệp Lân trong ba năm này nhìn thấy ánh mắt, vẻ mặt của anh thì tuyệt đối sẽ sợ hãi và thán phục hơn!

Ánh mắt Diệp Lân giống như một tử thần lao xuống! Lạnh như băng! Thô bạo, giết hết! Giống như sát thần hạ phàm xuống thế giới này.

“Cái gì!” Vẻ mặt của gã đột nhiên thay đổi.

Dường như ngay lúc đó, Diệp Lân đã tiến sát tới bên người gã, khóe miệng Diệp Lân khẽ nhếch, nói: “Nổi nhất đám vớ vẩn mà cũng dám ra vẻ trước mặt tao!”

“Ầm!”

Gã thanh niên trẻ tuổi không có chút phản ứng nào, tay của Diệp Lân đã đập một cú ngay sát trên mặt gã.

“Phịch!”

Đột nhiên gã cảm giác bản thân mình bị nhấc bổng khỏi đất nhưng trong giây tiếp theo lại có cảm giác có người tóm lấy chân gã rồi bị đập mạnh xuống đất. Sàn trong nhà Giang Uyển Uyển đều bị đập tới nứt vỡ cả ra.



Nhưng vẫn chẳng có cơ hội phản ứng lại như trước, con dao găm trong gã chẳng biết ở trong tay Diệp Lân từ bao giờ rồi. Ngay lúc đó Con dao găm lạnh như băng đè trên cổ gã.

Trên trán, trên lưng gã trong nháy mắt nổi lên một tầng da gà, cảm giác lạnh lẽo truyền từ lưng lên thẳng gáy gã.

Từ trước đến nay gã luôn tự tin mình là thiên tài, là sát thủ giỏi nhất trong đám thanh niên của Huyết Liên. Chỉ cần gã ra tay thì chưa bao giờ thất bại cả.

Nhưng khi đối mặt với Diệp Lân, thậm chí gã còn chẳng có cơ hội đánh lại!

Chênh lệch quá lớn!

“Tao… là Hạ Huân, ông nội của tao là Hạ Lan Thiên, là thủ lĩnh của ‘Huyết Liên’ mày không thể giết tao.” Gã thanh niên quát.

“Hạ Lan Thiên, tốt nhất lão ý nên làm con rùa đen rúc đầu cả đời đi, nếu lão ý mà dám ra đây nhận mày thì tao sẽ là người đầu tiên chém đầu chó của lão ý.” Diệp Lân cười lạnh, đôi mắt lạnh lẽo dừng trên mặt gã, anh liếm môi nói: “Ba năm qua chưa từng giết người, chúc mừng mày trở thành sát thủ đầu tiên tao giết từ khi trở về!”

“Ba năm…” Gã thanh niên ngẩn ra sau đó lại hoảng sợ nói: “Mày… mày là số 0 của Người gác đêm, là mày…”

Phập!

Nhưng mà gã còn chưa nói hết, con dao găm trong tay Diệp Lân đã lướt qua cổ gã. Dòng máu đỏ tươi từ từ tràn ra từ cổ gã.

Trong ánh mắt của gã thanh niên trẻ chỉ còn nỗi khiếp sợ, hơi thở đã chẳng còn.

Diệp Lân bật cười, anh tiện tay rút một tờ giấy che lên phía cổ của cái xác để cho máu tươi không dây ra đất rồi nhìn thoáng ra bên ngoài!

Bên ngoài, tiếng mắng vang vọng khắp nơi: “Này đồ nhát gan, thế mà lại chạy, thế mà anh đã chạy rồi, để cho một đứa con gái như tôi đối chọi với hai người, sau này, anh còn dám tiếp cận Giang Uyển Uyển thì tôi thấy một lần sẽ đánh anh một lần!”

Giọng nói này là của Tần Hiểu Vi.

Diệp Lân cười cười, nhìn thi thể trên mặt đất, anh biết nếu để cho đám Tần Hiểu Vi nhìn thấy thì không ổn cho nên anh khiêng thi thể lên vai nhìn thoáng qua bên ngoài, tắt đèn rồi đẩy cửa sổ nhảy ra ngoài!

Là một lính gác việc xử lý tất cả mọi chuyện không để người thường phát hiện, không quấy rầy cuộc sống của họ là bản năng hành động của Người Gác Đêm.

Anh tránh được hết tất cả cameras, khiêng người tới một chỗ không có ai sau đó gọi cho Chiết Thu Vũ, nói: “Alo, tôi giải quyết một sát thủ át chủ bài, chỗ tôi hiện tại là…”

Rất nhanh, một chiếc xe việt dã ngừng lại bên cạnh anh, cửa kính xe hạ xuống, Diệp Lân liền thấy Chiết Thu Vũ và Minh Tiểu Nam mặc đồ gác đêm, trên lưng có hai thanh đao một ngắn một dài.

“Sao lại thế này?” Chiết Thu Vũ hỏi.

Diệp Lân mở hòm dự bị ra nhét thi thể vào sau đó lên xe kể lại mọi chuyện.

Chiết Thu Vũ nghe xong, ánh mắt trầm xuống, nói: “Sao anh không bắt sống? Bắt sống rồi thì tôi còn có thể nghĩ cách mà moi thông tin, sự sắp xếp đám ý từ miệng gã chứ!”



“Aizz!” Diệp Lân gãi đầu nói: “Gã ra vẻ trước mặt tôi nên tôi không nhịn được mới đâm chết.”

Minh Tiểu Nam cười nói: “Bác sĩ Chiết, được rồi, có thể giải quyết một tên sát thủ chủ bài là đã tốt rồi.”

“Hừ!” Chiết Thu Vũ hừ lạnh một tiếng.



Ánh nắng sáng sớm chiếu xuống phòng ngủ, Giang Uyển Uyển mở đôi mắt còn chút buồn ngủ, đập vào mắt thấy một khuôn mặt đang nhìn mình.

“Hiểu Vi.” Ánh mắt Giang Uyển Uyển hơi hơi chớp, nói: “Sao cậu lại ở trong nhà mình.”

“Cậu còn nói nữa, cậu có biết hôm qua nguy hiểm thế nào không hả.” Tần Hiểu Vi trừng mắt liếc cô một cái, nói: “Tối qua có người đến ám sát cậu.”

Giang Uyển Uyển sửng sốt một chút, sau đó bĩu môi, nói: “Vậy chắc chắn là cậu đã đánh bọn họ bỏ chạy luôn rồi!”

“Hừ, tất nhiên rồi, tớ là cơ ai chứ.” Tần Hiểu Vi đắc ý nói.

“Tối qua mình uống say à? Đáng tiếc ghê, không thể chuốc say Diệp Lân, không nói được mấy lời khách sáo, thật sự mình rất tò mò, sao bố mình lại nghe lời anh ta như thế, hồi trước sao anh ta cứu được bố mình nhỉ.” Giang Uyển Uyển hơi tiếc mà nói.

“Cậu đừng nói tới anh ta nữa, đó là đồ nhát gan!” Tần Hiểu Vi nghe thấy từ Diệp Lân liền tức chẳng có chỗ xả, mắng: “ Hôm qua, anh ta thấy có người lao đến liền bỏ chạy luôn. Người như thế sao có thể cứu bác Giang chứ? Tớ không tin!”

“Được rồi, tớ đi rửa mặt trước!” Giang Uyển Uyển đứng dậy sau đó ra ngoài phòng ngủ, đi được vài bước, cô đứng trong phòng khách nhíu mày, nói: “Tần Hiểu Vi, sao sàn nhà của mình lại nứt thế kia.”



Tâm tình của Diệp Lân vào buổi sáng vẫn vậy, hôm qua sau khi giải quyết xong mọi chuyện, anh giao lại cho Chiết Thu Vũ và Minh Tiểu Nam còn bản thân thì về nhà ngủ một giấc ngon lành đến tận mười giờ sáng. Lúc này anh mới đứng dậy chậm rãi rửa mặt rồi xuống tầng chuẩn bị ăn sáng.

Vừa ra khỏi cửa tiểu khu, một âm thanh chanh chua vang lên: “Diệp Lân, đồ không biết xấu hổ lại còn vay tiền để thuê phòng cùng tiểu khu của bọn tôi?”

Giọng nói này tất nhiên Diệp Lân chẳng lạ gì, đúng là Bạch Liên Hương, bà vừa mới đi mua đồ ăn về!

Diệp Lân nhíu mày một chút, không định đáp lại.

Bạch Liên hương lại nói: “Tôi nói cho cậu biết, cậu vô dụng như vậy nên sẽ không bao thành đôi với Vân Nguyệt đâu, điểm nào của cậu cũng chẳng thể so được với Hàn Thạc, người ta có tiền hơn cậu, ra tay hào phóng hơn cậu! Vừa rút là đã cho mấy trăm, mấy triệu tệ rồi.”

Diệp Lân nhướng mày, nhìn thoáng qua Bạch Liên Hương, nói: “Nể mặt năm đó chú Lâm cứu tôi một lần, nhắc bà một câu, cái gã Hàn Thạc đó cũng chẳng phải người tốt lành gì đâu.”

“Nó không phải người tốt?” Bạch Liên Hương bĩu môi, nói: “Nhìn thấy bộ quần áo của tôi không? Là Hàn Thạc mua đó, mấy triệu lận đấy!”

Diệp Lân lười không thèm đôi co với bà.

“Đúng rồi, hôm qua Thiến Thiến còn nói cậu là sếp của công ty nó, tôi đã nói mà sao cậu có thể làm sếp được chứ.” Bạch Liên Hương nói: “Làm gì có sếp nào mà mười giờ rồi vẫn chưa đi làm lại còn rảnh rỗi đi dạo chứ. Cả đời này cậu cũng chỉ làm cu li mà thôi!”