Phương Tùng cái tên này đè người ta xong còn ngủ nhiều hơn người bị đè, lúc mở mắt ra thì mặt trời đã lên đỉnh đầu, kim đồng hồ chỉ 11h30.
Rửa mặt, đánh răng, lụm áo ba lỗ và quần đùi dưới đất lên mặc vào, bước tới bàn trà tìm đồ, nhưng lại không thấy.
Máy hút khói vang lên tiếng hút vù vù trong bếp, người giúp việc không đến làm việc vào cuối tuần, vậy chỉ có thể là Phương Tĩnh Nghiêu.
“Tĩnh Nghiêu!” Phương Tùng hắng giọng gọi: “Cái hộp để trên bàn trà của em đâu?”
Trả lời cậu chỉ có tiếng ting ting của lò vi sóng.
Người già hay bị lãng tai. Phương Tùng thở dài, đi tới máy lọc nước, bấm nút lấy nước lạnh uống.
Một tiếng “xèo” vang lên, món thịt gì đó đang được nấu trên chảo dầu, mùi thơm xộc vào mũi cậu, là thịt thỏ.
Thịt thỏ!
Mắt Phương Tùng sáng rỡ, ba bước chạy thành hai bước, vèo một cái đã vọt đến phòng bếp. Phương Tĩnh Nghiêu mặc một bộ quần áo ở nhà đơn giản, áo thun chữ T rộng rãi, quần đùi màu xanh, mang tạp dề, đang bỏ hành vào chảo. Phương Tùng chạy đến, từ sau lưng ôm lấy hắn. Phương Tĩnh Nghiêu không thèm để ý đến, cầm xẻng đảo đồ ăn trong chảo.
Trên thớt gỗ còn có thịt dê chưa nấu, mùi tanh nồng, Phương Tùng sáp lại hít hà, mặt mày hớn hở, vui đến mức ngân nga một bài hát.
Cuối cùng cả nồi thịt dê đều cho sói ăn hết, Phương Tĩnh Nghiêu chỉ ăn được một miếng. Thịt thỏ bỏ hơi nhiều ớt, Phương Tùng chỉ ăn một nửa, miệng đã bị cay đến sưng vù. đầu v* Phương Tĩnh Nghiêu bị trầy, phía sau vừa bị người ta làm nên chỉ ăn ít rau củ thanh đạm.
Phương Tùng ăn cơm xong, giúp Phương Tĩnh Nghiêu dọn dẹp chén đũa rồi mới nhớ ra chuyện muốn hỏi.
“Tĩnh Nghiêu, anh có thấy cái hộp em để trên bàn không, cái hộp màu vàng ấy.”
Phương Tĩnh nghiêu để cái chén vào bồn, mở vòi nước xối xuống, “Màu vàng sáng.”
“Chính là nó đó.” Phương Tùng gật đầu, “Em mua cho anh uống bổ thận á, hiệu quả lắm luôn, anh uống chưa?”
Phương Tĩnh Nghiêu nói: “Em uống cho anh xem thử.”
Phương Tùng: “Em có bị suy thận đâu.”
“Em chưa uống mà sao biết nó hiệu quả.” Cậu cãi lại một câu rồi Phương Tĩnh Nghiêu mới nói thêm: “Thận anh cũng không yếu.”
Phương Tùng la lên: “Anh vậy là giấu bệnh sợ thầy!”
“Anh đây chính là đang kiếm chuyện.” Phương Tĩnh Nghiêu nói: “Được rồi, lấy thêm một miếng rửa chén ra, anh rửa, em tráng nước.”
Phương Tùng ít khi cãi không lại hắn, tức tới mức nhe răng múa vuốt, nhưng lại không thể đánh hắn: “Anh có vứt nó không vậy?”
Phương Tĩnh Nghiêu hỏi: “Giờ em có rửa hay không?”
Phương Tùng nhìn hắn một hồi, lấy thêm một miếng rửa chén ra, xả nước vào bồn, không nói câu nào nữa.
Buổi chiều Phương Tĩnh Nghiêu có hẹn bàn công việc, ngủ trưa xong liền đi ra ngoài. Phương Tùng định ngó lơ không thèm để ý, nhưng nhìn thấy hắn lúc thay áo chạm phải đầu v*, hơi nhíu mày, cậu liền chạy xuống lầu tìm bông y tế và băng dán. Ban đầu Phương Tĩnh Nghiêu không muốn dùng, nhưng nghĩ tới lúc nói chuyện làm ăn với người ta, lỡ mà áo cọ vào đầu ngực làm đau đớn, biểu cảm không tự nhiên thì khó mà giải thích với người ta. Đành nghe theo Phương Tùng, để một miếng bông lên rồi dùng băng cá nhân dán lại.
Buổi tối Phương Tĩnh Nghiêu về, con sói này còn chẳng thèm đi qua mừng. Vậy nên Phương Tĩnh Nghiêu cũng mặc kệ chuyện tối qua mới chơi đùa quá trớn xong, lại chủ động đốt lửa làm tình một hồi, để sói xem xem hắn có bị suy thận hay không.
Mùa hè nóng bức đi qua, mưa thu rì rào mát mẻ, mùa của Phương Tùng đã đến, cứ rảnh rỗi là ra ngoài chơi. Hôm nay đi xa hơn một chút, lát sau đã đến tới phòng khám của Phương Tĩnh Duy, lát sau lại ghé qua thăm Phương Mộ Tranh. Cậu vẫn nhớ lời hứa, lúc ra ngoài đem theo điện thoại, còn chụp Phương Mộ Tranh mấy tấm hình rồi mới về.
Phương Tùng rất thích trẻ con.
Phương Tĩnh Nghiêu đã từng nghĩ đến chuyện tìm người mang thai hộ, nhưng dùng gen của Phương Tùng thì không được, ở đây không có người sói nữ, lỡ kết hợp với trứng của con người thì không biết sẽ thành cái gì, lúc Phương Tùng ở trạng thái nửa người nửa thú nhìn cũng rất đau khổ. Nhưng nếu là t*ng trùng của hắn, hắn lại không thích. Phương Tùng thì hắn có thể chấp nhận, nhưng nếu là mình thì Phương Tĩnh Nghiêu không muốn cùng người phụ nữ khác sinh con, dù không giao hợp mà chỉ dùng t*ng trùng. Phương Tĩnh Nghiêu không muốn nhìn thấy đứa trẻ sinh ra có khuôn mặt mang nét giống hắn và một người phụ nữ xa lạ khác. Nhưng Phương Tĩnh Nghiêu có thể chịu đựng được, nếu đứa bé đó là của Phương Tùng, chỉ cần con sói này thích.
Thời gian dần trôi qua, khi Phương Tùng gặp Phương Thi Lam và người nhà họ Phương ít khi biến thành sói hơn. Lúc trước trông như một con chó, bây giờ lại càng ngày càng giống người, ca dao tục ngữ nói nhiều riết cũng thuận miệng luôn.
Lấy ví dụ có hôm Phương Tĩnh Nghiêu vừa tan tầm về, Phương Tùng liền sấn tới sờ bụng hắn.
Phương Tĩnh Nghiêu đẩy móng sói ra, cất cặp táp, cởi áo khoác.
Đột nhiên Phương Tùng lại nói: “Nam chua nữ cay.” [1]
Phương Tĩnh Nghiêu hỏi: “Cái gì?”
Phương Tùng: “Phương Tĩnh Duy nói nam chua nữ cay. Tĩnh Nghiêu, dạo này anh ăn cay nhiều lắm.”
Phuong Tĩnh Nghiêu: “…”
Trời càng lúc càng lạnh mà, bộ ăn lẩu nhiều thì không bình thường à?
Phương Tùng thì thầm: “Em cũng thích bé gái lắm.”
Còn ngại ngùng cái gì.
“Tốt nhất là mắt giống anh, môi giống em, sói con lông trắng muốt. Em sẽ dạy con đi săn, anh dạy con cách kiếm tiền. À đúng rồi, anh không được cho con ăn đồ ăn của chó nữa đâu. Em bị anh và cái viện nghiên cứu kia nuôi như nuôi chó vậy á. Em phải nuôi con mình thành một con sói con hàng thật giá thật…”
Ánh đèn đường thắp lên ngoài cửa sổ, Phương Tĩnh Nghiêu rót một ly trà nóng, nằm dựa lên ghế. Bên cạnh là con sói đang luyên thuyên những điều phi lý. Đôi mắt hắn lim dim, dần chìm vào giấc ngủ.
Lúc tỉnh dậy, dưới chân là một con sói ngủ gục, bụng sói nằm kề bên mu bàn chân, mềm mềm ấm ấm.
Có một cái chăn được đắp lên người hắn.
Dòng người và xe cộ đổ từ bốn phương đổ về nườm nượp trên đường cái và lối đi bộ. Ngoài cửa sổ có cơn mưa rào tí tách, mà trong phòng lại vô cùng ấm áp.
___
[1] Nam chua nữ cay (Toan nhi lạt nữ): Thích ăn chua sinh con trai, thích ăn cay sinh con gái. Con sói con này thiệt thiếu đánh mà =)))
.