"Có vẻ tôi đã bỏ qua điều gì rồi thì phải" người con trai tóc vàng nói chuyện như tiếc nuối, như thú vị.
"Sát Dạ, cậu biết được gì nói cho cả nhóm biết đi, đừng úp úp mở mở nữa" kẻ ngồi không trên ghế, đôi mắt đeo chiếc kính cận, mái tóc tổ quạ nhìn rất vui mắt đang vừa chơi đùa chiếc bật lửa vừa nói với thủ lĩnh bạc 'Sát Dạ'.
Đôi mắt nằm dưới chiếc mặt nạ nheo lại "quân sư à, cậu cũng biết chuyện 8 thành viên của bang đúng chứ, người luôn nắm rõ tình hình các thành viên không phải cậu sao, vậy mà còn hỏi tôi nữa. Người đứng sau màn là một người tinh vi xảo quyệt nên diệt sạch không chừa một đường lui, nếu để lại hậu họa thì sẽ rất nguy hiểm" ngón tay nắm lại kêu răng rắc qua lớp bao tay da của thủ lĩnh bạc cho thấy thật sự quyết tâm tiêu diệt người bí ẩn đó.
Người được gọi là quân sư sờ sờ mũi ngại ngùng.
Người con trai tóc vàng thấy vậy cũng nổi lòng thương cảm liền lên tiếng giải vây giúp quân sư "Việc này thì liên quan gì đến diệt bang Kình Hỏa cơ chứ".
"Trí thông minh của cậu giảm sút rồi à Kayen" thủ lĩnh bạc mỉa mai người vừa lên tiếng, rồi nói tiếp "Phố B rất ít vụ lộn xộn nhưng vẫn có chứ không phải không có, nhưng hôm bữa lại xảy ra một vụ việc lớn như vậy, thêm nữa đến cảnh sát cũng nhúng tay vào, cậu nói xem đây sẽ là một âm mưu hay chỉ là trùng hợp, mọi người chắc chắn ai cũng biết mấy tên chạy không thoát bởi tay cảnh sát là ai chứ?".
"Là đàn em của bang Kình Hỏa phố D" người con trai tóc vàng tên là Kayen như tỉnh khỏi mớ bòng bong.
"Cậu chỉ đạo đàn em đi giải quyết nhé" quân sư nhìn Kayen lên tiếng vứt cái nhiệm vụ này cho cậu.
"Tôi..."
Kayen chưa nói xong thì thủ lĩnh bạc lên tiếng đánh gãy lời định nói "mèo hoang việc này mày nhận".
Trong căn nhà gõ này truyền tới tiếng nói lười biếng mà gợi cảm đầy cuốn hút của một người con gái "tao nhận"
Ánh trăng chiếu vào làn da trắng sứ cùng đôi môi đỏ chót của cô gái đã làm không gian ma quái mờ ảo ở đây tưởng chừng như có thể biến thành động của bạch cốt tinh, tại sao lại ví như vậy? Bởi người con gái này như một bạch cốt tinh, rất đẹp rất quyến rũ là hai điều có thể diễn tả người con gái này.
Thấy vậy quân sư tóc rối bĩu môi không nói gì nữa.
"Bao giờ thấy kí hiệu rồng biển tôi gửi qua điện thoại, tập hợp trong 15 phút, đừng để tôi đợi như vừa nãy" vừa nói thủ lĩnh bạc vừa liếc nhìn Kayen ngầm chỉ cậu ta.
Thấy vậy kayen cười ngại ngùng rồi làm ngón tay theo kiểu ok.
"Tìm hiểu tiếp chuyện tôi giao cho mọi người, đừng quên" giọng nói xa dần xa dần rồi tắt hẳn.
Thủ lĩnh bạc đi rồi ở căn nhà kho này còn ba người, vẫn giữ tư thế đó cả ba trầm mặc bỗng Kayen lên tiếng "mày làm được chuyện đó không?" ánh mắt của cậu dừng lại ở người được thủ lĩnh bạc kêu là mèo hoang.
"Tao là ai chứ" mèo hoang nhếch môi cười quyến rũ rồi cũng nâng dày cao gót bước đi.
–Tuyến phân cách trở về với nhân vật chính–
Mấy hôm sau
Hành lang dài đằng đẳng tôi, Kiều Trinh và Giang cùng đi nộp danh sách những người tham gia đá banh, đi nhiều người vẫn vui hơn đi một người mà nên tụi tôi bám theo Giang coi đó là một niềm vui.
Ở tiết sinh hoạt tôi được đảm nhận chứ vụ được tôi cho là quan trọng nhất trong đội bóng đó là thủ môn.
Để được làm thủ môn tôi đã phải kì kèo nài nỉ với cả lớp gần hết cả nước bọt, năm trước tôi tham gia thi đấu làm chức tiền vệ, đá vào trong khung thành của đội khác 4 quả chỉ với 2 phút vào sân nhưng rồi... chuyện nhục nhã nhất đã xảy ra chỉ do sút bóng trượt mà tôi ôm đất ngất xỉu, còn gì nhục nhã hơn khi cả khán đài ùa lên cười lớn, cười như chưa bao giờ được cười.
Tới giờ những ai xem trận bóng đó khi thấy mặt tôi đều nói tôi là kẻ hậu đậu, đá bóng thôi cũng không trúng bóng lại còn ngất xỉu, nghĩ lại chuyện cũ tuy không vui nhưng tôi cũng coi nó là một kỉ niệm đáng nhớ.
Đang suy nghĩ miên man bỗng Kiều Trinh lên tiếng "Vì trận đá bóng có mày nên tao sẽ vì bạn mà quên khổ".
Trong lòng thì buồn cười vì lời nói chính nghĩa quá mức này, nhưng bên ngoài tôi chỉ đảo đảo cặp mắt nhìn kẻ dở hơi là Trinh không nói, nghĩ đến chẳng phải vì 'ôn nhu thầy' nói thích một người học giỏi lại chơi thể thao tốt đó sao vậy mà giờ lấy tôi làm cái cớ một cách đường hoàng, giỏi thật, giỏi thật đấy.
Đá bóng nữ mỗi lớp tham gia 5 người, lớp tôi có tôi, kiều trinh, hà điệu đà, thùy mọt sách, thêm nữa là băng mĩ nhơn, băng mĩ nhơn nghe tên cũng đủ biết nó là người thế nào rồi,chính xác đây là một tảng băng di động xinh đẹp, nếu không phải băng mĩ nhơn không thích chải chuất thì làm sao Hà điệu đà trở thành hotgirl khối 11 này được. Băng mĩ nhơn tên thật là Huyền chỉ tại nó lúc nào cũng bày ra vẻ mặt lạnh lẽo dần dà biệt hiệu băng mĩ nhơn được hình thành, đây cũng chính là một trong ba con bạn thân của tôi, một là Trinh hai là băng mĩ nhơn còn người thứ ba chuyển trường để học vào đầu năm 11 nhưng đến giờ tụi tôi vẫn giữ liên lạc một cách thường xuyên đó là Trang, biệt hiệu là Trang bánh bèo, nó là người hài hước thích tám chuyện nhất nhóm.
Quay qua quay lại ngắm nghía cái phòng hội đồng, tôi không hư đến mức phải vào phòng hội đồng nhưng tại sao tôi lại ở đây? Vì tôi, Trinh, Giang đi nộp danh sách mà. Căn phòng bày trí khá cổ kính, có một bộ bàn ghế làm bằng gỗ lim được đặt cách xa nơi làm việc của thầy Lâm, thầy Lâm là thầy quản lí ở đây, quản những việc vi phạm về thi đua hay đơn giản là tổ chức các họat động được ban cấp cao đề ra.
"Tụi em chào thầy" cả ba tui tôi đều đồng thanh chào to, hiệu quả thật là lớn, cây bút trên tay thầy Lâm rơi xuống đất.
Trong bụng tụi tôi mừng thầm, thầy rất hay bắt những người đi muộn hay dính dáng vào việc ẩu đả trong trường vì thế ai cũng không thích thầy, đến cả tôi một học sinh ngoan ngoãn khi nghe sự tích về thầy cũng thấy bực bội.
Thầy ác quá mà, nghe nói thầy là nguyên nhân gián tiếp dẫn đến Trang bánh bèo chuyển trường, chả biết lí do vì sao, nghe nói thầy ăn nói khó nghe quá cũng nghe nói do Trang bánh bèo hay dính vào vụ lộn xộn đánh nhau bị ông bắt được, nhiều lỗi quá thấy sợ nên Trang bánh bèo phải chuyển trường. Nhưng tôi biết, đó chỉ là cái cớ của riêng tôi mà thôi bởi tôi chính là nguyên nhân chính chỉ có tôi và nó biết.
Thầy lấy lại phong độ rồi chỉ vào cái bàn của thầy nói "e hèm, đặt ở bàn đi" rồi thầy quay lại xử lí tiếp công văn.
Khi đi ngang qua cửa tôi lại thấy được người mà tôi không muốn gặp nhất bây giờ và sau này đó chính là Lâm Anh, có vẻ anh ta cũng đi nộp danh sách tuyển thủ thì phải, tôi đã suy nghĩ rất nhiều về anh ta nhưng tôi biết anh ta... không bao giờ thuộc về tôi.
Nhìn thấy tôi anh ta ngẩn ra tôi bắt gặp trong ánh mắt hơi đượm buồn thân quen nhưng nhiều hơn một phần xa cách có chút gì đó vô định, cảm xúc đó chỉ như thoáng qua tôi không biết đó là thật hay ảo giác của tôi.
"Vi" anh ta kêu lên tên của tôi, tôi sững người không ngờ anh ta lại biết tên của tôi, quay đầu lại mỉm cười tôi lên tiếng "chào anh" nỗi đau dường như cũng không đau như trong tưởng tượng của tôi, tôi vẫn còn mỉm cười được cơ mà.
Anh ta quay qua nói với người đi bên cạnh anh ta đó chính là Lê Mĩ Vân "Vân, em đi nộp đi tôi còn có việc" tôi thấy khuân mặt Lê Mĩ Vân u ám đáng sợ nhưng vẫn không nói gì cất bước vào trong phòng hội đồng.
"Vi, tôi có chuyện muốn nói với em" anh ta nhìn tôi và nói.
Tôi biết mình không nên tránh bởi tôi cũng có lòng tự tôn, trốn tránh không phải cách giải quyết mọi việc.
Tôi lơ đễnh nói "Được, anh nói đi"
Vào lúc này Lê Mĩ Vân với khuân mặt cố tươi cười đang từ phòng hội đồng bước ra, đến nơi cánh tay bắt đầu không an phận một tay vòng qua tay của Lâm Anh, tay khác vuốt vuốt mái tóc uốn dài đen óng.
"Anh à, xong chưa vậy" không ngờ chị ta cũng nhanh thật.
"Ồ, đây là cô nhóc lớp 11 hôm bữa tỏ tình với anh ư, bây giờ mới nhận ra đấy" cô ta cười cười làm ra vẻ ngạc nhiên.
Tôi thấy Giang trợn tròn mắt khó tin rồi cất tiếng hỏi lại " tỏ tình gì chứ?".
Ngượng mặt quá, thế rồi Giang còn đang trong trạng thái tò mò chưa hiểu gì hết thì bị Kiều Trinh lạch bạch lôi đi.
"Chị không cần châm chọc tôi bởi..." tôi thản nhiên nhìn lại chị ta rồi úp úp mở mở làm chị ta suốt ruột, đưa một cái nhìn thâm ý về phía Lâm Anh tôi nói tiếp "chỉ là một người con trai đẹp, kiếm đâu mà chả được" tôi nhếch môi cất bước bỏ đi trong sự ngỡ ngàng của hai con vịt đáng ghét.
Thật thoải mái, tôi thấy mình làm rất tốt, tuy có chút buồn nhưng phần nào đó tôi đã loại đi được hình bóng của Lâm Anh trong tim rồi, thời gian chính là liều thuốc mạnh nhất để quên đi đau đớn và trong tương lai tôi xẽ xóa sạch cái tình yêu đầu đời mà đau khổ này.
Ngày 19 tháng 11 năm 201X
Tại sân bóng đá FIFA, trường tôi đang tổ chức cuộc thi đá bóng cấp trường, 5 thành viên lớp tôi sẽ đá vào trận 4 khoảng 9 giờ 30 bắt đầu đá.
Mỗi trận bóng sẽ được đá 30 phút, chia ra làm hai hiệp mỗi hiệp 15 phút, nghỉ giữa giờ 5 phút nữa.
"20 phút nữa lớp mình bắt đầu đá, đừng căng thẳng, nếu thua cũng không sao, con trai tụi tao chắc chắn thắng" Hải bò vẻ mặt nghiêm túc nói ra lời trong lòng.
"Hừ, chưa đấu mà mày đã rủa thua là sao hả?" Hà điệu đà lên giọng phản bác Hải bò.
Băng mĩ nhơn thấy vậy cũng lên tiếng bằng giọng lạnh lùng, lại kiệm lời "sẽ không thua".
Từ đằng xa thấy Tiến cầm năm chai nước lọc tới gần rồi ném vào cái giỏ đựng oxi bắp tôi đang ăn giở dang nói "tôi sợ các cậu chết khát". Lòng tôi vui vẻ tên này đang quan tâm tụi tôi vậy mà vẫn độc mồm độc miệng như vậy.
Một lúc sau.
Tiếng micrô vang lên "tuyển thủ lớp 11a10 và 12a7 chuẩn bị vào sân.
"Cậu cần đeo lent không?" Giang nhíu mày hỏi tôi.
Tôi đáp "Không đâu,thế này tốt lắm".
"Cẩn thận" cậu ta dặn dò tôi lần cuối.
"Ừ".
Hết