Một nụ cười đáng ghét.
Tiếp đó tôi thấy anh ta bước tới gần chỗ tôi và bây giờ thì đứng sát mặt tôi, nếu dùng một từ để diễn tả khuân mặt tôi bây giờ thì đó là khủng, còn dùng hai từ là kinh khủng, ba từ rất kinh khủng, âm trầm còn hơn có ai thiếu tiền tôi nữa.
Tôi quay sang nhìn tên râu ria xồm xoàm nói “tôi không biết anh ta” cũng chỉ là giải thích chơi thôi bởi tôi biết hắn ta cũng sẽ chẳng tin lời tôi và đúng như thế hắn trưng khuân mặt xấu xí ra hếch mặt lên trời nhưng con mắt thì cứ liên tục đảo qua người tôi hắn nói “binh pháp tôn tử nói, thà giết nhầm còn hơn bỏ sót” rồi hắn liếc tụi đàn em hỏi “đúng không tụi bây“.
Lũ đàn em nhìn nhau hoang mang rồi một tên dè dặt trả lời “đại ca, binh pháp không có câu nói đó“.
Nghe đàn em nói hắn liền thẹn quá hóa giận giơ cẳng chân lên đạp tên đàn em đó nhã ra sau mấy mét hắn chửi “đồ ngu, về học thêm kiến thức binh pháp cho tao“.
“Dạ vâng ạ” tên đàn em khúm núm đứng dậy lo sợ.
Tôi nhìn tụi chúng làm trò hề mà chẳng buồn cười chút nào, thật nhàm chán.
Tên râu ria xồm xoàm lấy lại tinh thần rồi quay ra nhìn tôi bằng ánh mắt bẩn thỉu chất giọng ồm ồm vang lên “cô bé không phải đồng bọn của thằng này thì...” nói tới đây hắn ngừng lại cái tay không an phận đưa ra chạm mặt tôi, nhưng điều tôi chú ý không phải việc này mà là có một cánh tay khác đang bám vào góc áo tôi, nhìn qua tôi thấy chính xác là cái bản mặt nhìn mà thấy muốn đánh chẳng phải đây chính là cái tên tôi vẫn muốn xử hồi làm nhiệm vụ trong bang sao.
Vẫn cái bản mặt yêu nghiệt đó nhưng giờ lại bị đánh cho gần như cái đầu heo, nhưng may vẫn nhìn ra được đây là một chỉnh thể.
Ánh mắt anh ta lóe lên nhìn tôi đầy mong đợi, sao tôi cảm thấy đây là ánh mắt của một con cún con khi nhìn thấy chủ vậy nhỉ, rùng mình thoát khỏi suy nghĩ tôi thấy cánh tay heo của tên râu ria xồm xoàm đang sắp chạm vào mặt tôi rồi tôi liền đưa tay ra nắm chặt tay hắn vặn ngược cánh tay hắn ra sau, bàn tay khác của tôi cũng có nhiệm vụ chính xác là tôi đang làm một thế cảo, năm ngón tay thì đã có 4 ngón chạm mạnh nơi động mạch cổ của hắn còn ngón cái làm trọng tâm giữ cái cổ to lớn, khong những thế một chân của tôi đạp cho hắn phải quỳ xuống nền và bây giờ tư thế của hắn rất là đẹp, quỳ xuống trước lũ đàn em của hắn, không phải tôi giúp đàn em hắn trả thù việc vừa nãy mà vì đây là động tác bắt buộc.
Hiện trường yên lặng tột độ, ánh mắt sắc lạnh của tôi được che bởi chiếc kích làm cho những kẻ ở đây không thấy được nhưng tôi đã nhầm và cũng không biết được ở thế ngang thực ra vẫn có một người thấy được ánh mắt đó của tôi.
Bỗng trong không khí yên tĩnh này một giọng nói thánh thót cất lên và giọng nói này không ai khác chính là của tôi “chú công an, ở đây có mấy tên côn đồ” vừa nói tôi vừa nhìn hướng ngược với lũ đàn em của tên râu ria xồm xoàm, tên đó định đứng lên nhìn thì tôi lấy tay ở cổ hắn ra rồi dúi đầu hắn thật mạnh.
Lũ đàn em nghe vậy hoang mang quay ra phía sau lưng nhìn chuẩn bị tư thế chạy.
Tôi đá cây gậy sắt tên râu ria xồm xoàm làm rớt lên cao, lấy tay bắt lấy đầu cây gậy, dùng lực tôi quất một gậy vào đầu hắn rồi không có cốt khí mà bỏ chạy.
Vướng nỗi cánh tay của tên yêu nghiệt đầu heo đang nắm góc áo của tôi, anh ta cũng chạy theo nhưng tốc độ thật có thể nói là chậm như rùa. Răng tôi nghiến lại kêu lên ken két rít ra “thả ra tên chiết tiệt“.
Ở đằng sau tên râu ria xồm xoàm đang ôm đầu lắc lư nhưng giọng điệu khó nghe vẫn văng vẳng lại chỗ tôi “còn ngây ra đó làm gì? Đánh chết lũ chó đấy cho tao“.
Thật đúng là miệng chó không ngâm được ngà voi mà, còn tên này nữa thấy thật vướng víu tôi liền nắm lấy luôn tay anh ta mà kéo, gió tát vào mặt đau rát, có lẽ giờ chưa thể về nhà được, lũ này dai thật đuổi theo tôi cũng được hai quãng đường dài rồi đấy chứ.
Thật ra tôi cũng không sợ lũ đó chỉ là bọn chúng mang theo gao găm, hai ngày nữa tôi phải thi hát nhân ngày 20 / 11 không phải chỉ hát là xong mà còn phải múa nữa, nếu để bản thân bị thương thì tụi trong lớp không lột da tôi mới là lạ, nghĩ tới cảnh tụi nó như mẹ già càm rà càm ràm bên tai mà sợ, bây giờ tẩu vi mới là thượng sách.
“Tôi và anh chia ra chạy, ok” vừa chạy tôi vừa buồn bực nói với người bên cạnh.
“Cô bé em không thể nhẫn tâm vứt bỏ người bạn đã đồng cam cộng khổ với em suất hai đoạn đường dài này chứ” anh ta vừa mếu máo mắt thì long lanh làm tôi...nổi da gà.
“Hừ” tôi hừ lạnh muốn thả cánh tay từ bao giờ đã chuyển vị trí từ tôi nắm tay anh ta sang anh ta nắm tay tôi, dùng dằng mãi vẫn không ra tôi bèn lấy tay kia rút cây kép tóc trên đầu xuống lấy nó đâm thẳng vào cánh tay đang 'lầy' trên tay tôi, thế rồi...
Tôi mỉm cười thắng lợi bởi cánh tay đó từ bao giờ đã chả thấy đâu, thật ra anh ta và tôi đã chạy theo hai con đường khác nhau từ chỗ ngã rẽ khi tôi dùng kẹp tóc đâm anh ta, kẹp tóc được tôi làm thành vũ khí phòng thân, đơn giản là vì nó nhọn, trông nhỏ vậy thôi nhưng phòng thân thì khỏi chê.
Cắt đuôi được bọn chúng, tôi vòng qua đường chính để đi về nhà, trời mùa đông năm nay rất lạnh tôi đưa tay vào trong túi áo giữ ấm nhưng bàn tay lanh cóng vẫn chẳng thêm được chút ấm áp nào nhưng...nhưng có lẽ tôi có một trái tim cần sự ấm áp vì thế nên tôi vẫn luân hi vọng, hi vọng mình sẽ được ấm áp dù rằng điều đó là xa vời.
Đằng xa xa tôi thấy một bóng người có vẻ đứng ngồi không yên.
Tới gần hơn nhìn quen quen, ơ chẳng phải cậu ta đang ngắm ma sao, tôi thật đần có lẽ cậu ta không thích ngắm nữa, nhưng mà có vẻ cậu ta đợi người ai vậy nhỉ?, ủa mà sao cậu ta đứng ở cổng nhà tôi? để giải đáp thắc mắc tôi bước tới gần cậu ta hơn nữa, đứng cách cậu ta một mét tôi nhìn cậu ta nhưng chưa kịp hỏi thì cậu ta đã chồm tới tôi một cách bất ngờ, hiện tại trái tim tôi đập loạn xạ, khuân mặt nếu không nhờ bóng đêm che khuất thì sẽ hiện lên giống mông khỉ, tại sao tôi lại có những biểu hiện như vậy? Bởi Tiến đang ôm tôi, không thể diễn tả cảm giác bây giờ, hỗn loạn, quá hỗn loạn một xúc cảm gì đó như dòng nội lực mà tiểu thuyết Kim Dung hay nói, tôi tự an ủi tôi, có lẽ tôi bị tẩu hỏa nhập ma rồi, phải chữa trị.
Một giọng nói cũng hỗn loạn không kém lòng tôi vang lên trong đó chất chứa sự lo lắng, sự vui vẻ, như yên tâm, như tức giận...tôi không phân biệt được cậu đang có cảm xúc gì? Cậu quát “chẳng phải cậu về sớm sao, tại sao giờ này mới về?” tiếng nói cậu không còn trong trẻo lạnh lùng mà giờ đây còn sự trầm ấm, run rẩy.
Tôi cảm thấy thật bất ngờ Tiến là đang lo lắng cho tôi sao, cậu lo lắng đến nỗi ra mồ hôi ở lung nè, hơi kì lạ, tôi có xúc động muốn khóc nhưng...
“Cắt phim, diễn tới đây là được rồi” khuân mặt mẹ già đằng đằng sát khí từ trong nhà bước ra, nhưng...tôi nhìn thấy trong mắt mẹ già là sự tổn thương là sự...thất vọng.
“Mày có để lời mẹ nói trong lòng không hả Vi” mẹ già buông thõng cây chổi nhưng vẫn giữ chiếc cán.
Cùng lúc đó tôi đẩy Tiến ra, muốn bước qua mẹ già nhưng bị mẹ già làm một động tác, tôi phải trợn tròn mắt, đứng hình quên cả di chuyển. Tôi run run khi thấy mẹ cầm cây chổi lên mẹ già quất túi bụi vào kẻ vừa ôm tôi là Tiến, tôi kép áo mẹ nhưng những cán chổi cứ thế mà đập vào bắp chân tôi, tôi nhảy cà tưng lên chuồn vào nhà gấp.
Có vẻ Tiến thấy sợ nên cứ thế là chạy một mạch về nhà vừa chạy vừa để lại câu nói “cháu xin lỗi, sẽ không có lần sau“.
Cuối cùng cũng yên tĩnh, căn nhà có hàng hoa giấy trước cổng đang vang lên khúc ca yên lặng đây phải chăng là chiến tranh lạnh trong truyền thuyết?.
Đúng vậy giờ đây bắp chân tôi đau nhức, do bị đánh khi nãy và bị quỳ bây giờ.
Tôi không giải thích, mẹ già cũng không nói gì nhưng thế này còn khó chịu hơn mẹ già cứ đánh cứ mắng cứ cảm ràm bên tai tôi, giờ tôi mới biết yên lặng còn đáng sợ hơn ồn ào.
..........***************..........
Ở dưới cái đèn đường vàng vọt
“Mày diễn quá sâu rồi” người đang nói là người có một khuân mặt khiến người ta phải hút khí, bởi quá đẹp nhưng đâu đó trên khuân mặt có những miếng băng keo cá nhân, trông ra thật là phá hủy hình tượng hoàn mĩ của khuân mặt.
Một người khác khuân mặt như điêu khắc, cánh môi mỏng lạnh bạc, tóc màu cà phê phối với màu của đèn đường làm cậu ta trông cólọt hương vị khác, chỉ thấy môi mỏng nhếch lên, cười như không cười trả lời “tao muốn là sự hoàn mĩ, nhất là trong việc này”
Băng keo cá nhân nhíu mày mở miệng nói “tao thấy..., liệu đây có phải một người, thật khác nhau“.
“Trên đời này còn có thể có hai con người giống nhau như đúc sao, cô ta phải trả giá vì những gì gây ra với anh trai tao, mày đừng cản tao nữa” khuân mặt trầm lạnh như băng đưa ra cái án ác liệt cho ai đó. Cậu ta nói tiếp “À, khi nãy mày tiếp cận cô ta tốt lắm“.
Băng keo cá nhân thở dài nhìn cậu ta lo lắng “đừng để bản thân phải hối hận“.
“Tao chưa bao giờ hối hận”.
Nghe thế băng keo cá nhân trầm mặc bước đi. Trong đêm tối có người ngủ được có người lại không, có chăng cũng chỉ là sự bí ẩn và càng ngày càng bí ẩn hơn.