Lắng Nghe Từng Hơi Thở Của Anh

Chương 10






“Nhà là nơi bão đứng sau cửa”
Đúng vậy, có ba có mẹ có các anh, cuộc đời cô trở nên hạnh phúc, mái ấm này cho cô tình yêu không nơi đâu có thể thay thế được.

Diệp Tư Hạ quệt nhẹ dòng nước mắt đi, mỉm cười:
\-Ba à, con hứa với ba, sau này sẽ không gây nhiều truyện phiền phức nữa, sẽ không vì những tình cảm ngoài kia mà khiến mình tổn thương, có như vậy ba mẹ và các anh mới không phải phiền lòng nữa.

Bà à, lần này con hứa với ba, chắc chắn luôn đó.
Diệp Bác Văn nhẹ cười xoa đầu con gái.

Diệp Tư Hạ lặng lẽ ngắm nhìn ba cô.

Mái đầu ông đã phất phơ vài sợi bạc, đáy mắt đã ẩn hiện chút nếp nhăn.


Đây đều là dấu tích thời gian để lại nhưng ba cô không vì đó mà tiều tuỵ, ông vẫn giữ vẻ đẹp phong lưu, trầm ổn của người đàn ông tuổi xế chiều.

Lúc này đây, không còn là một vị chủ tịch với khuôn mặt nghiêm khắc nữa mà là ba cô với nụ cười ấm áp đầy yêu thương.
Ngắm nhìn ba mình như vậy, Diệp Tư Hạ cũng không kiệm lời mà khen:
\-Ba biết không, ba đẹp trai thật đó.

Cũng nhờ vẻ đẹp trai cực phẩm này của ba mà mấy anh em con mới có nhan sắc trở thành rồng phượng trong loài người như thế này.
\-Thế mình ba cô là sẽ đẻ được ra va anh em nhà cô xinh đẹp như thế hả.
Phía cửa phòng, mẹ cô đã bước vào, trong tay cầm khay có ấm pha trà và vài ly đựng trà bé xinh.

Cô nhanh chóng chạy đến gần bê giúp rồi nịnh nọt mẹ mình
\-À con quên mất, phải là nhờ cặp uyên ương tài sắc hơn người như ba mẹ đây thì anh em con mới có nhan sắc cực phẩm như vậy.
\-Con là đang khen mẹ và ba con hay đang tự khen mình vậy?\-Liễu Huệ Di vẫn không bỏ qua cho con gái mà cố tình vặn hỏi.
Đằng kia, ba cô đang sải bước về đây, cầm tay vợ mình kéo về phía sofa nhẹ nhàng nói:
\-Con nó muốn khen ai thì kệ nó, em đừng có đứng mãi mỏi chân ra, lại đây ngồi đi.
Cô trợn tròn mắt nhìn ba mẹ mình kéo nhau về phía sofa ngồi để cô bên khay nước chạy theo sau.

Thế là hai vợ chồng già ngồi kế bên nhau còn Diệp Tư Hạ biết điều ngồi phía đối diện.
Diệp Tư Hạ nhìn người ba ngày ngày hô mưa gọi gió ở thương trường kia mà cứ về đến nhà thì mẹ cô là nhất.

Nhìn ba mẹ cứ ở nhà là bám lấy nhau, nói toàn lời yêu thương tình cảm thì cô cũng thấy thật ấm lòng, hâm mộ tình yêu của họ.

Nhưng dù gì cũng vẫn phải lên tiếng:
\-Diệp chủ tịch, Diệp phu nhân, con gái hai người vẫn đang ở trong phòng nè, con chưa ra ngoài đâu.
Đáp lại câu nói của cô là câu trả lời nhẹ tênh “ Ba mẹ biết mà”.


Gì vậy chứ, ý là hai người muốn nhồi cho cô ít cẩu lương tẩm bổ trước khi đi ngủ á.

Thật là bó tay với ba mẹ cô mà.
\-Hai vị à, hai người cũng có tuổi rồi, không còn xuân xanh hai mấy nữa đâu, bớt bớt khoe tình cảm một chút được không.

Phận làm con đây cảm thấy đây là một sự đả kích rất lớn vì không có người yêu nhưng vẫn phải suốt ngày nhìn ba mẹ mình yêu đương nồng thắm.
Nói rồi cô đưa tay đỡ lấy tim mình như thể hiện sự tổn thương trong thâm tâm.
Rồi cuối cùng khi uống xong ly trà mẹ pha, ba cô cũng cất giọng:
\-Huệ Di à, hôm nay Tiểu Hạ tranh được đĩa hoa quả này từ tay em để cầm vào đúng không? Lần sau đừng để nó tranh công của em như vậy.
Đang đưa miếng xoài lên miệng, mặt Diệp Tư Hạ cứng đơ nhìn ba mình, trên mặt viết rõ dòng chữ “Sao ba biết?”.

Nhìn thấy biểu cảm của con gái, Diệp Bác Văn giải thích:
\-Từ lúc nhìn thấy đĩa hoa quả này, ba đã biết ngay là mẹ con gọt rồi, từng đường dao trên quả, rồi cả kích thước một miếng vừa đủ như vậy là ba nhận ra ngay không phải con gọt.

Một lần con gọt quả táo ba đã biết rồi, miếng to miếng nhỏ, cắt còn lệch nữa.


\-Dù vậy thì cũng có khả năng con luyện tập gọt hoa quả trước rồi, để dỗ dành ba không nổi giận, con chấp nhận học gọt hoa quả 1 cách nghệ thuật nhất.
Ba cô bật cười vui vẻ, nhìn sang mẹ cô rồi nói:
\-Thế thì uổng công tối nào cũng ăn hoa quả mẹ con gọt, ăn món tráng miệng mẹ con làm rồi.

Có những thứ chỉ cần liếc qua là ba biết ngay có phải mẹ con làm hay không dù con có cố bắt chước như thế nào.
Diệp Tư Hạ ánh mắt tràn đầy bất bực, ăn nốt miếng xoài của mình rồi uống thử ly trà của ba, lau tay đứng dậy nói:
\-Hương vị tình yêu nằm ở đĩa hoa quả và ly trà, con gái đây chưa nếm được, thôi nhường lại cho ba mẹ đó.

Giờ con rút lui để lại không gian riêng cho hai vợ chồng yêu thương nhau.
Ra đến cửa, Diệp Tư Hạ lại ngó đầu vào:
\-Ba mẹ ngủ ngon, con yêu ba mẹ nhiều.
Rồi cô tặng cho ba mẹ mình nụ hôn gió, cất bước về phòng.
Ông bà Diệp thấy con gái như vậy chỉ nhìn nhau cười hạnh phúc.