Bây giờ cũng đã vào mùa lạnh, cô sợ anh lạnh nên cẩn thận gối tay anh vào trong chăn .
Từ khi được bác sĩ tiêm thuốc anh mê man đến giờ .
Cô nghe được âm thanh nhỏ phát ra từ cổ họng của anh .
Nhìn sang đã thấy anh từ từ mở mắt nhưng trái ngược với vẽ đau đớn hôm qua. Bây giờ anh có vẽ ổn định hơn nhiều .
Anh đặt tay trái lên đầu mình nơi nhưng băng gạc trắng đục đang bao lấy. Cảm nhận được sự đau nhất răm rang nơi ấy nhưng anh vẫn chịu được .
Nhìn sang người con gái trước mặt .
- Cô ......là ai ?
Người con gái quang sát anh từ đầu anh mắt hiện lên nỗi lo lắng thấy rõ .
- Anh thấy thế nào rồi, anh có đau đầu không? Em gọi bác sĩ kiểm tra cho anh.
Anh vẫn ngơ ngác, mắt nhìn cô không thôi cũng đã thấy sự thắc mắc gì đó ở anh .
Cô gái này sao lại tiều tụy đến vậy. Thần sắc chẳng hề tươi tắn .
Anh lặp lại câu hỏi một lần nữa .
- Cô là ai ?
Cô nhìn anh đôi mắt long lanh. Mặc dù đã được bác sĩ nói trước nhưng anh như vậy cô có chút tuổi thân ,hụt hẫng.
Cô cuối đầu
Anh không nhớ em sao? Giong cô nho nhỏ có thể thấy được cô đang buồn đến mức nàoTôi và cô quen nhau sao ? Anh vẫn cảm thấy mình và cô gái này không chút liên quan nào và sao gái đó lại ở đây với mìnhHưng con tỉnh rồi sao ?Cô còn chưa kịp trả lời câu hỏi của anh thì đã bị tiếng mẹ chồng cắt ngang .
Con thấy sao rồi ?Con cảm thấy hơi đau đầu một chút. Còn có chút khó thở .Con gọi bác sĩ chưa Trầm ?Dạ chưa mẹ . Cô lắc đầu nhìn mẹ chồng mìnhVậy gọi đi con . Mẹ chồng cô cũng hối thúcBác sĩ đến kiểm tra cho anh xong cũng đã rời đi .
- Con còn nhớ nhớ mình bị tai nạn làm sao không .
Mẹ chồng cô nhìn anh
Mẹ nói con bị tai nạn giao thông sao? Anh nghi hoặc hỏi lại .Con không nhớ chút gì sao ?Anh gật đầu, đầu lại có chút đau. Anh cũng theo đó mà đưa tay lên ôm đầu .
Mẹ hình như ảnh quên hết mọi chuyện trước đó rồi mẹ ,kể cả con. Cô nói với mẹ chồng mình.Gì chứ? Mẹ chồng biến sắc nhìn cô
Bà quay sang nhìn anh và chỉ sang phía cô
Hưng đây là ai con nhớ không ?Không, con nhớ. Anh vẫn một bộ dạng khó hiểu nhìn mẹ mìnhTrời đất ơi, con bé là vợ con mà ,sao con lại quên mất con bé chứ.Anh nghe mình nói thì lại nhìn sang cô .
Đây là vợ anh thật sao? Anh có vợ khi nào chứ ?
Cô cũng nhìn anh .
Đúng con mắt là cửa sổ tâm hồn như người ta thường hay nói .
Ánh mắt anh nhìn cô lúc này thật xa lạ và hoài nghi. Không còn ánh mắt thầm tình triều mến nữa .
Làm cô cũng bất tri bất giác nhớ đến anh của nhưng ngày đầu gặp cô . Tim cũng khẽ nhói lên .
Mẹ chồng cô đem thức ăn cho anh và cô một chút cũng đã lên phòng anh chị hai .
Do anh hai bỏng nặng nên phải được chăm sóc kĩ càng mấy hôm nay chị hai Tố Quyền cũng như cô " cơm không ngon, ngủ không yên ".
- Anh ăn cháo nha mẹ có mua cho anh nè .
Cô đưa tô cháo trước mặt anh không có ý định cho anh tự mình vận động .
Thấy anh có ý định lấy cháo từ tay cô .
Anh không khoẻ để em giúp anh .Cô thật sự là vợ tôi sao ?Anh không tin em là vợ anh sao? Cô bình tĩnh nói tay vẫn còn khuấy cháo cho bớt nóngTôi ....ý tôi thật không phải vậy. Chỉ là tôi không nghĩ mình đã lấy vợ .Cô chỉ bậc cười chua chát sao khi nghe anh nói .
- Không những thế chúng ta còn có một đứa con .
Anh lại được một phen kinh vía
Đứa con .....Anh ăn đi không là nó nguội mất .
Anh tuy vẫn còn chưa hết bàng hoàng này đã đến bàng hoàng khác nhưng vẫn nghe lời cô ăn từng thìa cháu mà cô đút cho mình .
- Cô .....trán cô bị làm sao vậy ?
Anh đưa tay chạm vào vết bầm đã xuất hiện trên trán cô .
Bây giờ cô mới cảm nhận được một chút ê ẩm từ nó nên chạm nhẹ vào .
Cái này chắc là hôm qua lúc anh hất cô một cái .
Em không biết chắc trúng ở đâu thôi anh đừng lo .Có phải là tôi không ?Anh vẫn còn nhớ mang máng hôm qua khi mình tỉnh dậy trong lúc cơn đau kia như làm nổ tung đầu mình .
Có một người giọng điệu rất lo lắng nhưng khi ấy vì đau quá anh đã hất tay người đó .
Không nhận thấy câu trả lời nào từ cô .Anh biết chắc đó là mình rồi .
Tôi xin lỗi, tôi không cố ý .Không sao đâu, anh đừng bận lòng .Rồi không gian lại lắng động, không ai nói với ai câu nào .
Anh thì nhìn lên trần nhà .
Cô thì nhìn cửa sổ nhưng ánh mắt vô định .
- Tôi xin lỗi vì đã quên mất em. Tôi thật sự đã cố gắng tìm trong kí ức của mình nhưng vẫn không nhớ ra em .
Giọng anh vang lên phá tan không gian lặng im này .
Giọng nói cũng kéo cô từ những suy nghĩ vu vơ trở về.
- Không sao , anh cũng đâu có mong muốn mình như vậy .
Cô đưa tay chạm lấy bàn tay anh. Nhưng còn chưa kịp chạm đến anh đã thu nó về.
Bàn tay cô lơ lửng trên không trung kèm theo đó là nổi hụt hẫng vô vàn .