Lắng Nghe Tim Em

Chương 6: Anh nhận không




   Không một âm thanh đáp trả, cô nữa chừng chừ nữa nôn nóng

- Thế anh nhận không?

- Nếu anh không nhận thì thôi, dù sao cả hai lúc đó cũng say, không tránh khỏi việc anh khó chập nhận được, nếu anh nhận thì cũng không sao dù sao thì tôi cũng sẽ.....

- Nhận

Anh cắt ngang lời cô nói

- Cô đang ở đâu, tôi cần gặp cô để nói chuyện

- Tôi đang ở nhà, anh có thể đến nhà tôi. Cô đáp

  - Được cô gửi cho tôi địa chỉ, tôi sẽ đến ngay. Anh chậm rãi

Sau khi nhận được địa chỉ cô cũng nhanh chống đến chỗ cô

Nghe giọng nói anh có vẽ miễn cưỡng, cô cũng lấy làm băn khoăn,cái cảm giác mà người ta không tự nguyện làm gì đó mà phải có sự hối thúc mang tính bắt ép làm cô cũng cảm thấy khó chịu vô cùng.

 Với bản tính là một kẻ lúc nào cũng hay nhìn sắc mặt người khác cô thật sự có chút ái nái.

 Bên kia mặc dù đang trong giờ nhưng anh cũng nhanh chống xắp xếp đi đến gặp cô. Vì đây là công ty của anh mà, gia đình anh xuất phát từ từ gia đình trung lưu, có của ăn của để nhưng để nói giàu nứt đố đổ vách thì không đúng.

Bản thân anh sau khi tốt nghiệp chuyên ngành kĩ thuật ô tô tại một ngôi trường kĩ thuật top đầu cả nước, vừa ra trường anh cũng nhanh chống định hướng cho mình mở gara ô tô nhỏ nhờ có sự giúp đỡ của ba và anh trong việc kinh doanh, anh đã nhanh chống mở liên chuỗi các xưởng gara ô tại các thành phố trung và ven trung tâm cả nước, thành lập nên một danh nghiệp tư nhân riêng của mình.

 Ba anh ông là chủ sở hữu của một danh nghiệp đồ ngỗ, chế tạo và kiểm định các loại gỗ. Công ty gỗ của ba anh chỉ là công ty gia đình hiện nay anh trai anh cũng đang là về điều hành và phát triển giúp ba anh. Tuy nhiên về mảng thẩm định gỗ quý nhà anh rất có tiếng, bên cạnh đó nhà anh còn có một xưởng sản xuất trầm hương.

 Sau khi đã ngắt máy cô ngồi co ro trên ghế, đầu óc lơ đãng.

Do cùng sống chung thành phố nên khoảng cách từ anh và cô cũng không xa lắm, 20 phút sao anh đã đứng trước phòng trọ của cô

 Anh đưa tay lên gõ cửa. Nghe tiếng gõ cửa cô cũng biết là anh đã đến, nhanh chống chạy ra mở cửa.

Cả hai lần thứ hai đối mặt nhau, bốn mắt giao nhau, cả anh và cô đều xuất hiện sự bối rối, ngại ngùng. Cô đưa tay mời anh vào nhà

- Anh ngồi xuống đây đi, để tôi lấy nước cho anh.

- Ừm

    Anh cẩn thận quan sát căn phòng, có phần gọn gàng sạch sẽ, cô có vẽ rất yêu thiên nhiên bởi vì ban công cô có hoa lài sữa thêm mấy chậu cây nhỏ nhỏ mà anh không biết.

 Cô bưng nước và trái cây mời anh dùng

- - Anh uống nước đi

 Anh cẩn thận cầm ly nước nhấp môi nhẹ nhàng, đặt ly nước xuống anh nhẹ nhàng hỏi

- Tên cô là gì?

- Tôi tên Trâm, còn anh?

- Tôi tên Hưng, cô bao nhiêu tuổi rồi?

- 22 tuổi, tôi vừa mới ra trường thôi.

- Ừm

 Nghĩ một lúc cô lại nói tiếp

- Anh bao nhiêu tuổi rồi.

- 27 tuổi, tôi ra trường lâu rồi.

 Cả hai tiếp tục im lặng, một cảm giác gò bó, ngại ngùng luôn xuất hiện từ khi anh có mặt ở đây.

Cô thật sợ cái tình thế như vậy,nên đã lên tiếng

 - Anh...Anh có bạn gái chưa hay có vợ chưa?

Anh nghe cô hỏi, khẽ đưa mắt nhìn cô

- Vợ thì chưa có, nhưng bạn gái thì có rồi

 - Hả, anh có bạn gái rồi?

- Chia tay rồi

- Hả hả, có phải vì tôi làm anh chia tay bạn gái không?

- Không phải, chia tay lâu rồi

Cô thở phào nhẹ nhõm ít nhất như thế cô cũng không dằn vặt với anh và bạn gái anh, nếu anh có bạn gái cô thà làm mẹ đơn thân còn hơn làm một kẻ phá hoại hạnh phúc người khác.

- Ba mẹ tôi muốn gặp anh để nói chuyện á, họ nói nếu anh có rãnh thì có thể theo về cùng tôi.

- Chừng nào cô về nhà

- Một lát nữa tôi về

- Ừm vậy tôi chở cô cùng về.

 Cô và anh cùng xuống bên dưới, cô cũng có mua một số đồ dùng về cho ba mẹ và em trai, anh cũng phụ cô xách một tay.

- Xe anh đâu vậy?

 Cô tưởng anh đi xe máy nên dừng lại khu nhà xe để kím

- Bên ngoài. Anh đáp

- Mốt anh chạy vô đây luôn nha, đậu ở ngoài người ta rinh mất, anh đi bộ về chết luôn á.

Nghe cô nói anh chỉ im lặng không đáp, có cảm giác buồn cười nhẹ, anh khẽ nhếch môi

 - Đây là xe anh á hả?

- Ừm

- Giàu dữ ha!

Anh là cô cùng chất đồ lên xe, sau đó cả hai cùng nhau về nhà cô

Nói về nhà cô, nhà cô chỉ thuộc tầng lớp bình dân, không giàu không nghèo vẫn có chút gọi là dữ dã, cha mẹ cô thì chỉ là công nhân của công ty may mặc. Họ vẫn luôn lo lắng đầy đủ cho cô và em trai, chưa để cả hai thiếu thốn thứ gì.

Tuy cha mẹ cô luôn bảo bộc, không cho cô làm thứ gì ngoài việc học, nhưng cô cũng biết nấu ăn, làm bánh. Có thể nói cuộc sống cô bình dị, êm đềm đến lạ thường. Cô cũng cho đó là niềm may mắn vô cùng, chỉ mong cả gia đình cô ai cũng khoẻ mạnh, hoà hợp vui vẽ, ba mẹ cô cũng không phải ngược xuôi lo cơm áo gạo tiền là cô vui lắm rồi. Còn cầu mong chi mình phải sống xa hoa sung sướng.