Lắng Nghe Tim Em

Chương 34: Gia Đình .




Hai tháng nay kể từ ngày hôm đó, anh thì đã có vẽ nói chuyện và chịu tiếp xúc với cô nhiều hơn, không còn những câu hỏi quan tâm đầy tính sáo rỗng hay những lần chăm sóc cho chọn vẹn chữ chồng.

Anh hay chú ý việc cô làm, hay giúp đỡ,cũng hay vô thức nhìn cô nhiều hơn.

Hôm nay cũng như mọi ngày nghĩ khác, cô đang loay hoay nấu ăn trong bếp anh cũng giúp cô, nhưng cái nào được cô chỉ anh mới dám làm. Trong việc bếp núc cô rất ghét ai làm bận tay bận chân mình, đến bảo giúp cô mà làm hư thứ này thứ nọ, cô thà làm một mình còn hơn.

Cô bận rữa mấy quả cà rốt và khoai tây cho món bò kho.

Anh đang chăm chú làm công việc mà mình được cô giao.

- Á.

- Em làm sao đấy? Anh cuối xuống nhìn lên đỉnh đầu của cô

- Sao … sao anh lại đứng sau lưng em, làm em giật hết cả mình.

Tay cô đưa lên vỗ vỗ trước ngực mình, mặt thì đã biến sắc lúc xanh lúc đỏ.

- Tôi lấy cái rỗ, nó ở ngay trên đầu em.

Anh cầm cái rỗ trên tay, rồi lại cuối xuống nhìn cô.

Cô lúc này đang đứng đưa lưng về phía lại đột nhiên xoay người lại. Do anh đứng rất sát vào cô nên khi cô xoay người lại mặt cô đã bị ngực anh chắn hết tầm nhìn.

- Anh chưa đi nữa sao? Cô ngước lên nhìn anh

- Chưa, tôi còn trả lời em.

- Mặt em lại đỏ nữa rồi. Anh lúc này vô thức đưa tay mình lên mặt cô

- Không có đỏ … đỏ mà. Cô lắp bắp, đứng ở cái cự li này, cô không thể nào nói cho tròn vành rõ chữ được.

Không biết anh thế nào tự nhiên anh lại cuối người sát xuống cô, bốn mắt giao nhau, cô còn nghe được cả hơi thở của anh, khoảng cách lúc này rất gần mà anh còn cuối sát hơn nữa. Cô hoảng quá nên nhắm tịt cả mắt lại, một lúc sau khi không thấy động tĩnh, cô mới hé mắt ra thì thấy anh đã về trạng thái cũ.

Anh đưa tay lên gõ nhẹ vào mũi cô, không nói gì cả chỉ thấy anh mĩm cười, đáy mặt cũng hiện lên ý cười.



.Gia Huy cũng được hơn ba tháng tuổi rồi, thằng bé hiện tại đã phát ra vài âm thanh đầu đời, biết nhìn theo đồ vật di chuyển rồi.

Hôm nay trong lúc cô đang sếp đồ thắng bé. Gia Huy thì vẫn đang nằm cạnh cô, cô luôn phát ra những âm thanh cho thằng bé nghe để nó biết rằng cô vẫn đang ngồi cạnh nó.

- Gia Huy ơi, Gia Huy à, con thấy mẹ đâu không?

- Gia Huy ơi, Gia Huy à mẹ đang xếp đồ cho con nè

- Con trai của mẹ cười đi con, cười lên đi con

- Mẹ giận nhá, Gia Huy không thèm trả lời mẹ gì hết. Cô làm bộ mặt giận dỗi, quay đi chỗ khác.

- Mẹ giận thật đấy nhá,á con trai của mẹ giỏi quá.

Khi cô quay mặt trở lại thì đã thấy thằng bé đang dùng hết sức lực tuổi trẻ, dùng hết năng lượng sữa mẹ đã nạp vào để cố gắng lật người từ bụng sang lưng.

- Anh ơi xem này.

Anh đang ngồi ở máy tính giải quyết công việc, nghe cô kêu anh cũng quay người sang nhìn, đôi chân thon dài cũng nhanh chống bước lại chỗ cả hai.

- Giỏi thế, nỗ lực này cũng xem như là nỗ lực đầu đời của con đó. Anh nhìn thằng bé biết lật mà cười tít cả mắt

- Ôi anh thấy không mặt thằng bé cũng đỏ nè. Cô cưng nựng vào má Gia Huy dùng đầu mũi mình chạm vào đầu mũi nhỏ xinh.

- Giống nhau sao? Anh hỏi lại cô.

Thằng bé thì không biết vui hay buồn mà miệng lúc nào cũng mở ra, tay thì lúc nay quơ quơ.

Cô sợ thằng bé khó chịu nên đã giúp nó lật người lại, người cô còn cuối gần thì bị bàn tay nhỏ xinh kia nắm chặt lấy mái tóc bị rơi xuống của mình.

- Á,sao con nắm tóc mẹ hả. Cô kêu lên

Anh thấy vậy thì dùng bàn tay mình gỡ đôi tay còn nhỏ xíu kia.

- Nào con, không được nắm tóc mẹ như thế, con làm mẹ đau đó.

Vừa gỡ anh vừa đưa tay còn lại ra để chọc chọc vào má thằng bé.

- Con thật xấu tính. Cô chu môi lên nói với Gia Huy

Tóc cô lúc này cũng khá rối, do vừa một người nắm một người thì gỡ.

- Tóc xù hết cả rồi. Tay anh vuốt vuốt cho mấy loạn tóc của cô nằm ngay ngắn,miệng thì luyên thuyên trách Gia Huy không nắm lấy tóc của cô.

- Bây giờ thì mẹ giận con thật đấy. Cô chất số đồ mình đã xếp xong để bỏ ngay ngắn vào tủ đồ của Gia Huy.

- Con làm mẹ giận rồi kìa, mẹ đi rồi đó thấy không? Anh nắm tay Gia Huy chỉ theo hướng cô đứng lên, thằng bé cũng nhìn theo chăm chú.

Xế chìu nhưng tia nắng lúc trưa con vương lại nhè nhẹ,hơi nóng cũng không còn khi mà những chú chim cũng đã mỏi cánh sau ngày dài kím ăn cũng đã lượn về nơi trú ngụ. Phố phường thì nhộn nhịp kẻ lại người qua, tiếng xe cô đông đúc, người người chen chúc sau giờ tan tầm. Đâu đó trong ngôi nhà nọ chỉ có ba người nhưng lại vang lên tiếng cười rôm rả. Nhìn như một gia đình thật thụ.