Thẩm Nhiên tựa vào cửa, giọng nói cô bé con nhỏ nhẹ mềm mại. Giống như một chiếc lông vũ, nhẹ nhàng rơi vào lòng anh, kích thích rung động, phát ra từng tia sáng nho nhỏ.
Anh đút một tay vào túi quần, vu vơ nhìn về phía trước, ánh mắt êm đềm nhẹ nhàng.
Trong túi quần, điện thoại đang rung.
Là bà cụ Thẩm gọi đến.
Thẩm Nhiên bắt máy, giọng điệu lười biếng: “Sao thế ạ.”
Bà cụ Thẩm vừa mới khiêu vũ xong, bên kia hơi ồn ào, cất cao giọng: “Bà nhớ hôm nay là sinh nhật Nguyễn Túc đấy, con hẹn con bé ăn cơm chung chưa?”
“Dạ, đang ở cùng nhau đây ạ.”
Bà cụ Thẩm ‘Ôi’ một tiếng, không kìm chế được niềm vui: “Cái thằng bé lầm lì này cuối cùng cũng thông suốt, quà sinh nhật phải chuẩn bị cho thật kỹ, bánh kem cũng phải có, còn có còn có… còn cái gì nữa nhỉ, xem xem đầu óc của bà, lúc nãy còn nhớ, sao đột nhiên lại quên.”
Vừa nói, bà vừa bùi ngùi nói: “Người già mà, đã vô dụng rồi.”
Thẩm Nhiên cong môi: “Yên tâm, đều chuẩn bị cả rồi ạ.”
“Tóm lại, con tự xem rồi lo liệu đi, Nguyễn Túc là cô gái tốt, con ngàn vạn lần đừng bỏ lỡ, nếu không bà chết cũng có thể bị con chọc tức mà sống lại.”
“Bà nội.” Thẩm Nhiên hờ hững lên tiếng: “Con định bắt đầu lại.”
Bà cụ Thẩm ngẩn người, một hồi lâu mới lẩm bẩm nói: “Bắt đầu lại… Nghĩa là vẫn chơi cái game đó của con à?”
Thẩm Nhiên khẽ cười: “Không phải nội nói ít ra lúc đó con còn có thể kiếm tiền, không nghèo giống như bây giờ sao ạ.”
“Kiếm tiền hay không kiếm là một chuyện, con chơi cái đấy, xem như bà có thể chấp nhận, nhưng người nhà của bé con sẽ chấp nhận sao?”
“Thử một lần thôi ạ.”Suy cho cùng thì vẫn tốt hơn bây giờ anh ở phòng game không có việc gì làm.
Bà cụ Thẩm thở dài một hơi: “Nói đến thì, lúc đầu con phát triển cũng rất tốt, còn có cúp vô địch thế giới có thể để cho bà cầm ra ngoài khoe khoang. Nếu như không phải người phụ nữ kia đột ngột xuất hiện, con cũng sẽ không… Bỏ đi bỏ đi, không nói mấy chuyện này nữa, dù sao thì chuyện của bản thân con, con tự xem xét sắp xếp đi, bà không có ý kiến, nhưng mà con vẫn phải hỏi ý kiến của Nguyễn Túc đấy.”
“Dạ, con biết rồi ạ.”
“Vậy con giúp bà chúc con bé sinh nhật vui vẻ, bà không quấy rầy hai đứa nữa.”
Thẩm Nhiên vừa mới cúp điện thoại, Nguyễn Túc liền đẩy cửa đi vào.
Nguyễn Túc thấy Thẩm Nhiên đứng trước cửa chờ cô, thẹn thùng lè lưỡi một cái: “Mẹ em gọi cho em, hình như nói hơi lâu một chút…”
Thẩm Nhiên giơ điện thoại lên: “Không sao, lúc nãy anh cũng nhận một cuộc điện thoại.”
Cô gần như hỏi theo bản năng: “Ai vậy anh?”
“Bà nội gọi tới, nói chúc em sinh nhật vui vẻ.”
Nghe vậy, Nguyên Túc đỏ mặt, cong miệng cười: “Vậy hôm nào chúng ta đi thăm bà nội đi, em nhớ nội.”
Thẩm Nhiên nhướng mày: “Được thôi.”
Anh xoay người về phía phòng bếp: “Mì hơi nguội rồi, anh nấu cái khác cho em.”
Nguyễn Túc vội vàng chạy tới, ôm lấy bát: “Không cần đâu, độ nóng này vừa rồi ạ.”
Lúc này, có người gõ gõ cửa: “Là anh Thẩm sao, bánh kem anh đặt đến rồi.”
Nguyễn Túc nhìn về phía Thẩm Nhiên, chớp chớp mắt.
“Ừm.” Thẩm Nhiên liếm môi mỏng, quay người lại đi lấy bánh kem.
Lúc Thẩm Nhiên cầm bánh kem trở lại, Nguyễn Túc đang cúi đầu ăn mì, hai má lay động, lỗ tai ửng hồng, giống như một chú thỏ con.
Thẩm Nhiên ngồi đối diện cô: “Ngon không em.”
Nguyễn Túc nuốt xuống, gật gật đầu, ánh mắt cong thành hình lưỡi liềm: “Ngon ạ! Nhưng mà có hơi nhiều… Có thể em sẽ ăn không hết.”
Thẩm Nhiên lấy giấy lau miệng cho cô, giọng nói lành lạnh trầm thấp: “Không sao, ăn không hết thừa lại thì đưa anh ăn.”
Nguyễn Túc ăn gần một nửa thì không ăn được nữa, Thẩm Nhiên sau khi rót một ly nước ấm cho cô, trực tiếp ăn hết phần còn thừa lại.
Mặc dù trước kia bọn họ cũng từng ăn chung một món, Nguyễn Túc cũng không ăn hết, nhưng cơ bản là do mua nhiều loại thức ăn quá, không giống như bây giờ, ăn cùng một bát…
Nguyễn Túc càng nhìn mặt càng đỏ lên, vội vàng cầm ly nước lên uống một hớp.
Thẩm Nhiên ăn rất nhanh, chỉ một lát đã ăn hết mì trong bát, anh nói với Nguyễn Túc: “Ngồi một lát nhé.”
Dứt lời, đứng dậy đi vào phòng bếp.
Nguyễn Túc uống hết nước còn dư lại trong ly, điện thoại trên bàn rung lên một cái.
Là An Nam gửi tin nhắn tới, hỏi cô tối nay có về không.
Nguyễn Túc cầm điện thoại lên, lúc đang định trả lời lại, thì một tin nhắn mới xuất hiện trong khung chat.
An Nam: [Chú ý kỹ các biện pháp an toàn nha.]
Phụt…
Nước trong miệng Nguyễn Túc vẫn chưa uống xuống trực tiếp bị sặc ra ngoài, cô liên tục ho khan khoảng chừng mấy tiếng.
Thẩm Nhiên nghe tiếng, tắt nước bước ra, nhẹ nhàng vỗ lưng Nguyễn Túc: “Sao thế này?”
“Không… Không sao!” Nguyễn Túc vội vàng tắt màn hình điện thoại, úp xuống đặt lên bàn, gương mặt đỏ đến tận cổ.
Bởi vì câu nói kia của An Nam, bây giờ toàn bộ đầu óc của cô đều trống rỗng, vừa căng thẳng vừa rối ren. Nhưng vẫn phải cố gắng giữ bình tĩnh, tránh cho Thẩm Nhiên biết chuyện gì xảy ra.
Thẩm Nhiên lại rót thêm nước vào ly cho cô, đợi cô uống, mới thấp giọng hỏi: “Đỡ hơn chút nào chưa?”
Nguyễn Túc ôm ly nước gật đầu, hít một hơi thật sâu, khôi phục suy nghĩ: “Dạ rồi.”
Thẩm Nhiên xoa đầu cô bé con: “Nghỉ ngơi thêm một lát nữa, anh đi dọn dẹp bếp.”
Nguyễn Túc ngoan ngoãn gật đầu.
Chờ anh đi vào phòng bếp, Nguyễn Túc ôm điện thoại quay đầu lại liếc nhìn, mới cúi đầu âm thầm trả lời lại.
Nguyễn Túc: [Cậu nghĩ cái gì vậy, không có chuyện đó!]
An Nam: [Đều là người lớn rồi, suy cho cùng nói chuyện thì cũng phải mang một chút màu sắc mà. Cậu phải suy nghĩ kỹ đấy, tối nay là sinh nhật cậu, cậu muốn cái gì ông chủ Thẩm cũng sẽ đồng ý với cậu, đừng bỏ qua cơ hội này nhé ~]
Nguyễn Túc bị những lời của cô nàng làm cho mặt càng nóng hơn, nhưng trong đầu lại không nhịn được bắt đầu hiện lên một vài hình ảnh, càng ngày càng khó tả được…
Rất nhanh, tin nhắn của An Nam tiếp tục gửi đến: [Tớ không quấy rầy hai người nữa, một câu cuối cùng, vào đêm đẹp trời thế này, dù sao cũng đừng kiềm chế bản thân nha. ]
Sau lưng truyền tới tiếng bước chân, Nguyễn Túc vội vàng tắt màn hình chat.
Thẩm Nhiên bước tới cửa, dừng bước lại.
Bé con không biết nhìn thấy gì, ôm điện thoại mặt đỏ bừng, đôi mắt ươn ướt, bờ môi hồng căng mọng khiến cho người ta… Rất muốn cắn một cái.
Anh liếm môi mỏng, bước lên mở bánh kem ra, tìm bật lửa đốt nến lên.
Thẩm Nhiên nhẹ giọng gọi cô: “Nguyễn Túc.”
Nguyễn Túc nhìn sang, đôi mắt đen bóng ướt át nhìn về phía anh, theo bản năng a một tiếng.
Đôi mắt Thẩm Nhiên sâu hơn mấy phần, giọng nói trầm khàn: “Thổi nến đi.”
Ngọn đèn nhỏ bên ngoài phòng bếp không biết đã bị tắt lúc nào, chỉ còn lại một ngọn nến nhỏ đong đưa.
Cả căn phòng, đều là tia sáng vàng ấm áp dịu dàng.
Trên bánh kem, là một hình một cây đàn cello, xung quanh trang trí vài nốt nhạc nho nhỏ và cầu vồng.
Rất đẹp.
Nguyễn Túc từ từ đi tới trước bàn, chắp hai tay lại, nhắm mắt cầu nguyện.
Một lát sau, cô mở mắt ra, nhưng không thổi nến ngay.
Mà quay đầu lại nhìn về phía Thẩm Nhiên, nhỏ giọng gọi anh.
Ánh mắt Thẩm Nhiên chăm chú nhìn cô bé con, giọng rất trầm: “Hửm?”