Diệu Phục tội ác tày trời, chứng cứ xác thực. Đại tông sư Vương Biên chỉ thẩm vấn hai vụ án của Liễu tú tài bị gã đánh cho tàn phê và vụ của thím Lỗ Vân Cốc bị bắc tới mức phải tự vẫn, liên đập bàn tức giận quát:
Sai dịch trong quan thự liên tiến tới lột áo mũ của Diêu Phục ra. Thực ra việc này chỉ mang tính hình thức, muôn tước bỏ công danh của Diêu Phục thì vẫn phải gửi công văn tới học thụ phủ Thiệu Hưng và huyện Sơn Âm.
Nhung lột khăn vuông trên đầu và áo lan của gã ra thì đó quả thật là một hình phạt vô cùng nhục nhã đối với gã. Đồng thời cũng là để cho tất cả đám cho sinh ở đó phải nể sợ trước quyền uy của quan Đề Học.
Diêu Phục cố sức ôm lấy mũ và áo, không cho tên sai dịch lột bỏ khăn áo của gã, dường như khăn vuông và áo lan chính là bộ giáp sắt có thể giúp cho lão tránh khỏi mọi tổn thương vậy. Trong lúc dùng dằng lôi qua kéo lại, áo lan bị xé toang rách tả tơi làm lộ ra lớp đáy áo, búi tóc của gã cũng bị xõa tung ra, tóc tai bù xù đến kinh hãi. Vương Đề Học liên tục lắc đầu:
Rồi quay sang Huyện lệnh Sơn Âm Hầu Chi Hàn nói:
Hầu Chi Hàn liền lệnh cho bổ đầu Lưu Tất Cường dẫn người giải Diêu Phục tới nhà lao của huyện nha giam lại, đợi khi Hầu Chi Hàn về tới nha huyện rồi sẽ tiếp tục thẩm vấn sau. Diêu Phục khi bị bắt đi rồi vẫn còn la lón:
Phủ tôn đại nhân vô cùng xấu hổ, sợ Diêu Phục trước bao nhiêu người như vậy để lộ ra việc mình đã nhận quà biếu của gã, bèn quát:
Lưu Tất Cường kéo chiếc áo lan đã rách của Diêu Phục xuống bịt miệng gã rồi cùng hai tên sai nha khác kéo gã ra ngoài, ra tới của lớn thì gặp ngay Trương Ngọc đang vô cùng hoan hỉ, coi bộ gã còn đang vui hơn đón Tết. Trương Ngọc thây Diêu Phục bị lỗi tới nha huyện thì sung sướng nói:
Lưu Tất Cường thầm nghĩ: "Tên này lại nói bậy rồi.”, nói:
Trương Ngọc thấy Diệu Phục đã bị lột mất cả khăn vuông lẫn áo lan, miệng lại còn bị nhét một mảnh vải, bộ dạng thê thảm hết sức, gã mừng rỡ kêu lên:
Đám người đồng loạt ào tới như nước triều dâng, vòng người lớn trong lớp ngoài , chật như nêm cối. Lưu Tất Cường thấy vậy thì vội lên tiếng:
Trương Ngọc nói:
Đôi không đợi Lưu Tất Cuờng kịp trả lời, Trung Ngạc đá một phát đau điếng vào mông Diêu Phục, gã vừa mới chịu hai mươi trượng, còn đang sống dở chết dở, giờ lại "ăn" thêm cú đá như trời giáng này thì thực sự không thể chịu chịu nổi nữa, mà miệng thì lại đang bị bịt lại, muôn kêu đau cũng không kêu nổi. Thấy bộ dạng như gà bị cắt tiết lúc này của Diêu Phục, những người khác cũng xông vào, kẻ thượng cẳng chân người hạ cẳng tay, đa số đều là những người chẳng có thù oán gì với Diêu Phục cả, chỉ vì thây náo nhiệt nên cũng muốn xông vào "góp vui” tí chút. Lưu Tất Cường toát mồ hôi hột, cứ như vậy thì Diêu Phục sẽ bị đánh chết mất, và y sẽ phải chịu trách nhiệm không nhỏ vì không hoàn thành nhiệm vụ, bèn công quít ngăn lại:
Rồi quay sang Truong Ngạc, nói:
Trương Ngọc cũng cảm thấy nếu Diêu Phục chỉ bị đánh chết một cách đơn thuần như vậy thì chẳng có gì vui, phải để cho Hầu huyện lệnh xét hỏi tùng tội danh của gã ra môi trùng trị mới hay, bèn sai Năng Trụ giúp Lưu Tất Cường ngăn đám người đang hăng máu kia lại. Lưu Tất Cường và hai sai dịch đang định kéo Diêu Phục đi thì cháu của Lỗ Vân Cốc lên tiếng:
Lưu Tất Cường biết Lỗ Bằng Trình cũng là người bị hại, vội hỏi:
Đám người đồng loạt hô lên:
nhổ vào mặt gã đi.
Lỗ Bằng Trình liên tiến lên, thừa lúc sai dịch không đề phòng liền đạp cho Diêu Phục một cái vào mặt rồi mới nhổ một bãi nước bọt vào mặt gã. Không để Lưu Tất Cuờng kịp quở trách, Lỗ Bằng Trình liên quỳ gối, kêu lên thống thiết:
Mẫu thân của Lỗ Bằng Trình là Chu thị, hai mươi lăm tuổi trở thành quả phụ nhưng vẫn ở vậy nuôi con, bị Diêu Phục bức tử khi ấy mới hai mươi chín tuổi, con trai Lỗ Bằng Trình mới chín tuổi. Mười ba năm qua hắn luôn ôm hận trong lòng, hôm nay xem như mới có thể xả được phần nào nỗi hận.
Liễu tú tài, con trai của Phương tú tài cũng tiến tới. Lần này thì Lưu Tất Cường đã có sự chuẩn bị, ngăn không cho họ tiếp tục ra tay với Diêu Phục mà chỉ cho phép nhỏ vào mặt gã mà thôi. "Vai hề này của Diêu Phục đã kết thúc rồi, chả có gì hay ho nữa”
Trương Ngọc thầm nghĩ.
Rồi y bước về phía Minh Luân đường, trông thấy đại tông sư uy phong lẫm liệt ,dường như vẫn còn đang muốn trừng trị kẻ nào đó. Phải rồi, Dương Thượng Nguyên cũng phải bị tước bỏ công danh. Còn Giới Tử, chê nghệ tinh diệu như vậy, đại tông sư dù sao cũng phải khích lệ đôi chút, có lẽ nào sẽ đặc cách phong hắn làm sinh đồ luôn không?
Dương Thượng Nguyên thấy quan Đề Học vừa đến, thì cậu họ đã trở thành tội nhân bị người ta phỉ nhổ đánh đập như vậy, y lập tức run như cây sây, nơm nớp lo sợ. Hầu Chi Hàn đã từng gửi công văn tới đề nghị quan Đề Học tước đi công danh sinh đồ của y, giờ chỉ mong Vương Đề Học mãi thẩm tra chuyện của biểu cũu mà quên mất việc thẩm tra mình mà thôi. Vậy là nãy giờ y củ núp sau đám chu sinh, trong lúc đang thấp thỏm không yên thì chợt nghe tiếng Vương Đề Học sang sảng:
Một câu như vậy mà tụa sấm sét giữa trời quang, hai tai Dương Thượng Nguyên bỗng ù đi, hai đầu gối mềm nhũn cả ra, ngã khuỵu xuống. Hơn hai trăm sinh đồ liên lôi y ra trước mặt quan Đề Học, bẩm:
Vương Đề Học thấy Dương Thượng Nguyên lại là một tên vô tích sự thì nổi giận đùng đùng, sao tú tài Sơn Âm kể nào kẻ này đều có cái loại "đúc hạnh” như vậy, quát:
Đúng cũng không vững sao? Dương Thượng Nguyên miễn cưỡng đúng thẳng lên, khẩn khoản cầu xin: - Học trò Dương Thượng Nguyên tham kiến đại tông su. Vương Đề Học quay sang hỏi Hầu Huyện lệnh:
Hầu đại nhân đệ trình công văn xin tước bỏ công danh của kẻ này đúng không?
Hầu Chi Hàn nói:
Vương Đề Học thây Dương Thượng Nguyên mặt mày tái xanh tái xám, ánh mắt ngây ngô, trông chẳng có vẻ gì là đã đọc sách thánh hiền cả, đầu lại không thèm đội khăn, lão cau mày quát:
Dương Thượng Nguyên đã sợ tới mất cả mật, ấp úng nói:
Bẩm đại tông su, khăn vuông của học trò bị biểu cũu của học trò mượn mất rồi ạ. Khăn vuông của biểu của chẳng may bị rơi mất, thế là biểu cũu liên lấy mất của học trò. - Ngươi rốt cuộc đang nói cái gì vậy, khăn vuông cũng có thể cho mượn được sao ? Việc này khiến Vương Đề Học vô cùng tức giận. Hầu Chi Hàn bèn lên tiếng giải thích:
Đề Học đại nhân có điều không biết, biểu cũu của Dương Thượng Nguyên chính là tên Diêu Phục vừa mới bị giải đi ban nãy đó.
Vương Đề Học, " ? " lên một tiếng, quay xuống Dương Thượng Nguyên nói:
Dương Thượng Nguyên không dám lên tiếng, gã không thể nói rằng mình ăn may bắt trúng đề đã chuẩn bị từ trước được.
Vương Đề Học quay sang Tôn giáo dụ, nói:
Giọng điệu của lão có phần nghiêm khắc, mang theo vài phần tức giận, rõ ràng là đang rất không hài lòng với Tôn giáo dụ.
Chu Huấn Đạo vội lên tiếng: - Thủ hạ lập tức lấy bài thi đến. Rồi mau chóng chạy đi lấy. Vương Đề Học cầm một cuộn bài thi lên, lướt qua một lượt, hỏi: - Bài này kỳ tuế khảo năm ngoái được xếp thứ mấy? Tôn giáo dụ lo lắng đáp:
Vương Đề Học tức giận, quát:
Tôn giáo dụ mặt đỏ rần lên, thực sự thì lão đã có ý định thiên vị cho Dương Thượng Nguyên. Dương Thượng Nguyên chế nghệ hết sức bình thường. Nhưng vẫn xếp thứ hai là vì cứ mỗi dịp lễ tết gì là gã lại đem lễ vật rất hậu hĩnh tới. Giáo dụ gia cảnh bần hàn, chu sinh nào đem quà tới biếu tất sẽ được ưu ái đôi chút.
Vương Đề Học chỉ vào Dương Thượng Nguyên bây giờ đang nơm nớp lo sợ, nói:
Người đâu, mau lột bỏ áo lan của gã cho ta!
Hành động này biểu thị việc đã tước đi công danh sinh đồ của Dương Thượng Nguyên. Rồi lão quay sang Hầu Chi Hàn nói:
Chẳng những Tôn giáo dụ toát mồ hôi lạnh mà Hầu Chi Hàn cũng tái mét cả mặt mày. Việc tú tài gây tội, thân làm huyện lệnh, gã cũng khó thoát khỏi trách nhiệm, bèn ra lệnh cho gai nha lỗi Dương Thượng Nguyên về nha huyện, tránh rề ra ở đây để Đề Học đại nhân trông thấy lại thêm giận, bước tới chỗ Chu Huấn Đạo lấy cuốn chê nghệ "Dù chưa từng học” của Trương Nguyên, thấp giọng cười khổ: "Hay...hay tuyệt.”
Lưu Tông Chu mỉm cười.
Hầu Chi Hàn đem bài hát cổ của Trung Nguyên tới trước mặt Vương Đề Học, nói:
Tôn giáo dụ liếc mắt qua một cái, ừm, chú tiểu Khải này nhìn cũng khá, Chu Huân Đạo từng là học trò xuất sắc của Quốc Tử Giám, chữ của hắn đương nhiên không thể không ra gì rồi). Xem qua một lượt phá đề, thừa đề đề, Vương Để học liên gật đầu nói:
Đọc một hôi, ông ta liên lắc đầu ngâm nga:
-Học không phải chỉ hạn chế ở nhân luân (đạo nghĩa giữa các mối quan hệ như thần tủ, cha con, huynh đệ, chồng vợ...), thậm chí những người đã thông tỏ nhân luân cũng chưa hẳn đã thực hiện đúng theo lời thánh hiền chỉ dẫn : việc học vô biên, nhưng sao thế gian vẫn thiếu hiền tài, quan trọng hơn là những kẻ mong cầu triều phục, hăm danh hiếu hiền. Mua dầm thấm ướt tiếng than vãn, ẩn sau hai chữ trung hiếu, phụ lòng người có học. Đây há chẳng phải có học cũng như không học hay sao?.....
Đọc xong bài chế nghệ này, sắc mặt của Đề Học đại nhân bỗng tươi tỉnh hẳn lên, mím môi như vừa thưởng thức một chén rượu ngon, nói: - Đây mới có thể xứng làm nhất đẳng, nhị đẳng được. Bài bát cổ này Tôn giáo dụ bình xếp thứ mấy? Giọng điệu đây hàm chứa sự châm chọc.
Tôn giáo dụ đáp:
Đề Học kinh ngạc nói:
Nho đồng cũng có rất nhiều loại nho đồng, có nho động còn rất trẻ, có người lại sắp rụng hết răng rồi vẫn chỉ là nho đồng. Để học quan nghĩ thầm: "Bài bát cổ này không tệ, chắc là của một nho đồng nào đó đen đủi nên thi mãi mà vẫn không đỗ đông sinh. Học tài thì phận mà!”
Tôn giáo dụ nói:
trong sinh đường này đó ạ.
Bên có tiếng sinh đồ bên dưới nói:
Giọng nói gần như reo, bày tỏ sự ngưỡng mộ chân thành đối với Trương Nguyên, Trương Nguyên được Đại tông su khen ngợi cũng tốt, miễn sao lão quên đi nỗi tức giận ban nãy, nhìn khuôn mặt như đâm lê ây ai mà không toát mồ hôi lạnh cơ chứ?
Mây cánh tay phía sau khẽ đẩy Trương Nguyên tiến lên trước.