Lẳng Lơ Tao Nhã

Chương 77: Phong thái ăn chơi trác táng




  • A, Tông Tử huynh, Yến Khách huynh, gần đây ít gặp, vị này là...

Mấy tú tài nói chuyện với Trương Đại, Trương Ngạc, thấy Trương Nguyên lạ mặt, lập tức nói hỏi.

Trương Đại cười nói:

  • Nói rõ họ tên của hắn có thể nói là như sấm bên tai, mấy vị nhân huynh năm đều là bảng vàng nhất nhì khoa thi năm rồi, chẳng lẽ chưa nghe nói qua sao?

Mây vị tú tài Sơn Âm ngơ ngác nhìn nhau, bỗng nhiên cùng kêu lên nói:

  • Hắn là Trương Nguyên Trương Giới Tử ư?

Trương Nguyên mỉm cười chắp tay thi lễ nói:

  • Trương Nguyên bái kiên các vị nhân huynh.

Bảy vị tú tài Sơn Âm kia lập tức có chút cổ quái, chắp tay đáp lễ nói:

  • Giới Tử huynh, thất kính thất kính.

  • Giới Tử huynh, ngưỡng mộ ngưỡng mộ đã lâu.

Trương Ngọc cười ha ha:

  • Giới Tử, hiện tại vụ đánh cuộc của người và tên Diêu Tụng kia đã được truyền đi một cách rình rang náo nhiệt, xem như nhờ vụ cá cược này mà đệ đã thành danh đây..ha ha..

Một tú tài thân hình thấp bé, mặt trắng cười lạnh nói: - Cũng không biết danh tiếng ra sao, tiếng tốt hay là...

Trương Ngạc hét lớn một tiếng:

  • Dương Thượng Nguyên, ta nhận ra ngươi, ngươi chính là người thân thích của tên Diêu Tụng kia!

Trương Đại, Trương Nguyên cười rộ.

Sắc mặt trắng bệch của Dương Thượng Nguyên có chút sắc đỏ, cả giận nói:

  • Thân thích thì đã làm sao, đến lúc đó chỉ biết xét luận bất cứ thôi, hù.. ngược lại ta phải mở to mắt mà xem xem bài văn bát cổ trong ba tháng kia có thể đi đến đâu.

những người này cũng không có ý nghĩa gì, cuối

Trương Nguyên chẳng muốn tranh luận, bây giờ tranh luận với tháng mười sẽ thấy rõ thật hư thôi.

Trương Ngạc thì không kiềm chế được, rõ ràng Dương Thượng Nguyên này chính là một phe với tên Diêu Tụng sự kia, không đả kích được tên này thật là khó chịu, nói:

  • Em trai Giới Tử của ta đã bái tiên sinh Vương Quý Trọng ở Hội Kê làm môn hạ, Dương Thượng Nguyên, hay là người thủ đến chỗ tiên sinh Vương Quý Trọng xem, cải tiến sinh Quý Trọng có thêm liếc mắt nhìn người một cái hay không, ha ha, theo ta thấy, công danh tú tài này của người cũng là nhờ vả người thay thế hoặc là chép để mà có được thôi.

Nhờ người thay thế chính là thuê người thi hộ ở kỳ thi lớn. Ở kỳ thi huyện, thị phủ có người thi hộ là chuyện thường tình, tuy rằng đơn giản hiệu quả, nhưng dễ dàng bị người tố giác, đó là tội lớn phải sung quân;

Còn chép đề thi hơi phức tạp một chút, chính là mời một chế nghệ danh

sĩ ở nhà, đoán đề trước, soạn ra hơn muời đề một quyển sách, tính toán

giá cả tiền công trong quyển sách, để cho thí sinh kia nhở học thuộc

lòng. Nêu đầu óc đần độn sẽ tìm mọi cách đem những tác phẩm làm sẵn

vào trường thi, nêu bàn về công phu quay bài thì quả thực là mỗi người

mỗi kiểu, ai cũng có tài thể hiện sự thân thông của mình. Cái chiêu gì

cũng đều có, sao chép đề thì cực kỳ nhiều thao tác, đoán chùng tú tài

triều Đại Minh mười người thì có một người dựa vào cách này để thi đỗ,

bởi vì khảo đề nhất định phải xuất từ " tủ Ngũ kinh”, hơn nữa trong

"Ngũ kinh” cũng chỉ chọn ra một quyển để làm bổn kinh, như vậy phạm vi

mệnh đề là rất có hạn rồi, do đó thi cử thường xuyên xuất hiện đề tài

lặp đi lặp lại, thậm chí đề thi mấy chục năm trước hay mấy năm trước

lại được lây trở ra dùng, cho nên nói cắt đáp đề cũng là vì ứng phó

với hành vi đạo văn mô phỏng đề thôi, tuy nhiên, mặc dù có cắt đáp đề,

đề thi bị đoán trúng cũng không ít.

Nhưng nói ngay mặt người ta, rằng công danh tú tài của mi là do người ta làm bài thi hộ hoặc là ăn cắp ý văn.., cái này so với đánh người tát tai, la mắng chửi rủa còn đang ghét hơn ba phân, cũng chỉ có Truong Ngạc dám nói như vậy, không kiêng nể gì, kẻ ăn chơi trác táng đứng đầu huyện Sơn Âm này quả không phải là hư danh.

Khuôn mặt trắng của Dương Thượng Nguyên thoáng chốc biến thành màu gan lợn, bốn năm trước hắn là tú tài Tăng Quảng, nhờ người thay thế thì thực sự không có, nhưng bắt chước đề thì có thể có, việc này rất phổ biến, chẳng qua là đại đa số mọi người vận may không tốt nên không đoán trúng đề mà thôi, Dương Thượng Nguyên may mắn đoán trúng một đề trong hai để bắt cổ của kì thi đạo năm rồi, đó là cắt đáp đề, đề này chính là cậu họ Diêu Phục của hắn làm giúp cho. Lúc đó Dương Thượng Nguyên mùng đến vò đầu bứt tóc, đây là tổ tông có linh thiêng, quỷ thân phù hộ. Vừa nhận đề gã lập tức hạ bút viết luông tuông, thế là gã trúng cả. Nhưng dù sao chuyện bắt chước đề cũng không có gì hay ho, xưa nay gã đều giữ kín như bưng, không ngờ ngày hôm nay lại bị Trương Ngọc nói ra trước mặt nhiều người như vậy. Đương nhiên là Trương Ngạc không có khả năng biết chuyện hắn đoán trúng đề, chẳng qua thuận miệng nói lung tung, chó ngáp phải ruồi, đánh trúng vào điểm yếu của Dương Thượng Nguyên.

  • Trương Yên Khách, người làm nhục người quá đáng, tuyệt đối ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!

Dương Thượng Nguyên bị chọc tức, liền điên tiết hét to lên, nhưng mỗi tội thích uống rượu làm hư thân thể, trung khí không đủ, nay đột nhiên kêu to, âm thanh sắc lạnh, nghe the thế, giống hệt như thái giám. Trương Ngọc cũng không sợ gây rắc rối, gật đầu nói: - Thẹn quá thành giận rồi nha, bị ta nói trúng điểm yếu sao, vậy người kiện ta đi, mau đi tìm gã thân thích Diêu Tụng của người viết đơn kiện thay người đi.

Dương Thượng Nguyên tắc giận đến mức cả người run lên bần bật, nếu là người khác, nhất định hắn sẽ phải kiện tới cùng, phải tố cáo đối phương tan nhà nát của mới thôi, nhục nhã như vậy so với bị đào phần mộ tổ tiên cũng không kém là bao nhiêu, không thể đội trời chung được, nhưng đối phương là cháu trai của Trương Nhũ Lâm, tuy Trương Nhữ Lâm là trí sĩ ở nông thôn, nhưng sức ảnh hưởng của ông ta tại Sơn Âm lại rất lớn, không phải loại cậu Diêu Phục của hắn có thể chống lại được, phụ thân của Trương Nhữ Lâm là Trạng Truyện Truong Nguyên Biện - không cần nói thêm, ngay cả nhạc phụ của Trương Nhữ Lâm, Sơn Âm Chu Canh, Lễ Bộ Thượng Thu, tuy răng Chu Canh đã qua đời cách đây ba năm trước, những môn sinh cũ lại rải khắp thiên hạ, Dương Thượng Nguyên chỉ là tên tú tài nho nhỏ nào dám vuốt râu hùm của Trương Nhữ Lâm!

Dương Thượng Nguyên giận sôi máu kêu lên:

  • Trương Yến Khách, người ỷ thế hiếp người, ta sẽ đi lên kinh thành đăng ngu trạng tố cáo ngươi.

Trương Ngọc cười ha ha:

  • Hơn mười năm hoàng đế không lên triều rồi, người đi các ngu trạng, đi, ngươi đi nhanh lên, nếu như người không đi, ngươi chính là con rùa khôn khiếp, ha ha, các ngư trạng, việc này chỉ xủng hù đọa dân trong thôn thôi, nói ta ỷ thế hiệp người à, ừ đây, ta có thích bắt nạt người đây, người tính làm sao nào?. Hàng ngày người và Diêu Tụng làm càn làm quây, ức hiếp người lương thiện, chiêm ruộng đất nhà dân , làm toàn những chuyện không có tính người ít sao?

Trương Ngạc nhận được sự ủy thác của Trương Nguyên sai người nghe ngóng điều tra những chuyện ác của Diêu Phục, cũng biết những chuyện ác đó liên quan đến Dương Thượng Nguyên không ít. Diêu Phục có rất nhiều chuyện ác đều chia sẻ và phân công cho Dương Thượng Nguyên làm.

Thực sự Dương Thượng Nguyên không còn cách nào, lòng thù hận khó ổn định, trừng mắt nhìn chằm chằm Truong Ngạc, lại nhìn chằm chằm Trung Nguyên, việc này đều là do Trung Nguyên mà ra, nói:

  • Trương Yên Khách, người vọng tưởng làm ta bực tức bỏ đi, hai mươi chín tháng sau, ta nhất định phải cùng chu sinh ở Sơn Âm , chứng kiến một vị đại tài của Trương gia vang danh truyền xa, ha ha, mỹ danh truyền xa.

Khi nói xong lời này lập tức nhìn Trương Nguyên cười lạnh, ý giống như là muốn khiêu khích.

Trương Nguyên mới vừa nhẹ nhàng hỏi đại huynh Trương Đại:

  • Vị Dương Thượng Nguyên này học thức như thế nào?

Trương Đại thấp giọng nói: - Chỉ lo vụ mua ruộng tận nhà, chẳng mấy đọc sách, hạng người thiếu hiểu biết như vậy, nói gì đến học thức.

Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, Trương Nguyên cười nói:

  • Vị Dương huynh này, không cần thiết phải nhìn chằm chằm ta như vậy, ta hiến cho người một kế sách có thể chứng minh người trong sạch, Yến Khách huynh của ta chẳng phải nói người gian lận trong trường thi sao, dường như người không phục, chi bằng nên đánh cuộc, do huynh của ta ra đề, người viết một quyển sách bát cổ

tại chỗ đi, hai tú tài sẽ đến làm trọng tài, năm mươi bốn người trong đó có ba mươi sáu người tán thành với người, đó chính là người thắng.

Quay đầu lại hỏi:

  • Tam huynh, người ra tiền đặt cược như thế nào?

Trương Ngọc cười to, nói:

  • Huynh đệ chúng ta một lòng, nếu ta thua, cả đời ta cũng không tham gia khoa củ.

Giả vờ than thở:

  • Ôi, nếu chẳng may thua, vậy đáng tiếc cho một Trạng Nguyên tài ba như ta đây, nếu như Dương Thượng Nguyên thua, vậy chứng minh quả nhiên công danh của hắn có được là nhờ gian lận, trên đầu đeo khăn vuông cũng không nên đeo tiếp nữa.

Trương Nguyên nói:

  • Dương huynh, việc này công bằng chủ, cũng giống như phương pháp của Dương tú tài, người thân thích của người đánh cuộc cùng ta, như vậy cũng không thể nói là Sơn Âm Trường thị ỷ thế hiếp người nhá, như thế nào, dám đánh cuộc không?

Dương Thượng Nguyên cũng họng, hắn nào dám đánh cuộc, hắn còn có chút tự biết mình, năm ngoái thi được hạng nhì là bởi vì y đã tặng lễ vật cho Tôn giáo dụ.

  • Buồn cười.

Dương Thượng Nguyên kêu lên:

  • Ai mà không biết Trương Yến Khách đọc sách không vô đầu, người muốn lấy khoa củ cùng đánh cuộc với ta, chẳng khác nào là lây trắng trên trời đem đánh cuộc với ta rôi.

Đây rõ ràng là nhạo báng Trương Ngọc thi cử chính là mò trăng đáy sông, Trương Ngạc cả giận nói:

  • Vậy ngươi nói, ngươi muốn đánh cuộc với ta cái gì, tùy người nói.

Dương Thượng Nguyên không thèm nhìn Trương Ngạc, lại chỉ về phía Trương Nguyên nói:

  • Ta muốn cùng người đánh cuộc.

Thứ nhất là Đông Trường thế yêu, thứ hai là Dương Thượng Nguyên không dám đánh cuộc với Trương Ngọc theo phương pháp của Trương Nguyên đề xuất, bởi vì như vậy khả năng hắn thua là rất lớn, cho nên hắn phải chuyển hướng mục tiêu, chỉ sang Truong Nguyên.

Trương Nguyên mỉm cười hỏi:

  • Dương huynh muốn đánh cuộc gì cùng ta?

Dương Thượng Nguyên nói:

  • Làm văn bát cổ rất tốn thời gian, ta chỉ đánh cuộc cùng người phá đề, đều ra một đề để đối phương phá, ai phá nhanh hơn phá thật tốt, chính là người thắng cuộc, ta cũng không đánh cuộc công danh gì với người, dù sao thì ván bài tháng sau người nhất định sẽ thua, hôm nay ta chỉ cùng người đánh cuộc ngân lượng, người nào thua, phải đưa cho đối phương một trăm lượng bạc ròng, dám cùng ta đánh cuộc không?

Dương Thượng Nguyên hung hăng ép người.