Sáng sớm hôm nay, Thạch Song mang theo người con út là Tiểu Thạch Đầu đền phủ của Vương Tư Nhâm. Phụng mệnh của Trương mẫu đến đón thiếu gia Trương Nguyên về nhà, còn mang tới tặng Vương Tư Nhâm hai con cá cháy dài tới hơn nửa thước và mười cân tạo Đông Dương Vương Tư Nhâm bảo quản gia đưa quà đáp lễ là một khối chân giò hun khói Phố Giang.
Sau khi dùng bữa sáng ở phủ Vương gia, hai người Trương Nguyên và Vũ Lăng cùng với cha con Thạch Sang lên đường trở về Sơn Âm, hôm đó thời tiết trong xanh rất đẹp, ánh sáng mới lên của mặt trời mùa thu chiếu rọi lên người. Đường phố chính của thị trấn Hội Kê đã có dân phu quét dọn, đi ngang qua bụi bay mịt mù, dính cả vào áo quân làm người ta lúc đi cũng thấy khó chịu, có thể họ đi thẳng qua chùa Hạnh Hoa, đền thờ Tiên Túc Vương, phía trước chính là Hội Kế, dòng sông giáp ranh của hai huyện Sơn Âm- sông Phủ.
Ba ngày liên tiếp ngồi lì trong thu phòng đọc sách suy ngẫm, Trương Nguyên cũng cảm thấy hơi mệt, lúc này đứng ở câu Việt Vương trên sông Phủ, nhìn ánh mặt trời lấp lánh chiêu lên dòng nước đang chảy, nhìn thuyên bè đi lại ngược xuôi trên sông, còn có tiếng hát của ngư dân buổi sáng sớm, trong lòng bỗng trở nên thu thái. Nhớ lại những điều đã học được ở trường trong ba ngày vừa qua, tâm tình cũng trở nên thật tốt, có thấy giáo tốt chỉ dạy quả nhiên tốt hơn tự mình nghiêm ngẫm, sẽ không phải đi đường vòng , thời gian học ít nhưng kết quả thu được lại rất nhiều.
Lại nghĩ:
"Chạng vạng ngày hôm qua thấy đi vào hỏi Vương Anh Tư về quyển ghi chép tứ thư, chắc chắn Anh Từ tiểu thư sẽ biện bạch nàng là cải trang thành con trai, chính mình cũng không nhận ra, chỉ không biết thầy giáo có tin hay không, có quở trách Anh Từ tiểu thư hay không nữa? Lúc thây đền tiền viện thật ra sắc mặt vẫn bình thường, không biết rốt cục trong lòng nghĩ thế nào, thấy là người thông minh tột đỉnh, may là mình mới 15. tuổi, chắc là không đến mức nảy sinh ra quá nhiều sự hiểu lầm, sau này phải chú ý một chút không nên có bất kỳ quan hệ gì với Anh Tư tiểu thư là được. Thân phận của Anh Từ tiểu thư đã bị lộ rôi, có lẽ nàng ta sẽ không xuất đầu lộ diện nữa đâu."
Đối với Vương Anh Tư, Trương Nguyên cũng không có quá nhiều ý niệm, không giống với khi nhìn thấy Trường Đạm Nhiên sẽ làm cho hắn có cảm giác tim đập thình thịch, Vương Anh Tư chỉ giống với tiểu muội bên nhà hàng xóm. Nêu có thể ra ngoài trò chuyện cùng nhau vậy thì rất là tốt, chỉ có điều vào buổi tối mình làm sao có thể tùy tiện trò chuyện trong phòng khuê nữ của người ta chủ, chắc chắn Thầy giáo Vương sẽ bắt hắn làm rể mất, tuy ngày ấy hắn lấy mỹ sắc ví von với bát cổ, so sánh có chút quá mức, thầy giáo Vương đã sa sâm mặt mày dạy dỗ hắn rồi, nhưng theo như tình hình hai ngày qua, thầy giáo Vương rõ ràng cũng không để ý đến, chắc hẳn cũng cho rằng thiếu niên háo sắc một chút là có thể tha thứ được.
Lúc Trương Nguyên dùng chân lại trâm tư nhìn dòng nước chảy, thì Vũ Lăng và cha con Thạch Song cũng đứng lại chờ, ba người đều cười ha hả, Vũ Lăng hỏi Tiểu Thạch Đâu chuyện con la trăng Tuyết Tinh, biết được con Bạch la vẫn ở trong nhà Trương Nguyên, Vũ Lăng rất vui mừng, nói:
-Vậy sao hôm nay người không dắt con la đó tới để cho thiếu gia cuõi về chứ? Tiểu Thạch Đầu vò đầu nói:
-Việc này ta không nghĩ tới, mà Tuyết Tinh cũng không để cho ta dắt nó đâu, anh của ta cũng không dắt được, chỉ có Thỏ Đình và Chân Chân tỷ mới có thể dắt được.
Vũ Lăng nói:
-Ta cũng có thể. Ta có râu vàng.
Tiểu Thạch Đầu nói: -Tiểu Vũ ca, ta đã đeo mặt nạ có gắn râu vàng vào rồi đấy, nhưng vẫn không ổn.
Vũ Lăng cười nói:
-Ngươi quá thấp bé, đóng giả không thể nào giống được.
Có một con thuyền hình đầu rồng dài và hẹp gõ trống "tùng tùng” lướt qua dưới cẩu Việt Vương, Trương Nguyên nhô đâu ra nhìn, hỏi Thạch Song bên cạnh:
-Thạch thúc, đã qua tết Đoan Ngọ rồi, sao mà vẫn còn thuyền rồng vậy?
Thạch Song nói:
-Ngày mai là sinh nhật của Hải Long Vương, phải cúng lễ, chẳng phải miếu Hải Long Vương ở ngay bên kia u, vừa rồi chúng ta vừa đi qua đây.
Trương Nguyên nói:
-Đó là đền thờ Tiền Túc Vương.
Thạch Song nói: -Tiền Túc Vương chính là Hải Long Vương, mọi người ở Hội Kê đều gọi như vậy, hội chùa Hải Long Vương rất náo nhiệt đó. Trương Nguyên gật đầu nói:
-Thì ra là như thế, chúng ta đi thôi.
Qua sông Phủ, vượt qua Thị Môn Các, xuyên qua giũa Ngọc Hư Quan và miêu Song Nghĩa, phía trước đó là trường học của phủ Thiệu Hung, vòng qua trường học của phủ, Vũ Lăng tính mắt kêu lên:
-Thiếu gia, phu nhân đang chờ cậu ở trước của đấy.
Trương Nguyên bước nhanh hơn, dẫn đầu đi tới hàng rào trúc trước cửa, cười nói:
-Mẫu thân, con đã trở về.
Trương mẫu mã thị mặt mày vui mừng nói:
-Ta đoán các con sắp về đến nơi. Rồi lại nhìn con từ đầu tới chân, nói:
-Hình như con gầy đi một ít, có phải con ăn không quen đồ ăn ở nhà tiên sinh không?
Trương Nguyên cười nói:
-Đồ ăn ở nhà Tiên sinh rất hợp với sở thích của con, mỗi ngày con đều ăn mấy bát cơm lớn, mẫu thân nhìn lại xem, con đâu có gầy đi đâu?
Trương mẫu Lã thị cười nói: -Vậy thì tốt, vậy thì tốt.
Lại nói:
-Tỷ Tỷ con từ Thanh Phổ gủi thu về, con đến xem đi.
Trung Nguyên đi theo mẫu thân vào nội viện, đọc thư mà tỷ tỷ Trương Nhược Hi tự tay viết. Trong thu Truong Nhược Hi nói: được biết mắt của Trương Nguyên đã khỏi hắn, mừng đến phát khóc, còn đặc biệt đền miêu quan âm ngoài thành thắp hương để cảm tạ, lại biết Trung Nguyên chăm chỉ đọc sách, cảm thấy rất vui mừng, nêu Trương Nguyên có ý định tháng ba năm sau đền Tùng Giang chúc thọ anh rể, vậy đến lúc đó nàng sẽ phải người hầu đền đón, lại nói một vài chuyện linh tinh về hai đứa cháu ngoại, gủi cùng với bức thư rất nhiều đặc sản như cá gây khô Gia Hung, tác Nam Kinh, bánh ngọt làm từ quả sơn trà Tô Châu, kẹo hạt thông.
Bánh sơn trà, kẹo hạt thông là những thứ mà trước kia Trương Nguyên thích ăn nhất, bây giờ không dám ăn nhiêu, mới chỉ nêm thủ mây miêng, để lại gần một nửa, còn đâu đều chia cho Vũ Lăng, Thỏ Đình và huynh đệ Thạch Đầu hết. Buổi chiều khi Mục Chân Chân đến , Trương Nguyên cho Mục Chân Chân nốt phần bánh hơn trà và keo hạt thông còn lại đó, cho nàng mang về nhà.
Hiện tại Mục Chân Chân vừa bán quýt Thiệu Hưng vừa bán tảo Đông Dương, nói với Trương Nguyên:
-Thiếu gia, ngày mai tiểu tỳ cũng đi Hội Kê.
Khi nói những lời này, đôi mắt trong suốt của nàng ánh lên thử ánh sáng màu lam nhìn Trung Nguyên. Hiển nhiên là muôn Trương Nguyên đoán xem nàng muốn đi Hội Kể làm gì?
Trương Nguyên đứng cạnh máng ăn bằng đá ở sân sau, vuốt ve cổ của con la trắng Tuyết Tinh, nghiêng đầu nhìn Mục Chân Chân, nói: -Để ta đoán xem, ù, nàng muốn đến Hội Kê để xem hội ở miếu Hải Long Vương phải không? Mục Chân Chân mở to hai mắt nói:
-Hả, Thiếu gia làm sao mà đoán được vậy!
Trương Nguyên mỉm cười nói:
-Ngày mai chúng ta cùng đến Hội Kế, ta ở nhà chờ muội, muội không cần phải vội vàng như vậy, đến muộn một chút cũng không sao.
Điều Mục Chân Chân mong chờ chính là như vậy, Thiếu gia lại nói đúng như mong muốn trong lòng nàng, vì thế nàng ta vui mừng nói:
-Ngày mai Tiểu tì không phải vội vã đến bến tàu nữa, hôm nay phụ thân đã đi với tiểu tì, chọn mua được 150 cân tạo và quýt mang về nhà rồi, táo để mấy ngày cũng sẽ không bị hỏng.
Trương Nguyên nói:
-Được, giờ Mão sáng mai nàng cứ đến đây là được. Vũ Lăng nắm lấy dây cương của con la trắng, nói:
-Thiếu gia cuõi la đi chơi nhé!
Hôm nay Trương Nguyên không đọc sách một tí nào, đầu óc hoàn toàn thư giãn. Trong ba ngày vừa qua hắn đã học được rất nhiều thứ, giờ phải để cho đầu óc nghỉ ngơi một lúc, phải biết kết hợp giữa lao động và nghỉ ngơi chú.
Buộc lại yên ngựa, Trương Nguyên nhảy lên lưng con la trắng, thân mình nhoài về phía trước từ của nhỏ sau vườn đi ra ngoài, men theo bờ đông sông Đâu Lao chạy chậm chậm. Vũ Lăng, Thỏ Đình chạy theo phía sau con la trắng, tiểu nha đầu Thỏ Đình vui sướng hét chói tai giống như tiếng còi trúc.
Ban đầu Mục Chân Chân cũng chạy theo một đoạn đường, sau đó lại cảm thấy có chút thẹn thùng, nàng có thể được giống như Thỏ Đình thì tốt biết bao, nàng không còn là trẻ con nữa rồi, liền dùng bước, đứng dưới gốc một cây liễu cao nhìn Thiếu gia cưỡi con Bạch la chạy ra xa, sau đó lại vòng trở về, trong lòng thật vui vẻ. "Đắc, đắc, đắc."
Tiếng vó ngựa đóng bằng sắt gõ vững chắc như đá trên mặt đất, hai con ngựa cao to chạy qua cầu đá, từ Tây Trường chạy đến Đông Trương. Người trên lưng ngựa là hai huynh đệ Trương Đại và Trương Ngạc. Trương Ngạc gia roi chỉ về Trương Nguyên đang chạy phía xa xa, cười nói:
-Đại sư huynh, huynh xem, Giới Tử ấm đầu, cưỡi la mà cũng vui về đến như vậy, thực sự là trẻ con quá.
Trương Đại nói:
-Không phải vậy đâu, Tuyết Tinh không giống với những con la bình thường khác, chạy đoạn đường ngắn cũng không kém gì hai con ngựa này của chúng ta đâu, lại có sức chịu đựng của loài lùa, có thể đi đến hai, ba trăm dặm, có thể kiên trì đi 7 ngày liên, ngựa không thể bằng được.
Thời gian nói chuyện, Trương Nguyên đã chạy đến trước mặt hai người, ghìm chặt con Bạch la, chắp tay nói:
-Chào Đại huynh, chào Tam huynh. Trương Đại hỏi tình hình học tập của Trương Nguyên ở phủ Vương Tư Nhâm xong, gật đầu nói:
-Hước Am tiên sinh là một tiến sĩ trẻ tuổi, đối với bất cứ chắc chắn là có bí quyết riêng, chỉ cần hắn đồng ý hết lòng trợ giúp, Giới Tử lại chịu khó học hành, đương nhiên sẽ được lợi không ít.
Trương Ngọc nói:
-Cả ngày đọc những thủ vô vị như vậy thì cũng chết vì buồn chán mất, đời người trăm năm mới có, nếu chờ đến lúc người trở thành tiến sĩ thì lúc đó cũng sắp đi đời nhà ma rôi, vậy chẳng phải là lãng phí thời gian hay sao?
Trương Nguyên cười nói:
-Không thể oán thán như vậy, cũng không thể bởi vì sợ cái chết mà việc gì cũng không làm được, quần là áo lượt này cũng là Tam huynh mới có thể làm.
Trương Ngọc cười ha ha, lại nói:
-Mấy ngày nữa là tết Trùng Dương rồi (mồng 9 tháng 9 âm lịch. Theo truyền thuyết thì ngày đó có nhiều tai Sơng, nên mọi người phải tạm bỏ nhà lên núi để lánh nạn, sau này thay đổi tính chất ngày này trở thành ngày dành cho các thi nhân mặc khách lên núi uống rượu làm thơ), huynh đệ chúng ta đã hẹn mấy người bạn lên núi Ngọc Tú, Giới Tử, đệ nhất định phải đến đây.
Trùng Dương là ngày mồng 9 tháng 9, hôm nay là mông 5, vừa vặn sau ba ngày học hành vất vả thì nghỉ ngơi một ngày, Trùng Dương là ngày kính trọng người già, cũng muốn về ăn tết với mẫu thân. Trương Nguyên nói:
-Được, đến hôm đó, hai vị huynh trưởng đến gọi đệ.