Lẳng Lơ Tao Nhã

Chương 54: Gặp nhau ở hậu viên.




Trương Nguyên tiễn Tam huynh Trương Ngạc ra của, quay trở lại trong sân, thấy Mục Chân Chân bước nhanh về phía mình vén áo thi lễ:

  • Thiếu gia, tiểu tỳ về đây.

Trương Nguyên nói:

  • Cũng đã trưa rồi, ở lại

dùng cơm rồi hãy về.

  • Không được.

Mục Chân Chân đem giỏ trúc đang đặt trên sân đeo lên lưng, nở một nụ cười rất tự nhiên với Trương Nguyên, nói:

  • Cám ơn thiếu gia. Rồi xoay người hơi quỳ xuống với Trương mẫu Lã thị, cất tiếng nói:

  • Thái thái, tỳ nữ đi đây.

Nàng nhẹ nhàng bước ra của.

Trương mẫu Lã thị nói:

  • Mẹ cũng giũ nàng ấy lại rồi, nàng ta nói cha nàng còn đợi nàng về nấu cơm, đúng là một đứa con hiếu thuận... Nguyên Nhi lần trước nói tổ tiên Chân Chân là từ đâu tới?

Trương Nguyên nói:

  • Là người từ vùng Thông Lĩnh, Kim Sơn Cát La Lộc di dân tới, cách nơi này của chúng ta có mây vạn dặm. Người Cát La Lộc là người da trắng, mắt xanh , tóc có nâu, vàng, hạt dẻ....

Tiểu nha đầu Thỏ Đình nghe được há to miệng, mắt mở to tròn xoe. Y Đình nói: Như vậy chẳng phải là giống quỷ Dạ Xoa sao, Chân Chân đâu có xấu như vậy đâu.

Trương Nguyên cười nói:

  • Những người Cát La Lộc vào Trung Nguyên này tới đời Chân Chân cũng không biết đã được bao nhiêu đời rồi, ngoại hình của Chân Chân cũng không khác chúng ta là bao.

Trương mẫu Lã thị nói:

  • Da Chân Chân trắng như thoa phấn vậy, ở đây ngày nào cũng dãi nắng dầm mưa mà vẫn chẳng thấy rắm đen.

Hỏi:

  • Trương Ngạc cho con xem những thứ gì mà cười to như vậy?

Trương Nguyên nói:

  • Tam huynh cười to là vì nói đến chuyện của Diêu tú tài, huynh ấy nói Diêu tú tài một khi bị con đánh bại thì sẽ bị người đời phỉ nhổ.

Trương mẫu Lã thị nói:

  • Diêu tú tài kia đã gây ra biết bao tiếng xấu, năm xưa thím của Lỗ Vân Cốc tiên sinh.... Nói đến đây, cảm thấy con trai còn nhỏ, không nên biết những chuyện này, Trương mẫu mã thị liên sủa lời, nói:

  • Con và Diêu tú tài kia đánh cuộc, con phải hết sức đề phòng lão.

Trương Nguyên thầm nghĩ:

"Hoá ra mẫu thân cũng biết chuyện thím Lỗ Vân Cốc.”

Nói:

  • Không phải con đang khổ công đọc sách hay sao, chính là vì muôn thắng Diêu tú tài kia đó.

Trương mẫu mã thị đọc sách không nhiều lắm, cũng không hiểu rõ cái khó của chê nghệ bát cổ, con trai Trương Nguyên mỗi ngày cực khổ đọc sách như vậy mà bà lại chỉ biết đứng nhìn. Nhưng ông trời đền bù cho người cần cù mà, bà tin tưởng con trai sẽ chiến thắng trong cuộc đấu này, dịu dàng nói:

  • Con học hành vất vả như vậy nhưng cũng nhớ phải dưỡng mắt đó, đừng để quá sức con nhé.

Nghe đọc sách, chất vấn, luyện chữ, cứ như thế, một ngày đã trôi qua.

Lại nghe đọc sách, lại vặn hỏi, lại luyện chữ, lại một ngày trôi qua nữa. Thời gian đóng của khổ luyện học hành vốn dài nay bỗng chốc trôi qua thật nhanh.

Chập tối trước đêm Trung thu một ngày, Trương Ngạc qua nói với Trương Nguyên: - Diêu xúi bẩy đã bắt đầu đến thăm hỏi từng nhà sinh đồ rồi. Sinh đồ bẩn huyện ở khắp nơi, Đông Nam Tây Bắc cũng phải trên trăm dặm. Tên Diêu xủi bấyxúi bấy này "hỏi thăm” từ những người ở xa trước, đám kiệu phu lão muốn tới bị chạy ngược chạy xuôi đến mức nát mất vài đôi giày rơm rồi. Theo như người hâu Diêu gia nói, Diêu xủi bẩyxúi bẩy mấy ngày nay ở nhà rất hay nổi giận, chính là bị Giới Tử người làm cho sôi gan sôi ruột, hại Diêu xúi bấyxủi bấy lão mây ngày nay không rảnh xúi giục người ta kiện tụng để mưu lợi bất chính rồi, tổn thất rất nhiều đó, ha ha Diêu xủi bấyxủi bấy gi lão đã bắt đầu xui xẻo rồi.

Trương Nguyên mỉm cười nói:

  • Diêu xúi bậy không thể không không gặp khó khăn được năm mươi bốn vị chu sinh không thể đều vì chút lợi lộc của lão mà bị mua chuộc hết.

Trương Ngạc cười nói:

  • Đúng đó, Diêu xúi bẩy bủn xỉn, chỉ biết không từ thủ đoạn vơ vét của cải, bắt lão đem tiền tài của cải dâng cho người khác còn hơn là cắt thịt của lão. Nhưng thực ra lão chỉ cần thực sự lôi kéo được 19 người trong 54 vị chu sinhlà đủ rồi, không thì có lẽ cũng phải chi ra chút "vốn liếng” đó.... Giới Tử, diệu kế của chúng ta khi nào bắt đầu tiến hành?

Trương Nguyên nói:

  • Không vội, chúng ta tính trước làm sau, cho Diêu xúi bẩy này đi tặng nhiều lễ vật chút, cho lão đau lòng một phen trước đã.

Trương Ngạc nói:

  • Tốt, ta đây về trước.

Trương Nguyên nói:

  • Tam huynh trở về thấy đám người phạm tiên sinh nói với bọn họ một tiếng, ngày mai không cần tới đọc sách nữa. Mai ăn tết, nghỉ một ngày. Lúc trước để quên mất nói với Phạm tiên sinh.

Trương Ngạc cười:

  • Ngươi cũng thật là biết giày vò người khác đấy nhỉ. Phạm Trân mấy vị đó đọc sách đọc tới cổ họng sắp câm luôn rồi. Cái gì mà nghi một ngày, là hai ngày, ngày một người phải theo ta đi Hội Kê, quên rồi à?

Tới Trung thu, Trương mẫu mã thị sắp xếp cho Thủy Cô, Y Đình mấy người ra phố mua bánh Trung thu, dưa hấu, đồ ăn, trái cây, đậu tương... Không khi chuẩn bị hân hoan, bận rộn y như ăn Tết.

Trương Nguyên ngoại trừ đọc sách luyện chữ ra cũng không có việc gì để làm. Tháng tám sắc thu trong veo đẹp tuyệt, sau giờ Ngọ, một mình Trương Nguyên trong thu phòng luyện chữ Đại tụ, "Ma Cô Bia” của Nhan Chân Khanh mô phỏng lại từ đầu chỉ cuối tới hơn trăm lần. Bây giờ cậu đã viết được gần giống rôi, nâng cao cổ tay múa bút, bút lực cũng luyện được kha khá rồi, nhưng vẫn phải tiếp tục khổ luyện, khi xưa Vương Hiên Tự luyện chữ dùng mười tám vại nuớc, Hoài Tô luyện đền bút lông hu xếp được thành một ngọn núi nhỏ, Trương Giới Tử nếu một năm rưỡi nữa mà đã trở thành nhà thư pháp vậy thì khinh thường cổ nhân quá ...

Hắn luyện gần nửa canh giờ viết Đại tụ, sau đó viết mấy hàng tiểu Khải, bỗng nhiên hắn dùng bút nghiêng tai yên lặng lắng nghe.Cả nhà lặng yên không một tiếng động, dường như còn lại mỗi mình hắn ở nhà.

Trương Nguyên hạ bút, đi đến chỗ đình bên ngoài, gọi hai tiếng " Thỏ Đình " nhưng không thấy ai trả lời. Bình thường không cần gọi đền tiếng thứ hai, tiểu nha đầu búi tóc kiểu hai tai thỏ kia sẽ ngay lập tức chạy ra trước mặt. Xem ra là đang đi theo các nàng Thủy Cô, Y Đình ra phố đây mà. Hắn đang định trở về phòng lây bút đi rủa thì nghe được tiếng bước chân nhẹ nhàng. Mục Chân Chân hai tay đang cầm một chậu lớn hoa ngọc trâm tiến vào.

  • Thiếu gia có gì chỉ bảo?

Mục Chân Chân đem chậu hoa ngọc trâm đặt ở sân nhà, đứng lên hỏi.

Trương Nguyên nói:

  • Không có gì.

Rồi vào phòng cầm đồ của bút và bút lông đi tới hậu viện.

Mục Chân Chân đi theo sau Trương Nguyên, nói:

  • Thiếu gia rửa bát u, để tiểu tỳ làm cho

Trương Nguyên nói: - Để ta tự rủa, tiện thể vào vườn hít thở không khí... Chân Chân, hôm nay sao lại đến đây, không ở trong nhà ăn Tết cùng cha à?

thở không khí.

Mục Chân Chân nói:

  • Phụ thân đi theo quan lên huyện trên rồi, nói là đi Tiêu Sơn, hôm nay cũng chưa về đâu.

Thông thường dân chủng ngoại trừ việc nộp thuế ra, khoảng mỗi ba năm đều phải đi lao dịch công ích một lần, ví dụ như là áp tải lương thực vào kinh, sửa chữa đê điều và làm một số tạp dịch của huyện, cũng có thể dùng bạc để thay lao dịch, nhưng đọa dân thì khác, huyện trên bất cứ lúc nào cũng có thể gọi đến đi theo quan sai, nêu gặp mây tên quan lại hung ác cả tiền cơm cũng không cho, đọa dân còn phải tự mình đem theo đồ ăn để đi phục dịch.

Trương Nguyên nói:

  • Vậy ngươi ở đây ăn Tết đi, cũng vui lắm. Mục Chân Chân " Vâng " một tiếng, tỏ ra có chút vui mừng.

Hậu viện cũng không có người nào khác. Hàng rào dưới tường kia có hàng cây hoa nhài hai tháng trước nở rất nhiều hoa, giờ cũng tàn rồi. Hai cây quê cao hơn ngàn trượng cạnh của sân kia đã nở ra những đóa hoa nhỏ màu vàng trắng , mùi thơm của nó làm nao nao lòng người.

Trương Nguyên rủa bút bằng một mảng múc nước, chậm rãi rủa bút lông. Hắn ngồi xổm, Mục Chân Chân có chút không được tự nhiên cho lắm, cảm giác mình quá cao rôi, cũng ngồi xổm xuống. Trương Nguyên nghiêng đầu nhìn nàng cười, mặt nàng lập tức đỏ ửng lên, điều này làm cho Trương Nguyên nhớ tới nữ tỳ của Tây Trương kia, mới bị hắn liếc mắt nhìn một cái đã mặt đỏ tía tai.

  • Chân Chân, nàng luyện một đường võ cho ta xem được chứ?

Trương Nguyên nghiêm túc hỏi.

Mục Chân Chân lắc đầu liên tục, đỏ mặt không chịu luyện.

Thực sự thì Trương Nguyên chỉ là muốn mở mang kiến thức một chút, nói:

  • Ta luyện trước một bài cho nàng xem, là bài "phao chuyên dẫn ngọc”.

Đặt bút xuống, đứng dậy luyện một lần bài Thái Cực Quyền đơn giản hóa.

Mục Chân Chân cũng đứng lên, đợi Trương Nguyên luyện xong, nói:

  • Quyền này của Thiếu gia không đánh được người khác đâu.

Trương Nguyên cười nói:

  • Ta đâu đánh được ai, chỉ có người ta đánh ta thôi... Ta đây chỉ luyện để thư giãn gân cốt. Mỗi khi đọc sách viết chữ mệt rồi thì luyện như vậy một lần, hiệu quả lắm, nàng cũng nên luyện.

Mục Chân Chân muốn nói:

  • Thiếp chưa hứa là thiếu gia luyện thì thiếp cũng phải luyện mà..

Tuy nhiên dường như không thể lý luận như vậy với thiếu gia, Mục Chân Chân chỉ im lặng mà không động đậy tay chân.

Trương Nguyên nói:

  • Mau luyện đi mà, trong vườn đang không ai.

Khi nói xong lời này, Trương Nguyên cảm thấy có điều gì không ổn lắm, giống hắn đang dụ dỗ một tiểu cô ngang vậy:

Mục Chân Chân nói:

  • Tỳ nữ không mang côn Tiểu Bàn Long đến. .

Mục Chân Chân muốn thoái thác. - Côn Tiểu Bàn Long?

Trương Nguyên hỏi:

  • Chính là cái loại côn nhị khúc lần trước nàng dùng để đánh hai tên lưu manh kia ấy u, gọi là côn Tiểu Bàn Longa?

Mục Chân Chân gật đầu nói:

  • Vâng.

Trương Nguyên nói:

  • Lần sau đến luyện côn Tiểu Bàn Long cho ta xem, hôm nay luyện một quyển cước trước.

Mục Chân Chân khó xử nói:

  • Thiếu gia, tiểu tỳ thật sự không biết quyền cước.

Trương Nguyên nói:

  • A, hôm đó nàng ở phía sau núi chùa Đại Thiên đánh ngã ba tên lưu manh không phải là quyền cước?

Mục Chân Chân nói:

  • Có người ở trước mặt, tỳ nữ sẽ biết đánh như thế nào, chỉ luyện không thì không biết.

Trương Nguyên " Ách " một tiếng, cũng không biết người thiếu nữ này có phải đang gạt hắn hay không, làm gì có chuyện như vậy. Đúng lúc này nghe tiếng nói chuyện của mẫu thân Y Đình bọn họ ở bên kia nội viện, tất cả đều đã trở về rồi, liền cười nói:

  • Vậy đi, lần sau ta dẫn người ra đánh với nàng.