Ngụy Trung Hiền đi ra từ sau điện, thấy Trương Nguyên đang nói chuyện với Khách Quang Tiên, vội thi lễ: - Trương tiên sinh, người đó đợi Trương tiên sinh đã lâu.
Khách Quang Tiên lui qua một bên, Trương Nguyên đi theo Ngụy Trung Hiền tiến vào hậu điện, hậu điện không cho ai khác vào, đến đạo sĩ cũng đuổi hết. Trương Nguyên bước vào Đế Phi Hành Cung, thấy hai thái giám Chung, Ngụy đứng một bên, hoàng trưởng tôn Chu Do Hiệu đang chơi đùa với tiền vàng. Hắn đến gần mới thấy Khách Ấn Nguyệt quỳ gối khấn thầm trước Đế Phi, phần mông chống đỡ gót chân, thân trên hơi khom, phần eo lại cong, dáng người hồ lô ẩn trong lớp váy cung trông rất gợi cảm, nhưng mấy người Chung thái giám cũng không nhìn nhiều, hiển nhiên không có cảm giác gì.
Chu Do Hiệu mười bốn tuổi không cao hơn hai năm trước là mấy, người vẫn gầy, nhưng khí sắc không tệ. Tính tình thiếu niên không chịu ràng buộc, y cực kỳ ngưỡng mộ Trương Nguyên có thể vào nam ra bắc.
Trương Nguyên lại cười nói: - Lần này đi Lĩnh Nam cũng không phải du sơn ngoạn thủy, chính là vì nước chọn nhân tài.
Ngụy Trung Hiền nói: - Trương tiên sinh, Lĩnh Nam là nơi rất chướng, Trương tiên sinh vì sao phải đến đó!
Ngụy Trung Hiền có vẻ suy nghĩ cho Trương Nguyên, có lẽ là thật lòng, bởi vì Thái tử và hoàng trưởng tôn đều lễ kính Trương Nguyên.
Trương Nguyên cười nói: - Trước thời Đường Tống, Lĩnh Nam là nơi rất chướng, nhưng Đại Minh ta khai quốc hai trăm năm đến nay, Quảng Châu là nơi vạn thương tập hợp, phồn hoa sung túc tựa Tô Châu và Hàng Châu, cũng có nhiều phiên bang nhân sĩ, kỳ trân dị bảo, nhiều chuyện ly kỳ của Tây Dương, trước đây chưa từng thấy.
Hoàng trưởng tôn Chu Do Hiệu nghe Trương Nguyên nói vậy, y rất muốn đến đó.
Khi Trương Nguyên và Chu Do Hiệu nói chuyện, Khách Ấn Nguyệt đứng một bên mỉm cười quan sát. Đến khi Trương Nguyên cáo từ, nàng dâng lên một chiếc mâm có hơn mười cái bánh cam lộ, Chu Do Hiệu nói: - Trương tiên sinh, đây là bánh cam lộ ma ma tự làm, gửi Trương tiên sinh nếm thử.
Trương Nguyên xúc động. Cảnh tượng hoang đường ở Văn Hoa điện trong cơn mưa lớn năm ngoái lại hiện lên trong đầu, ngoài mặt vẫn thản nhiên, hắn nói: - Đa tạ Khách ma ma, Khách mama và điện hạ bảo trọng, nỗ lực học hỏi, yêu quý thân thể.
.....
Hai mui thuyền trắng trước sau rời bến Triều Dương môn, nước Đại Vận hà tháng năm dồi dào, Trương Nguyên ngồi bên cửa sổ ném hết mấy chiếc bánh cam lộ xuống nước, tiểu Hồng Tiệm thấy liền hỏi:
Trương Nguyên đáp: - Cho cá ăn.
Tiểu Hồng Tiệm nói: - Trương Hồng Tiệm cũng muốn cho.
Tiểu Hồng Tiệm không tự xưng mình là "con", mà lại xưng là "Trương Hồng Tiệm".
Thương Cảnh Huy từ khoang thuyền bên tiến đến, nói: - Trương Hồng Tiệm, không được đến gần cửa sổ.
Thương Cảnh Huy mười hai tuổi đã duyên dáng yêu kiều, mặt mũi giống Thương Đạm Nhiên đến bốn, năm phần, hơi gầy. Cô bé đi kéo tay tiểu Hồng Tiệm, đứng bên Trương Nguyên nhìn nước sông dồi dào ngoài cửa sổ, thỉnh thoảng nghiêng đầu nhìn Trương Nguyên, nói: - Cô phụ, hình như người rất vui.
Trương Nguyên gật đầu cười nói: - Phải, tâm tình rất vui.
Thương Cảnh Huy hỏi: - Là vì phải về Giang Nam sao?
Trương Nguyên nói: - Đúng vậy, nhớ song thân, nhớ chiếc cầu dòng nước ở quê hương, hoa cỏ ở núi Bạch Mã đã nở rộ chưa?
Thương Cảnh Huy khẽ cười, nói: - Con thấy cô phụ rất có khí ẩn dật, không ham thích con đường làm quan cho lắm. Vậy tại sao dượng lại phải ngàn dặm xa xôi vào kinh ứng thí, ở lại Thiệu Hưng không tốt hơn sao?
Trương Nguyên cười nói: - Trước phải nổi danh sau đó quy ẩn, bằng không không cam lòng.
Thương Cảnh Huy cười khúc khích, lại nói: - Cô phụ hiện tại cũng quy ẩn không được, lần này về Thiệu Hưng cũng không ở được mấy ngày, cô phụ dẫn con đi Quảng Châu đi, con muốn từ Quảng Châu ngồi thuyền đến Phúc Kiến thăm hỏi cha mẹ và a tỷ.
Trương Nguyên nói: - Cái này không thể được, nhật trình rất sát sao, ta phải gấp gáp đi Quảng Châu, bằng không không kịp.
Thương Cảnh Huy nói: - Con làm thư ký cho cô phụ.
Trương Nguyên cười nói: - Ta đã quyết định mời Tông Dực Thiện làm Mạc tân, còn con thì ta không mời nổi.
Thương Cảnh Huy bĩu môi, không nói gì nữa.
....
Hai chiếc thuyền của Trương Nguyên từ Bắc Kinh lên đường vào ngày mười tám tháng năm, dọc đường gần như không trì hoãn. Thủy trạm trên Đại Vận hà cách sáu, bảy mươi dặm có một tòa, cũng có khi trên trăm dặm đường sông mới có một trạm nghỉ chân, Trương Nguyên vì thời gian đang gấp, thường thường một ngày qua hai thủy trạm, tới Hàng Châu là ngày mười hai tháng sáu. Hắn chỉ dừng lại ở Hàng Châu nửa ngày, thăm hỏi Chiết Giang tỉnh Tam Ti trưởng quan. Đêm hôm đó hắn nghỉ tạm ở Bất Hệ viên bên Tây Hồ, tòa biệt thự hoa lệ này là do Trương Nguyên dùng mười lượng bạc mỗi năm mà cầm, kỳ hạn bảy mươi năm.
Thương Đạm Nhiên, Thương Cảnh Huy dạo vườn dưới ánh trăng, nghe Trương Nguyên kể ngày đó từ tay Huy Thương Uông Nhữ Khiêm cầm được tòa lâm viên này, việc này hiện tại đã thành trò cười ở Hàng Châu.
Chiều tối ngày mười bốn tháng sáu, thuyền của Trương Nguyên đã đến bến tàu Tây Hưng. Thân sĩ nổi tiếng ở Sơn Âm, Hội Kê đã sớm thăm dò, ra đón dưới sự suất lĩnh của Thiệu Hưng Tri phủ Từ Thời Tiến. Trên bến đen đặc đầu người, không khí nóng bức, mồ hôi tuôn như mưa, tộc thúc tổ Trương Nhữ Lâm, phụ thân Trương Thụy Dương của Trương Nguyên, còn có Thương Chu Đức cũng tới. Thiếu niên anh tuấn Kỳ Bưu Giai mỉm cười, đứng một bên nhìn Trương Nguyên mang theo thê thiếp và hai đứa con dập đầu với trưởng bối trên bến tàu.
Trương Thụy Dương một tay kéo Trương Hồng Tiệm, một tay kéo trương Minh Khiêm, nhìn trái nhìn phải, mừng đến chòm râu run run, nói: - Hồng Tiệm rời khỏi Sơn Âm khi vẫn chưa dầy nửa tuổi, hiện tại trưởng thành như thế, Minh Khiêm cũng không sợ người lạ. Rồi ông nói với Trương Nguyên: - Mẫu thân con ở nhà đang mong, ta dẫn Hồng Tiệm, Minh Khiêm về nhà trước, mẫu thân con nhìn thấy hai đứa cháu này chắc chắn rất vui!
Hai huynh đệ Lý Thuần, Lý Khiết mấy năm nay vẫn ở nhà ngoại tổ, lúc này chen lên trước mặt Hồng Tiệm, Minh Khiêm lớn tiếng nói: - Về nhà, về nhà, ngoại tổ mẫu sốt ruột rồi. Đoạn dắt tay Hồng Tiệm, Minh Khiêm bước đi.
......
Trương Nguyên ở Sơn Âm ba ngày, người đến nhà chơi gần như muốn san bằng cửa, có không ít xã viên Hàn Xã từ những nơi xa xôi như Thượng Ngu, Dư Diêu, thậm chí là từ Thanh Phổ, Hoa Đình tới. Bọn họ biết Trương Nguyên sắp chủ trì thi hương ở Quảng Đông, lường trước Trương Nguyên thuận đường về Sơn Âm một chuyến, liền tới sớm chờ sẵn. Điều làm cho bọn họ thán phục chính là, có rất nhiều người chỉ gặp Trương Nguyên một lần vào lần tụ hội ba năm trước ở Long sơn, lần này tái kiến, Trương Nguyên lại nhất nhất nhớ rõ tên, tự và biệt hiệu của bọn họ. Bạn bè tứ phương, mặt đầy xuân phong, không hề kiêu ngạo tự mãn, làm cho người ta cảm thấy gần gũi như bạn cũ nhiều năm không gặp.
Tối ngày mười bảy tháng sáu, khách và bạn đã giải tán, sự yên tĩnh trở lại khu nhà Đông Trương. Sau khi Trương Nguyên tắm rửa, hắn cùng lão phụ ngồi trong sân vườn hóng mát. Một vầng trăng sáng treo trên không trung, trong trẻo rọi xuống làm hành lang quanh sân nhà sáng rõ, tiếng đùa giỡn của bọn trẻ con trên lầu gỗ vang vọng. Lý Khiết chín tuổi cùng Hồng Tiệm ba tuổi và Minh Khiêm hai tuổi đọc "Tam Tự kinh", Hồng Tiệm và Minh Khiêm dù sao tuổi nhỏ, Minh Khiêm vừa tròn một tuổi nói vẫn chưa rõ, hai đọc vài câu thì không chịu đọc nữa, Lý Khiết thích lên mặt, nhất định phải dạy hai tiểu biểu đệ này. Hồng Tiệm bị ép buộc quá, kêu thét lên: - Cha ta là Trạng Nguyên, đọc sách không ai hơn được phụ thân, cha ta một ngày đọc năm trăm quyển sách. Năm trăm đối với tiểu Hồng Tiệm xem ra đã là nhiều tới cực điểm.
Trên lầu, Trương mẫu Lã thị và Thương Đạm Nhiên cười vang, Trương Thụy Dương ngồi bên sân cũng vuốt râu cười, nói với Trương Nguyên: - Hồng Tiệm, Minh Khiêm để ở nhà vậy, qua hai năm mời Dực Thiện dạy vỡ lòng cho chúng, Dực Thiện học thức bất phàm.
Trương Nguyên nói: - Mà lần này đi Quảng Đông, con muốn Dực Thiện huynh làm trợ tá xử lý công văn.
Trương Thụy Dương gật đầu nói: - Tốt, rất tốt, có Dực Thiện giúp con thì rất tốt, chuyện học của đám nhóc không cần con quan tâm, ta sẽ tìm được danh sư thụ giáo cho chúng.
Trong góc sân có một cái chậu lớn, trong chậu trồng câu hoa nhài cao năm xích, mùa hạ mà mùa hoa nhài nở rộ. Dưới ánh trăng, hoa nhài như ngọc như tuyết, hương hoa phảng phất trong không trung.
Trương Nguyên ngồi ở trên ghế trúc nghe lão phụ nói chuyện, ngửi hương hoa nhài, quang cảnh thoảng như mộng huyễn, lại nghe lão phụ nói: - Mai con sẽ đến Lĩnh Nam, con vẫn chưa đến quý phủ Hước Am tiên sinh thăm hỏi. Hước Am tiên sinh mặc dù nhậm chức ở Viên châu, nhưng phu nhân y còn ở Hội Kê, con vẫn phải đi bái kiến sư mẫu.
Trương Nguyên đáp: - Nhi tử định ngày mai đến bái kiến, sau đó khởi hành.
Trương Thụy Dương gật đầu, đột nhiên nói: - Vị Vương nhị tiểu thư đến nay vẫn chưa kết hôn, vi phụ mệt rồi, con cũng sớm nghỉ ngơi, đi Quảng Đông đường xá xa xôi, rất vất vả, sớm đi ngủ đi.
Trương Nguyên vâng dạ, nhìn lão phụ lên lầu rồi ngồi rất lâu trong sân. Bất giác ánh trăng đã dời đi, tiểu viện u ám, hoa nhài vẫn lẳng lặng tỏa hương.
.......
Trương Nguyên cũng không biết ngủ từ lúc nào, tỉnh lại thì trời đã sáng, bởi vì tối qua uống hơi nhiều nên đầu hơi nhức. Hắn nằm trên giường phân phó Vũ Lăng ở gian ngoài bảo dưới bếp chuẩn bị nước, hắn muốn tắm rửa.
Vũ Lăng nói: - Chẳng phải hôm qua thiếu gia tắm rồi à, sao hôm nay tắm nữa?
Trương Nguyên: - Bớt lôi thôi, đi mau đi.
Hắn rời giường tắm rửa, dùng xong bữa sáng, Đại Thạch Đầu báo lại có người tới đón thiếu gia. Trương Nguyên vừa đi ra liền thấy một chiếc xe ngựa đứng ngoài cửa rào trúc, hai người hầu theo xe nhìn khá quen mắt, nhất thời nhớ không rõ đã gặp nhau ở đâu, còn có một người dáng như quản sự tươi cười chắp tay nói: - Trương công tử, lão gia nhà tôi mệnh cho tiểu nhân tới đón Trương công tử đến Hạnh Hoa tự ngắm hoa.
Trương Nguyên thầm nghĩ: "Ngắm hoa, bây giờ là mùa hạnh hoa nở sao?"
Quản sự kia rất nhiệt tình:
Thịnh tình không thể chối từ, Trương Nguyên ngồi lên xe ngựa, phu xe cho xe ngựa chạy qua Phủ Học cung, lại thấy một người hầu đuổi theo phía sau, thở hồng hộc nói: - Trương thiếu gia, huyện tôn đại nhân cho mời.
Quản sự nói với người hầu kia: - Lão gia nhà ta mời Trương công tử đi ngắm hoa.
Người hầu kia trợn mắt nói: - Huyện tôn có chuyện quan trọng muốn cùng Trương thiếu gia thương lượng, làm chậm trễ việc của huyện tôn, ai gánh nổi tội. Trương thiếu gia, xin nhanh cho, huyện tôn đại nhân đang chờ ở công đường.
Trương Nguyên liền xuống xe ngựa, cáo tội với quản sự, rồi theo người hầu kia đi về hướng Sơn Âm huyện nha.
Gió xuân lay động, hạnh hoa như tuyết.