Nguồn: MT
Trương Nguyên là người khiêm tốn, thích giao lưu kết bạn, sẽ không vô duyên vô cớ gây chuyện phiền toái, nhưng nếu ai nghĩ trèo lên trên đầu của hắn, vậy hắn đáp trả lại gấp nhiều lần. Đối với Diêu Phục, Đổng Kỳ Xương, Uông Nhữ Khiêm, Diêu Tông Văn đều là như thế. Vậy mà vài tên công tử ăn mặc lòe loẹt nhìn lạ mặt trước mắt này, hẳn là trước đây chưa từng gặp qua. Bình thường các công tử phong lưu thấy mỹ nữ đều muốn trêu đùa vài câu cũng không có gì lạ, nhưng nhìn thấy Đại huynh Trương Đại đã tức giận tới mặt mày xám xịt thì cũng nên tránh đi, ngược lại còn yêu cầu Đại huynh xin lỗi bọn họ, bọn này cũng thật là quá kiêu ngạo rồi.
Trương Nguyên bất động thanh sắc nói: - Các vị muốn chúng ta xin lỗi, vậy xin mời tự giới thiệu, để chúng ta được đến nhà tạ tội.
Đứng giữa là một thanh niên mày kiếm mắt phượng, diện mạo có chút anh tuấn, nghe vậy thản nhiên nói: - Đến nhà tạ tội thì không cần, nói một lời xin lỗi, chuyện này coi như xong.
Người hầu Phùng Hổ bên cạnh Trương Đại không thể nhịn được nữa, cả giận nói: - Đây là cửa sau dinh thự Trương thị ta, các ngươi cái thứ ôn vật này, dám ở trước cửa nhà ta trêu ghẹo đùa giỡn nữ quyến của thiếu gia nhà ta, lại còn dám đòi đại thiếu gia của ta xin lỗi, hừ. Nói rồi quay sang Trương Đại hỏi: - Đại thiếu gia, đánh không?
Một bên Năng Trụ cũng xoa tay nói: - Đúng! Đánh trước nói chuyện sau.
Năng Trụ, Phùng Hổ trước kia ở Sơn Âm vẫn đi theo Trương Ngạc, gặp được loại sự tình này nhất quyết là không nói hai lời liền ra tay.
Can tướng nhóm đánh thuê ở Tùng Giang-Uông Đại Chuỳ đã một thời gian rất dài không còn kéo bè kéo lũ đánh nhau rồi, nắm tay ngứa ngáy, quát: - Đánh chết mẹ nó đi. Tại chỗ chân tay khởi động, tràn đầy khí thế, bộ dạng chờ vận sức phát động.
Trương Đại trừng mắt liếc nhìn Phùng Hổ một cái, quát khẽ nói: - Không được lỗ mãng. Trương Đại bây giờ là Hàn Lâm Viện thứ cát sĩ, là quan chức, làm việc đương nhiên phải điềm đạm chắc chắn, sao có thể xông lên đánh nhau. Cuối cùng cũng phải lý luận một chút mới được. Nhưng mấy tên nam tử vô lễ ở phía trước, vẫn còn dám kiêu ngạo như vậy, Trương Đại cũng rất tức giận, nói: - Đánh chó cũng phải ngó mặt chủ, phải hỏi cho rõ ràng là chó nhà ai rồi mới đánh cũng không muộn.
Mấy tên nam tử mũ lông chồn bên người cũng có hơn mười tên tùy tùng, nghe được mấy người Phùng Hổ hô hào muốn đánh, cũng liền đến bảo vệ trước người chủ nhân trợn mắt nhìn. Hai bên giương cung bạt kiếm. Tên thanh niên mày kiếm mắt phượng chỉ vào mũi Trương Đại gầm lên; - Ngươi nói cái gì?
Kỹ nữ Vũ Lăng Xuân ngồi ở trên mặt băng, lúc này mới đỡ được xe trượt tuyết đứng dậy, kêu lên: - Phương công tử, Tiền công tử, mọi người không nên động thủ, vị này là Trương công tử, là Trạng Nguyên ở Sơn Âm, chính là danh môn thế gia, tất cả mọi người đều là người Chiết Giang.
Một tiếng "Ba" vang lên, trên mặt Vũ Lăng Xuân đã trúng một bạt tai. Có người mắng: - Câm miệng, ngươi chỉ là một kỹ nữ thấp hèn cũng muốn khuyên can!
Tên động thủ đánh Vũ Lăng Xuân chính là tùy tùng của tên nam tử mày kiếm. Bộ dạng đúng là chó cậy thế chủ. Nghênh mặt đảo mắt nhìn hai người Trương Đại, Trương Nguyên, gã mới vừa nghe Vũ Lăng Xuân xưng hô Trương Nguyên là Trương án thủ, nghĩ đến Trương Nguyên chỉ là tú tài, khinh miệt nói: - Các ngươi có biết công tử nhà ta là ai không?
Trương Nguyên và Vũ Lăng Xuân chỉ có duyên gặp mặt một lần, chưa có bất kỳ tình cảm gì, nhưng dù sao cũng là đồng hương ở Thiệu Hưng. Vũ Lăng Xuân có ý tốt muốn khuyên can lại bị đánh. Thấy vậy Trương Nguyên cả giận cười nói: - Nói ra nghe một chút, xem có bao nhiêu dọa người.
Tên nam tử mày kiếm tiến lên vượt qua thủ hạ, liếc mắt một cái hướng Trương Nguyên ngạo nghễ nói: - Tại hạ đảm nhiệm chức vụ ở Thượng bảo ti, mặc dù chỉ là một chức quan nhỏ, nhưng cũng là mệnh quan triều đình, hôm nay các ngươi cả nam lẫn nữ tìm mọi cách nhục mạ đối với ta, chuyện này cũng không phải chịu nhận lỗi là có thể chấm dứt đâu. Nói xong, liên tục cười lạnh.
Ban đầu Chu Nguyên Chương thiết lập Thượng Bảo Ti có chức quyền rất lớn, ngọc tỷ, ấn tín, lệnh bài, con dấu, đều do Thượng bảo ti giữ. Sau khi Minh Thành Tổ Chu Đệ dời đô về Bắc Kinh thì ngọc tỷ, ấn tín, lệnh bài, con dấu của Thượng Bảo Ti đều do nội quan thái giám của Thượng bảo giám tiếp quản, chỉ thi thoảng khi ngoại đình muốn dùng ngọc tỷ mới cần Thượng bảo ti ở giữa kết nối, nhưng Thượng bảo ti hai trăm năm nay vẫn không bị phá bỏ, đã trở thành nha môn che chở cho các quan, giúp cho một số con cháu ngu dốt không thể đọc sách của đại thần không có cách nào thông qua kỳ thi để làm quan, lại không muốn làm thị vệ hoàng cung, nếu có cơ hội sẽ sắp xếp bọn họ vào Thượng bảo ti. Nam tử mày kiếm này nếu tự xưng là quan viên Thượng bảo ti, vậy rất có khả năng chính là con cháu của vị hoàng thân quyền thần nào đó.
Trương Nguyên cố ý nói: - Ồ, hóa ra còn là Thượng Bảo Giám công công, thất kính, thất kính.
Trương Đại cười ha ha, bọn người Phùng Hổ tin là thật, kinh ngạc nói:
Tên nam tử lông mày kiếm trợn mắt gầm lên: -Là Thượng bảo ti, không phải Thượng bảo giám.
Trương Nguyên gật đầu nói: - Ồ, hóa ra là Thượng bảo ti, vậy tại hạ càng nên thỉnh giáo, Thượng bảo ti, chẳng phải là một chức quan không phải thi qua một kỳ thi nào hay sao?
Mặt nam tử mày kiếm lập tức đỏ lên, Đại Minh triều trọng nhất khoa đệ, chỉ có tiến sĩ được làm quan mới được sự tôn kính của mọi người, mặc dù là cử nhân, giám sinh đều chênh lệch rất nhiều, dựa vào cha truyền con nối, được làm quan nhưng lại không thể thăng tiến, cả đời chỉ có thể làm Thượng bảo ti, không có hy vọng thăng chức, đây chính là tổ chế mà Chu Nguyên Chương để lại.
Một người đội mũ lông chồn bên cạnh nam tử mày kiếm nói với Trương Nguyên: - Ngươi chớ có gây sự, ngươi cho là được làm Thượng bảo quan là dễ dàng như vậy hay sao?
Trương Đại châm chọc nói: - Đương nhiên dễ làm, chỉ cần đời cha y làm quan, vậy y cũng sẽ được làm quan. Khoa cử đỗ đạt, chức vụ Thứ cát Thanh lưu không kiêu ngạo lúc này thì đợi khi nào.
Tên nam tử Mày kiếm nổi giận quát to: - Làm càn! Lại quay sang thuộc hạ phân phó nói: - Đi gọi người Binh Mã Ti đến, đi gọi người Binh Mã Ti đến, hôm nay nhất định ta không bỏ qua cho các ngươi.
Tên đội mũ huyền la liền nhanh chóng chạy đi báo quan, còn quay đầu về phía Trương Đại, Trương Nguyên nói: - Có gan cứ đợi ở đó, đừng trốn.
Trương Đại quát: - Ngu ngốc, đi gọi quan sai, thì đi nhanh đi.
Một tên nam tử đội mũ gấm lắc đầu nói: -Các ngươi chớ có hối hận, chớ có hối hận. Dường như y nghĩ Trương Đại, Trương Nguyên rất nhanh sẽ rơi vào hoàn cảnh bi thảm, quả thực khiến y có chút thông cảm.