Người đứng thứ ba nhất giáp là Tiền Sỹ Thăng cũng bước ra khỏi hàng quỳ lạy, còn những người trong nhị giáp, tam giáp thì chỉ xướng tên, không ra khỏi hàng hành lễ. Sau khi xướng hết tam giáp, âm nhạc lại nổi lên, tiến sỹ tân khoa vái bốn lạy, rồi bình thân đứng lên, quan chấp sự khiêng bảng vàng đi ra cửa Tả của điện Hoàng Cực, lọng che, nhạc đưa, các vị tiến sỹ đi sau, bảng vàng sẽ được treo ở Tả Môn của Trường An.
Đội nhạc, đội lọng của phủ Thuận Thiên đã đợi ở ngoài Tả Môn Trường An từ sáng sớm, phủ doãn phủ Thuận Thiên- Lý Trường Canh dẫn theo các quan dưới trướng, đích thân tiễn tân khoa Trạng nguyên về phủ, đây là vinh dự chỉ giành cho Trạng nguyên. Một viên nha sai dắt đến một con ngựa cao lớn lông trắng như tuyết, cung kính mời Trạng nguyên lên ngựa, nói:
Tuy Trương Nguyên chưa từng cưỡi ngựa, nhưng có cưỡi qua La, La trắng cũng không thua gì ngựa tốt, nên bèn đạp vào bàn đạp lên ngựa, đi cùng Lý phủ Doãn về hướng cổng Đông Tứ bài lâu. Dân chúng hai bên đường chen chúc nhau để xem mặt Trạng nguyên, khen ngợi Trạng nguyên khoa này tuổi trẻ anh tuấn.
Hôm nay Thương Chu Tộ cũng có ca trực trên điện Hoàng Cực, sau khi đại lễ Truyền lư kết thúc, hoàng đế giữ hai vị Các lão lại nói chuyện, các đại thần khác đều lui ra cả. Niềm vui của Thương Chu Tộ cũng chẳng thua kém gì Trương Nguyên, vội ngồi xe đuổi theo đội nhạc của phủ Thuận Thiên, cùng trở về Tứ hợp viện của nhà mình ở Đông Tứ bài lâu. Người nhà họ Thương và mấy người hầu của Trương Nguyên sớm đã được biết tin vui, vui mừng hớn hở đón đợi ở trước cổng, trống khua pháo nổ, huyên náo mừng vui.
Cảnh Huy muốn tránh tiếng pháo nổ, nên kéo tay Phương Hoa đứng ở một bên, tiểu cô nương mắt tròn sáng rỡ nhìn Trương Nguyên cưỡi ngựa trắng, mặc áo bào đỏ, mặt cười rạng rỡ như phù dung nở rộ.
Triều Đại Minh có hai kinh mười ba tỉnh, ba năm xuất hiện một Trạng Nguyên, Hoàng đế khâm điểm, đứng đầu bảng vàng, được người người tôn vinh, cho dù là người trầm ổn như Trương Nguyên cũng khó tránh được cảm giác lâng lâng. Từ bên trái Hoàng thành Trường An môn đến Đông Tứ Bài lâu, hai chân giống như không thể chạm đất vậy. Khắp nơi đều có người vây quanh tung hô, nhìn đâu cũng thấy mặt cười, bên tai đều là những lời tâng bốc. Trương Nguyên cảm giác xoay mòng mòng, không thể nào bình tĩnh được, cho đến khi Thuận Thiên phủ doãn Lý Trường Canh mang theo dụng cụ tán che trống nhạc rời đi, trái tim cứ chực nhảy ra ngoài của Trương Nguyên mới quay trở về nơi của nó. Hắn là Trương Nguyên, không có biến thành người khác, chỉ là từ nay về sau trên đầu có thêm một vòng hào quang —— Trạng Nguyên khoa Bính Thìn.
Cảnh Huy mặc áo vải màu xanh nhạt chắp cánh tay nhỏ sau lưng, ánh mắt lấp lánh, nhìn thấy phụ thân đã ra khỏi phòng khách rồi, liền vội vàng sấn tới hỏi:
Khi đêm động phòng hoa chúc, lúc bảng vàng đề danh, Trương Nguyên cười nói:
Có thần khí như thế sao?
Có.
Chỏm tóc nhỏ của Cảnh Huy hơi xõa xuống một chút, quả quyết nói:
Lại cưởi tủm tỉm hỏi:
Trẻ nhỏ luôn thích so sánh, Trương Nguyên cười đang định trả lời, vú già liền vào báo có một thiếu niên tên là tiểu Cao muốn cầu kiến cô gia, thiếu niên đó trước đây đã tới rồi.
Trương Nguyên nói:
Ra đến môn đình, tiểu nội thị Cao Khởi Tiềm vẻ mặt tươi cười chắp tay thi lễ nói:
Trương Nguyên mỉm cười nói:
Tiểu Cao nói:
Trương Nguyên nói:
Tiểu nội thị Cao Khởi Tiềm sau khi nhận được câu trả lời xác định của Trương Nguyên, để lại quà mừng cáo từ ra khỏi cửa, ngồi xe ngựa đi về hướng Tây Phường môn. Y bắt gặp hai chiếc xe ngựa lớn hai càng chạy tới, tám người hầu khỏe mạnh bước nhanh ở hai bên, trong đó có một người hầu khỏe mạnh nói với một người trong xe:
Nghe thấy bốn tiếng “Tiểu quốc cữu gia”, tiểu Cao liền bảo mã phu tạm thời dừng xe một bên. Y từ cửa sổ xe nhìn tứ hợp viện kim trụ đại môn (một hình thức xây dựng tứ hợp viện, coi như xác định phẩm cấp quan lại) của Thương Chu Tộ, thấy chiếc xe ngựa lớn đó dừng ở trước cửa. Bước xuống xe là một nam tử khoảng hơn ba mươi tuổi, nam tử này đầu đội mũ cánh chuồn, thân mặc áo bào bằng tơ lụa cổ tròn, dáng người vừa phải, dưới cằm có râu ngắn. Tiểu Cao biết nam tử này, thầm nghĩ:
“Trịnh Dưỡng Tính tới đây làm gì, là muốn gặp Thương Ngự sử hay là gặp Trương Nguyên.”
Hoàng đế Vạn Lịch sủng ái nhất là Trịnh quý phi. Sau khi phụ thân Trịnh Thừa Hiên của Trịnh quý phi qua đời, Trịnh Quốc Thái kế thừa tước vị của phụ thân, cũng đảm nhiệm chức vụ quan trọng Kinh Vệ Chỉ Huy Đồng Tri này. Mà Trịnh Dưỡng Tính ở trước mắt này chính là con trai của Trịnh Quốc Thái, hiện giữ chức Vũ Lâm Vệ Thiên Hộ, gia tộc Trịnh thị là ngoại thích có quyền lực nhất trong cung.
Trịnh Dưỡng Tính thường trực ban ở Hoàng thành, tiểu Cao đương nhiên nhận ra. Nhìn Trịnh Dưỡng Tính đã vào trong cửa rồi, tạm thời sẽ không ra, liền tự quay về cung Diên Khánh phục mệnh Chung thái giám. Kế đó y thuật lại đầu đuôi lời nói của Trương Nguyên, lại nói đã nhìn thấy Trịnh Dưỡng Tính, Chung thái giám nói:
Tiểu Cao dè dặt hỏi:
Chung thái giám trừng mắt, thấp giọng nói:
Trong ngoài cung thành , tai mắt của Trịnh quý phi rất nhiều, trong cung Từ Diên cũng không ít. Thái tử Chu Thường Lạc đa nghi suốt ngày, Chung thái giám sao dám nói những chuyện này ở trong cung. Tiểu Cao cũng là người thông minh, bị cái trừng mắt đó của Chung thái giám liền lập tức tỉnh ngộ, không dám nói nữa, rồi lui ra.
Chung thái giám thầm nghĩ:
“Trương Nguyên nếu chịu kết giao với Trịnh thị, vậy đề nghị Tạp Gia đến hầu hạ Hoàng trưởng tôn há không phải là cố ý hại Tạp Gia sao?”
Lão cười cười, hướng về phía ngoài cửa Lệ Viên đi tìm Hoàng trưởng tôn Chu Do Hiệu đang học. Ra khỏi cửa Lệ Viên, liền nghe thấy tiếng cười nói huyên náo ở bên bờ đình Nhậm Hương, lại là Chu Do Hiệu và đệ đệ Cho Do Kiểm bảy tuổi chơi đánh đu, xung quanh giá đánh đu là một đám nội thị, cung nữ. Khách Ấn Nguyệt nước da trắng như tuyết, mặc váy màu xanh biếc đang ở dưới vỗ tay cười. Nhìn thấy Chung thái giám tới, bọn họ nhao nhao thi lễ!
Chung thái giám trước kia thường tỏ ra bộ dạng của một nghiêm sư nhà Nho, bây giờ ôn hòa đi rất nhiều rồi. Chắp tay sau lưng ngửa mặt lên nhìn huynh đệ Chu Do Hiệu, Do Kiểm ở trên cây đu, lớn tiếng nói:
Chu Do Hiệu mười hai tuổi lúc đọc sách viết chữ thì tỏ ra vẻ ủ rũ chán ghét, lúc chơi thì quả thực như lột xác vậy. Nghe Chung thái giám nói như thế, cậu bé cố ý ra sức đánh đu càng lúc càng cao, dọa cho đệ đệ bảy tuổi lớn tiếng kêu oa oa, bám chặt vào sợi dây thừng.
Chung thái giám liền sai hai nội thị tráng kiện tiến lên ngăn lại, ôm Chu Do Hiệu xuống, nói:
Lão ra hiệu Khách Ấn Nguyệt giúp đỡ khuyên nhủ Chu Do Hiệu đi học.
Khách Ấn Nguyệt lại không thèm để ý Chung thái giám, tự mình ngồi ở trên bàn đu, chậm rãi đánh đu. Khách Ấn Nguyệt năm nay đã hai mươi tám xuân xanh, da thịt trắng nõn mềm mại hơn so với thiếu nữ hai mươi tám. Bộ quần áo xanh mặc trên người càng làm lộ ra vẻ đẹp trong trắng của cô ta. Cả người giống như một chiếc lá non xanh nhạt bao quanh một hạt ngân hạnh, làm cho người ta có dục vọng muốn bóc ra ăn. Chỉ là ở trong đám thái giám nội thị, Khách Ấn Nguyệt là viên ngọc quý trong tay người không biết thưởng thức, không có ánh mắt cháy bỏng thèm khát nhìn chằm chằm cô ta. Chung thái giám thật ra đang nhìn cô ta nhưng ánh mắt vẫn ôn hòa như cũ, bộ dạng từng trải, kỳ thực không phải là không muốn, mà là không thể.
Năm trước ở ngoại trạch Thập Sát Hải lần đó, Chung thái giám nghe Trương Nguyên khuyên lão cần phải bợ đỡ Khách thị nhiều hơn, tốt nhất là tranh thủ đối thực (kết phu thê trên danh nghĩa giữ cung nữ và thái giám) với Khách thị. Bởi vậy những ngày này Chung thái giám ra sức lấy lòng Khách Ấn Nguyệt, Khách Ấn Nguyệt cũng cảm thấy ý tốt của Chung thái giám, nhưng dường như chẳng cảm kích gì. Trước đây như thế nào, bây giờ vẫn như thế ấy, đáng thương cho Chung thái giám gần bốn mươi tuổi rồi mà vẫn chưa bao giờ có kinh nghiệm về phương diện này. Lão không biết làm như thế nào để lấy lòng một nữ tử. Nếu như lão và Ngụy Triều tranh giành tình nhân, thật là làm khó lão mà!