Buổi trưa, yến tiệc ở Minh Luân đường bắt đầu, hát thơ "lộc minh", múa điệu khôi tinh, mãi đến giờ Thân buổi tiệc mới tàn. Các tân khoa cử nhân hẹn nhau giờ Tỵ ngày mai tụ hội tại Vọng Tiên tửu lầu, cái này gọi là hội đồng niên, Trương Nguyên rất quen thuộc với chuyện này, chính là lễ tốt nghiệp mà.
Chạng vạng ngày đó, trước hội đồng niên một ngày, Trương Nguyên triệu tập hơn một trăm Hàn Xã xã viên tham gia kì thi hương lần này đến một tửu lầu bên cạnh Vạn Tiên kiều dự tiệc. Đây là Trương Xã Đầu hắn mời khách, là minh chủ của một đại xã không có chút thực lực kinh tế nào thì thật là không được, đối với những Hàn Xã xã viên thi rớt, Trương Nguyên ân cần an ủi, muốn nói chút đạo lý lớn.
Mấy Hàn Xã xã viên thi rớt này vốn rất uể oải, được Trương Nguyên trấn an như vậy, lại đứng lên ủng hộ. Đúng vậy đấy, lần này Hàn Xã xã viên có hơn một trăm người đi thi thì có hai mươi tám người trúng cử, hi vọng khoa tiếp theo bọn họ trúng cử là rất lớn, sự tin tưởng của mọi người càng tăng gấp bội.
Trương Nguyên một mặt muốn mượn tinh thần "Quốc gia hưng vong, thất phu hữu trách, lãnh phong nhiệt huyết, tẩy địch Càn Khôn" của Hàn Xã để gắn kết các xã viên, một mặt còn muốn dựa vào khoa cử để nâng cao danh vọng và sức ảnh hưởng của Hàn Xã. Thi hương Chiết Giang lần này Hàn Xã đại thắng, ắt sẽ trở nên nối tiếng, thân là Hàn Xã xã viên sẽ cảm thấy rất vinh dự, sinh đồ yêu cầu được tham gia Hàn Xã nhất định sẽ rất nhiều, nhất định phải tăng cường xét duyệt.
Lúc đang ăn uống linh đình, một vị Hàn Xã xã viên nói với Trương Nguyên:
Trương Nguyên lớn tiếng hỏi bài thi của mọi người có khảm bảy chữ này không? Tất cả mọi người đều nói không có, bởi vì trước khi thi Trương Nguyên đều giải thích qua cho bọn họ.
Trương Đại lắc đầu nói:
Một đám Hàn Xã xã viên nghe vậy bắt đầu nhao nhao lên, hỏi đến cùng xem chuyện gì xảy ra?
Trương Đại có chút lung túng, trong lòng biết chính mình rượu say lỡ lời rồi, nhìn Trương Nguyên.
Trương Nguyên cười cười, nói:
Mọi người đều nói:
Trương Nguyên cười thầm trong lòng, ngày ấy có bao nhiêu người tới hỏi hắn việc này, chẳng phải là bán tín bán nghi sao, nói:
Có xã viên nói:
Trương Nguyên liếc Hoàng Tôn Tố ngồi bên cạnh hắn, trong lòng hai người đều nghĩ:
"Lời đồn này rất độc, chuyện này đã làm cho Hàn Xã phải đối đầu với các thí sinh thi rớt rồi, mượn cớ thi rớt để tạo phiền phức cho Hàn Xã."
Trương Nguyên nói:
Các xã viên lòng đầy căm phẫn, phải nghiêm trị kẻ tạo lời đồn, khi đang nói chuyện thì có người báo rằng mấy ngàn thí sinh thi rớt đang tập trung ở ngoài cửa lớn của trường thi, yêu cầu phúc tra lại bài thi, nghiêm túc điều tra chuyện làm rối kỉ cương.
Trương Nguyên trong lòng cười lạnh:
"Đổng Tổ Nguyên, Uông Nhữ Khiêm đúng là vội không thể chờ được nữa nhỉ, yến tiệc vừa mới kết thúc, liền kích động thí sinh thi rớt làm loạn, những thí sinh kia đang lúc mất mát, uể oải giống như một ngọn lửa, lời đồn này giống như đổ thêm dầu vào ngọn lửa trong họ, ngay lập tức cháy bùng lên. Đổng Tổ Nguyên này mà có những tâm kế thâm hiểm vậy ư, Uông Nhữ Khiêm dường như cũng không thể đưa ra mưu kế như vậy được, sau lưng hai tên này xem ra còn có cao nhân chỉ điểm. Giờ lời đồn "Nhất triều binh bộ thượng thanh thiên" kia xem ra thật vụng về, kỳ thật có thâm ý, đây là liên hoàn kế, nếu không phải ngày ấy du ngoạn Tây Hồ gặp Đổng Tổ Nguyên, ta có lẽ sẽ trở tay không kịp."
Thấp giọng nói với Hoàng Tôn Tố đứng bên cạnh:
Hoàng Tôn Tố gật gật đầu, dặn dò tên người hầu phía sau, tên này liền gọi người hầu của Trương Đại, Kỳ Bưu Giai và Chu Mặc Nông cùng đi.
Trương Nguyên đứng lên nói:
Mọi người lập tức đứng dậy, bọn họ đều là người trong Hàn Xã, sao có thể để người ngoài nói xấu mình, chuyện liên quan đến danh dự, không đứng lên thì còn đợi khi nào!
Đêm hai mươi chín tháng tám, có sao không trăng, Trương Nguyên cùng mấy trăm người trùng trùng điệp điệp tới bên ngoài cửa lớn của trường thi. Sau khi chủ khảo quan về kinh phục mệnh, các liêm quan lần lượt rời đi thì cửa chính của trường thi sẽ đóng lại, cái này gọi là rút lui, thời gian mở cửa chính tiếp theo là ba năm sau, nhưng giờ, Tiền Khiêm Ích và giám khảo vẫn đang trong ở trường thi.
Bên ngoài đại môn của trường thi tái hiện cảnh tượng trước khi bắt đầu thi hương đợt thi đầu tiên rạng sáng ngày mùng 9, người đông như nước triều, đèn như biển, càng làm lời đồn đại chuyện nhảm thêm xôn xao, trong chín ngàn thí sinh chỉ có một bộ phận cực nhỏ trúng cử, người buồn bực uể oải là tuyệt đại đa số. Tuyệt đại đa số đó tất cả đều cảm giác mình có tài nhưng không gặp thời, cho nên một khi lời đồn kích động tìm được lý do giải phóng, ngoại trừ những người đã về quê, những thí sinh còn lại nhất hô bách ứng, liền tụ lại bên trường thi.
Lúc Trương Nguyên cùng mấy trăm người trùng trùng điệp điệp tới, trước trường thi tả hữu song phường đã có rất nhiều quân sĩ ở đó đợi, phòng bị những tú tài thi rớt này tấn công trường thi, tràng diện hỗn loạn, đèn đuốc sáng trưng. Cho dù là những người ngày thường quen biết lúc này thoạt nhìn cũng thấy quái dị. Một kẻ sĩ trung niên khăn vuông áo dài thấy đám Trương Nguyên đã đến, tưởng rằng cũng chỉ là đám thí sinh thi rớt tới gây rối, vội vàng đuổi kịp nói:
Trương Nguyên không chút cảm xúc nói:
Trung niên nhân sĩ này nói:
Trương Nguyên nói:
Kẻ sĩ trung niên này lòng đầy căm phẫn nói:
Nhưng không chịu nói tính danh và quê quán.
Hoàng Tôn Tố hỏi:
Kẻ sĩ trung niên này nói như thật:
Hàn Xã xã viên bên cạnh Trương Nguyên rất tức giận, nhất là mấy người trúng cử, quả thực phải tức nổ phổi, chỉ có điều biết Trương Nguyên đang thử dò xét người này, nên lúc này mới cố nén chưa phát tác, nhưng thần sắc dĩ nhiên không đúng, này kẻ sĩ nhìn ra rồi, chắp chắp tay. Hàm hồ vài câu đã muốn chuồn.
Trương Nguyên ngăn lại nói:
Bước chân lộn xộn, một đám Hàn Xã xã viên cả người hầu cũng cùng vây quanh kẻ sĩ trung niên này. Kẻ sĩ kia thần sắc hoảng hốt, kêu lên:
Trương Nguyên hỏi hắn:
Kẻ sĩ trung niên kia cười nói:
Trương Nguyên nói:
Kẻ sĩ trung niên này cứng họng, kinh hoàng thất vía, miễn cưỡng nói: