Nhìn theo chiếc kiệu đang đi về phía Đông, Trương Nhược Hi hỏi Trương Nguyên:
Trương Nhược Hi vốn thẳng tính, chuyện của em mình thì nàng nhất định phải hỏi cho rõ ràng, trong lòng thầm nghĩ:
Trương Nguyên đang định mở miệng, bỗng nhiên Trương Nhược Hi như chợt hiểu ra điều gì, nói:
Hạ giọng nói:
Trương Nguyên ngạc nhiên nói:
Trương Nhược Hi không đáp, lại nói:
Lúc này một người đàn ông tay cầm kèn chạy tới kêu:
Trương Nguyên bèn đáp:
Người đàn ông kia liền kêu to lên:
Kêu xong liền phồng má lên thổi kèn.
Tiếng kèn vừavang lên, lập tức một đám người thổi kèn khác cũng chạy tới tập trunglại, thổi kèn đánh trống quanh Trương Nguyên , cảnh tượng vô cùng náo nhiệt.
Trương Nguyên nhận ra được đây là những người mà lần trước lúc hắn thi huyện cũng đã đến nhà hắn đánh trống thổi kèn hai lần để được cho tiền mừng. Trương Nguyên không khỏi ngửa đầu trợn mắt thầm kêu khổ trong lòng, lần này hắn đã đợi đến lượt thứ hai rồi mới ra ngoài nhưng vẫn không thoát khỏi đám người này, chắp tay nói:
Người thổi kèn kia nói:
Rồi gã lại phồng mang trợn má ra sức thổi.
Lý Thuần, Lý Khiết thấy cảnh tượng này thì vô cùng hớn hở, đứa bên trái đứa bên phải kéo tay cậu Giới Tử, vui vẻ chạy theo đám nhạc công đangvây quanh Trương Nguyên đi về phía Đông Trương. Lý Khiết bốn tuổi, chưa hiểu chuyện, chỉ biết mải mê vui đùa, Lý Thuần lớn hơn hai tuổi, có hiểu biết hơn một chút, lớn tiếng hỏi:
Trương Nguyên cười to nói:
Trong lòng nghĩ “Đêm động phòng hoa chúc, lúc đề đề tên trên bảng vàng, đều là những lúc đắc ý nhất của đời người, nhưng hãy khoan, lúc này mà đắc ý e vẫn còn sớm.
Đám nhạc công đến nhà Trương Nguyên, cả đường phố chỗ nào họ đi qua là trở nên tưng bừng náo nhiệt. Kẻ nào kẻ nấy ra sức thổi, càng thổi càng hăng, Trương mẫu Lã thị cho họ ba quan tiền để họ ra về.
Trương Nguyên ngồi ở tiền sảnh uống trà, quản sự của Thương Chu Đức bước lên phía trước nói:
Lần trước thi huyện gã quản sự này phụng mệnh Thương Chu Đức đến hỏi, lần này là phụng mệnh của Thương Đại tiểu thư tới.
Trương Nguyên mỉm cười nói:
Quản sự Thương gia đó vui vẻ nói:
Trương Nguyên nói:
Rồi vội vàng đến thư phòng bên tây lầu viết một bức thư cho Thương Đạm Nhiên, kể lại tình hình cuộc thi, còn nói trong hai ngày này sẽ đến Thương phủ gặp nàng. Viết xong, hắn ra đứa cho gã quản sự kia, còn thưởng cho gã một quan tiền.
Quản sự Thương gia vừa mới đi khỏi thì huynh đệ Trương Đại, Trương Ngạc đến:
Trương Nguyên vội nói:
Trương Đại cười nói:
Trương Nguyên, Trương Đại, Trương Ngạc đến Bắc viện nhà Tây Trương bái kiến tộc thúc tổ Trương Nhữ Sương. Trương Nhữ Sương kêu Trương Nguyên đem hai bài chế nghệ trong kì kì thi phủ đọc cho lão nghe, lại hỏi Tri phủ lúc chấm bài đã nói những gì. Nghe xong, Trương Nhữ Sương cười nói:
Trương Nhữ Sương vô cùng sung sướng mãn nguyên, giữ ba huynh đệ Trương Nguyên, Trương Đại, Trương Ngạc ở lại Bắc viện dùng bữa tối. Lúc Trương Nguyên từ hậu viện về đến nội viện thì cũng đã là cuối giờ Tuất, thấy tỷ tỷ Trương Nhược Hi ngồi ở trong thư phòng Tây lầu dạy Mục Chân Chân viết chữ, liền cười nói:
Mục Chân Chân vội vàng đứng dậy, hỏi:
Trương Nguyên nói:
Mục Chân Chân “vâng” một tiếng rồi rời khỏi thư phòng.
Trương Nguyên khẽ cười, ngồi xuống trước mặt tỷ tỷ, nói:
Đoán rằng tỷ tỷ đã nghe mẫu thân kể chuyện Hầu Huyện lệnh từng cầu thân với hắn nên mới đoán ra được thân phận của Vương Anh Tư.
Trương Nhược Hi không nói, chăm chú nhìn đệ đệ một hồi rồi mới hỏi:
Trương Nguyên nói:
Trương Nhược Hi hỏi:
Trương Nguyên nói:
Trương Nhược Hi lại hỏi:
Trương Nguyên nói:
Trương Nhược Hi trợn mắt ngạc nhiên, nói:
Trương Nguyên “ Ách “ một tiếng, tỷ tỷ đúng là đã khắc sâu vào đầu chuyện ta là trai đã có vợ rồi. Nhưng ngẫm lại cũng đúng, đính hôn rồi đương nhiên là đàn ông đã có vợ rồi, nhưng nghe nói như vậy thì có vẻ hơi nghiêm trọng, dù sao hắn cũng đã sống hai kiếp, tuy rằng đang cố học làm người cổ xưa nhưng tư tưởng vẫn chưa hoàn toàn thích nghi được hết, chỉ là bình thường không thể hiện ra mà thôi. Trương Nhược Hi nói:
Đệ và Anh Tư tiểu thư kia xưng hô sư huynh sư muội, có phải đệ cũng thích Vương tiểu thư này rồi hay không?
Trương Nguyên vẻ mặt đau khổ nói:
Trương Nhược Hi mỉm cười, nói:
Trương Nguyên nói:
Nghe Trương Nguyên nói vậy, Trương Nhược Hi như thoáng chút suy nghĩ gì đó, lúc nàng còn là thiếu nữ, cũng đọc sách biết chữ, có những lúc cũng ngồi mơ mộng rằng nếu mình thân là nam nhi thì tốt biết bao nhiêu ——
Trương Nhược Hi nhìn đệ đệ nói:
Cảm giác đối với Anh Tư sư muội rất kì lạ, ngay cả chính bản thân Trương Nguyên cũng không nói rõ ra được, nghe tỷ tỷ nói như vậy thì bèn gật đầu. Không sai, Anh Tư sư muội thông minh, thẳng thắn, nói chuyện lại rất có duyên giống như Vương lão sư cha nàng. Nói chuyện với nàng, hắn cảm thấy rất vui vẻ, rất thoải mái, không có gì phải che giấu, được tự do bộc lộ cảm xúc chân thành nhất của chính mình.
Trương Nhược Hi buồn bã nói :
Nói tới đây, nàng bỗng phì cười.
Trương Nguyên cười nói:
Trương Nhược Hi nói:
Trương Nguyên vội vã ngắt lời:
Trương Nhược Hi nói:
Trương Nhược Hi nói một cách dứt khoát.
Trương Nguyên lắc lắc đầu, nghĩ thầm rằng:
Tâm tư con gái thật khó lý giải, ví dụ như tỷ tỷ, tỷ nhất định không cho tỷ phu nạp thiếp, nhưng lại đồng ý cho ta nạp thiếp, thiệt là mâu thuẫn. Con người là kì lạ như vậy đó!
Tỷ tỷ đừng đoán lung tung, như vậy cũng là bất kính đối với Anh Tư sư muội, đệ và Anh Tư sư muội giống như bạn bè bình thường, loại cảm giác đó thực ra là ngưỡng mộ, khích lệ nhau học hành, người tài yêu quý người tài mà thôi.
Trương Nhược Hi liếc nhìn đệ đệ một cái:
Trương Nguyên cười nói:
Trương Nhược Hi cười, nói:
Nàng đứng dậy bước ra khỏi cửa, kêu Mục Chân Chân vào thu dọn bút mực.
Sau khi rửa mặt, Trương Nguyên muốn ngủ, cũng đã lâu rồi không được ngủ một giấc ngon lành. Hắn nằm xuống mà đầu óc cứ không ngừng tìm kiếm suy nghĩ ban đầu, tìm tới tìm lui cuối cùng lại thành ra hồ đồ mất rồi, bèn ngồi dậy, thấy ánh trăng bên ngoài cửa sổ chiếu xuyên qua lá liễu, để lại những vệt sánglốm đốm trên mặt đất, chậm rãi đung đưa. Trương Nguyên đưa chân ra che những vết lốm đốm đó lại, Những vết sáng lốm đốm liền hiện lên trên chân hắn, hắn tự nhủ trong lòng:
Buổi sáng hôm sau, Trương Nguyên đến Hội Kê bái kiến thầy Vương Tư Nhâm. Vương Tư Nhâm kêu hắn đọc bài bát cổ “Triệu Mạnh chi sở” hôm qua cho ông nghe, Trương Nguyên đọc bài “Triệu mạnh chi sở” rồi đọc luôn bài “Quân tử dụ vu nghĩa”, Vương Tư Nhâm khoát tay nói:
Trương Nguyên cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Vương Tư Nhâm không đề cập đến chuyện bàibát cổ đó nữa, nói: