Y Đình hong khô quần áo, không thấy bà chủ sai bảo nàng, lập tức tới bên ngoài thư phòng lầu tây, nhìn từ khe cửa sổ quan sát, thấy một thiếu gia mặc bộ quần áo xanh ngọc, vừa mới tắm rửa xong, đầu tóc còn rối bù, hai tay để sau lưng đi qua đi lại trong thư phòng, trong miệng lẩm nhẩm gì đó không ngừng.
Y Đình không biết chữ, nhưng thấy bộ dạng thiếu gia kia đang tập trung suy nghĩ một việc gì đó, hiển nhiên không phải là lời nói nhảm, chắc chắn là đang ngâm thơ ca, thầm nghĩ:
“Thiếu gia tiến bộ rồi, rõ ràng là biết chữ, ta có thể nói chuyện Trương Đại Xuân với thiếu gia, tránh cho bà chủ nghe theo gièm pha của Trương Đại Xuân để gả ta cho Trương Thái, ta lấy ai cũng không lấy Trương Thái làm chồng, dựa vào đào khoét tiền tài của chủ nhà mà làm trái với lương tâm, Y Đình ta cảm thấy ghê tởm.
Y Đình muốn đợi thiếu gia ngâm xong rồi mới đi vào, nhưng đứng ở ngoài cửa đợi một lúc lâu, miệng thiếu gia vẫn thao thao bất tuyệt, cái gì xuân năm này, hạ năm ấy không dứt, dường như chỉ có một lần mà giở sách đi giở lại, không đợi nàng đi vào, lại bắt đầu ngâm nga tiếp.
Y Đình không thể chờ tiếp, nhẹ nhàng gõ vào khung cửa, gọi:
Trương Nguyên đang ôn tập lại “Xuân Thu cốc lương truyện sơ” mà hai ngày trước hai vị môn khách Chiêm và Lưỡng đọc cho hắn nghe , ôn tập cho biết nhiều cái mới, ngâm nga đã làm thông nhiều nội dung trong tác phẩm, nghe thấy đại a đầu Y Đình gọi, lập tức xoay người hướng ra cửa, nói:
Y Đình đi vào thư phòng, hướng Trương Nguyên vén áo thi lễ, nói:
Thiếu gia, tiểu tỳ có chuyện phải bẩm báo cho công tử biết, chính là việc nhà Trương Thái.
Ah.
Trương Nguyên nhướn lông mày, ngồi vào trên ghế, nhìn Y Đình nói:
Bộ dạng cử chỉ của thiếu gia rõ ràng là một đại nhân, trong lòng Y Đình lo lắng không yên đã bình tĩnh một chút, nói:
Vũ Lăng bước nhanh tiến vào, nói:
Trương Nguyên nói:
Đợi sau khi Vũ Lăng đi, lúc này mới nhìn Y Đình nói:
Y Đình lập tức đem chuyện nàng biết về Trương Đại Xuân cấu kết với tá điền lấy lý do mất mùa để giao thiếu tiền thuế, Trương Nguyên hỏi:
Y Đình nói:
Trương Nguyên gật nhẹ đầu, hỏi:
Y Đình nói:
Trương Nguyên đứng lên nói:
Y Đình đi rồi, Trương Nguyên vội vàng buộc tóc, đeo cái khăn Lăng Vân, đến tiền sảnh gặp Phạm Trân.
Phạm Trân vừa thấy Trương Nguyên, khẩn trương đứng dậy vái chào, nói:
Phạm Trân năm mươi tuổi mà vẫn rất tươi trẻ, trên mặt xuân sắc, nói như vậy để biết Thu Lăng hầu hạ rất tốt.
Thu Lăng đứng ở bên cạnh Phạm Trân quỳ tạ ơn Giới Tử thiếu gia cứu giúp, cũng nói phải đi vào sân khấu đầu lạy tạ thái thái, Trương Nguyên lập tức bảo Thỏ Đình dẫn Thu Lăng đi vào, Trương mẫu Lã thị mới đầu không biết vì sao, đợi nghe Thu Lăng nói ngọn nguồn, rất mừng, việc này đứaa con xử trí vô cùng tốt, nói cách khác, nhưng bà không chịu để cho Thu Lăng ở lại hầu hạ con mình, vì con mình mới có mười lăm tuổi.
Ở tiền sảnh Phạm Trân dâng lên hai mươi lượng bạc để tạ ơn, Trương Nguyên cười nói:
Không chịu nhận.
Phạm Trân là người thông minh, trải qua lúc này, có thể thấy rõ ràng thanh niên này là một người cực kỳ thông minh, quả thật nói với người thông minh phải nói thành thật, nói thẳng:
Trương Nguyên khẽ mỉm cười, không từ chối nữa, nói:
Phạm Trân vội hỏi:
Trong lòng có chút lo lắng, không biết Trương Nguyên nhờ ông giúp việc gì?
Trương Nguyên liền nói chuyện gia nổ kể khấu trừ tiền thuế ruộng của Trương Đại Xuân, xin Phạm Trân giúp hắn điều tra một chút.
Phạm Trân vừa nghe đến việc này, chợt cảm thấy nhẹ nhõm, bộ dạng lập tức hiện ra vẻ căm phẫn, nói:
Chỉ cần chuyện không hao phí nhiều tiền bạc, Phạm Trân sẽ cố gắng cống hiến sức lực, trước tiên là vì ơn huệ, sau đó là vì Phạm Trân cảm thấy Trương Nguyên không phải người bình thường, nếu có một ngày trở nên nổi bật, vậy thì Phạm Trân ông cũng có thể.
Trương Nguyên nói:
Phạm Trân nói:
Vừa nói chuyện được một lúc, Thu Lăng đi ra, Trương mẫu Lã thị còn tặng Thu Lăng một cái váy tô tốt lục bút và đồ trang sức, cái gọi là tô tốt, chính là kiểu dáng Tô Châu lưu hành, khắp Giang Nam bắc đều lưu hành kiểu dáng Tô Châu.