Lãng Khách Vô Danh

Chương 92




AAAAAAAAAAAAA! - Ngửa đầu lên trời thét một tiếng lớn, quanh người Lam Vũ xuất hiện rất nhiều khói đen đem cả cơ thể biến hóa, rõ rệt nhất là đôi mắt hóa thành màu đen hoàn toàn không phân biệt con ngươi hay tròng nữa, phảng phất như đem anh biến thành một ma nhân, chứ không phải là người! Ức chế là 2 từ miêu tả cảm xúc của anh bây giờ, anh không phải cao nhân đắc đạo, cảm xúc không cần phải khống chế, cũng không giỏi khống chế! Tiết xong cơn giận, Lam Vũ thở dốc, lấy lại bình tĩnh.

- Ngươi không sao chứ?? - Lam Kết Y lo lắng lại hỏi.

- Không sao rồi! Cô không sao chứ?

- Ta không sao! Quyển sách... - Nàng nghe Lam Vũ nói không sao cộng thêm biểu hiện thì cũng an lòng, chỉ là quyển sách kia...của nàng. Mới vài giây trước...

- Yên tâm, coi như gửi tạm lên thân hắn, sẽ nhanh thôi, ta đòi lại cho cô. Đi ra ngoài, chuẩn bị 1 chút, có thể có 1 trận chiến.... - Lam Vũ âm trầm nói, đúng lúc này có một giọng nói chen ngang.

- Tên kia, ngươi ở đây! Đại ca ta đâu rồi. Ngươi không trả lời đàng hoàng đừng trách Thiên gia ta... - Thiên Hoa Thiên, cấp bách gào lên, đại ca hắn là tương lai của Thiên gia nha. Nhưng chưa nói hết câu thì đã bị 1 bàn tay lớn màu đen đập thành thịt vụn. Đường đường Địa Linh cảnh thiên tài chết vô cùng oan ức.

Lam Vũ hung quang cái máu thịt, chuyện vừa rồi đã bực mình, giờ thằng nào gây chuyện, anh lười nói nhảm 1 chưởng đập chết. Tràng cảnh hung tàn vừa rồi, lại thêm cả người Lam Vũ giờ nhìn quá hung ác khiến cho mọi người không ai dám hó hé, chân cũng không dám bước, tội nhất là gã Tài Gia Thần, vốn là tuyệt đại thiên tài ở Thánh Hoàng Vực, được mọi người kính ngưỡng, vừa rồi 1 trận xấu mặt, bị thương tuy nhiên không nặng, tỉnh táo sau khi choáng váng trong hố định nhảy lên lấy Tài gia uy hiếp Lam Vũ vài câu thì thấy tràng cảnh vừa rồi, sợ quá, thêm vào khả năng tư duy nhanh, hắn ngay lập tức nằm xuống lại giả chết, vẫn câu nói cũ, hắn vẫn tin tưởng vào bảo vật bảo vệ tính mạng của lão tổ Tài gia cho hắn, nhưng hắn không dám đem mệnh mình ra để đánh cược.

Thấy bọn người họ không có ai lên tiếng, Lam Vũ tập trung tinh thần lực, 2 tay hướng vào khoảng không gian lúc nãy Viêm Thiên Phong biến mất, ý định dựa vào Hư Không lực lượng của mình xé ra một đường hầm không gian để tới chỗ của Viêm Thiên Phong, bình thường thì hư không giới diện rất vững chắc, anh muốn xé rất khó. Nhưng chỗ đó vừa rồi bị Viêm Thiên Phong xé ra, tuy hồi phục nhanh nhưng còn rất mỏng, lại còn 1 chút tọa độ còn sót lại của đầu bên kia, biết đâu may mắn có thể tới kịp. Lúc này trời đất phát ra tiếng rít vô cùng khó chịu, như 1 cánh cửa sắt rỉ sét ngàn vạn năm không ai mở, nay có người cứng rắn mở phát tiếng kêu ma sát như vậy. Đám người ở dưới cũng hết hồn, đây là thực lực dạng gì, bản lĩnh dạng gì. Có lẽ Thiên Linh cảnh cao thủ đi..

Nói tới Viêm Thiên Phong, hắn lệnh bài truyền tống có khả năng ngay lập tức xé rách không gian đem hắn ngay lực tức ở bất cứ nơi đâu trừ các Đại Tiên Lục về lại Viêm gia, vốn đang thấp thỏm vui mừng, hưng phấn không dừng được sau khi lấy được quyển sách, tự dưng sau lưng có tiếng xé rách không gian, hắn muốn rớt tim quay đầu lại, thấy không gian đang xuất hiện 1 khe nứt nhỏ xíu, có khói đen toát ra, nó hình như còn đang muốn mở rộng ra, hắn sợ quá vội cất hộp ngọc vào trong nhẫn không gian. Viêm gia nói gì thì nói vẫn lại đại gia tộc ở Kim Tiên Lục, động tĩnh đó tuy giờ còn nhỏ nhưng không dấu được tai mắt của Viêm gia lão tổ, hắn vô cùng nhạy cảm với biến đổi xung quanh Viêm gia. Hắn ngay lập tức xuất hiện trước mặt Viêm Thiên Phong, lạnh lùng hỏi:

- Chuyện gì xảy ra???

- Dạ..dạ! Bẩm lão tổ, ta ở trung vị vực bị người truy sát nên sử dụng lệnh bài truyền tống của gia tộc...Có thể hắn đuổi theo...

- Hừ! Dòng chính cả đời chỉ được 1 chiếc lệnh bài, ngươi lại cam chịu sử dụng ở trung vị vực. Còn trêu về 1 tên Hư Không Môn. May cho ngươi hắn còn chưa mạnh, ta còn có thể che chắn cho ngươi lần này! Lập tức về diện bích 1 tháng, 1 năm không được ra khỏi gia tộc. - Viêm gia lão tổ vẫn lạnh lùng đáp, tuy rằng con cháu trong nhà trêu chọc phải đệ tử của Hư Không Môn, nhưng xem mức độ dao động với lực lượng thì chắc chỉ là Thiên Linh sơ kỳ là cùng, hắn hoàn toàn có thể điều đình, Hư Không Môn mặc dù mạnh hơn Viêm gia một bậc nhưng chỉ cần không phải ngươi sống ta chết, chẳng ai muốn đánh nhau tới bến cả, cùng lắm bồi thường 1 tí.

- Dạ! Tuân lệnh lão tổ! - Viêm Thiên Phong nghe vậy thì giật mình, hắn lẽ nào là Hư Không môn đệ tử? Có chút thấp thỏm, nhưng sau đó lại quyết liệt, hư không môn thì sao chứ, chỉ cần ta học được quyển mật tịch này, có một ngày ta sẽ là Tôn giả thiên hạ kính ngưỡng Tiên cảnh...cũng có cơ hội, Hư Không môn thì có làm sao. Phải biết là Bất Diệt Kim Tiên hiện tại cũng nhờ cuốn bí tịch này mới thành đại danh đỉnh đỉnh Ngũ Hành Tiên Nhân.

Hư Không vốn đang bị xé ra một khe nhỏ hẹp như tờ giấy thì bị Viêm gia lão tổ phất tay lấp kín, hắn cũng không dùng thêm sức lực gây tổn thương người ở đầu bên kia, vì theo hắn thiên hạ này sử dụng Hư Không Lực chỉ có Hư Không Môn đệ tử, dù sao cũng là con cháu nhà mình gây xích mích với người ta, mình bao che thì thôi, dễ nói chuyện, chẳng có gì xảy ra, nếu lỡ ra tay đả thương, kéo ra sư phụ sư tổ gì đó bên Hư Không môn chạy qua gây sự thì được không bằng mất, Viêm gia người đông nghiệp lớn, làm gì cũng phải suy tính kỹ càng, đổi lại 1 thế lực nào đó thấp hơn 1 bậc hoặc bằng cấp đi nữa Viêm lão tổ không ngại 1 chưởng đập xuyên hư không giết đối phương, hắn bây giờ.. là Linh cảnh trung kỳ tôn giả.

Lam Vũ liều mạng cũng chỉ kéo ra 1 khoảng, lại trong chốc lát bị 1 lực lượng khổng lồ phong bế lại, phun ra một ngụm máu. Lam Kết Y đứng kề bên đỡ Lam Vũ đang loạn choạng. Lam Vũ khoát tay:

- Không sao, đợi vài giây, ta không phải bị thương! Chỉ là phản phệ chút thôi. - Lực lượng phong bế không gian vừa rồi quả thật quá mạnh, Lam Vũ có chút không can tâm, nhưng cũng không có cách nào, anh cố gắng bình tâm, hít một hơi thật sâu. Vừa rồi tiêu hao cũng không bao nhiêu, lập tức khôi phục.

- Trong lúc ngươi phát lực, mọi người bỏ chạy hết rồi. - Lam Kết Y nói với Lam Vũ! Bảo vật cũng mất, tranh thủ lúc tên ma nhân kia đang không rãnh phân tâm, mọi người bao gồm Tài Gia Thần nhanh chóng chạy mất, không dám ngoảnh đầu lại, bọn họ chỉ cần chạy ra ngoài, có gia tộc, có tông môn liền an toàn, không cần thấp thỏm nhìn tâm trạng của kẻ kinh khủng kia nữa, kẻ kia tuy xuất hiện ít nhưng 1 lần hành động là đủ thấy hắn hung tàn rồi.... Bọn họ cũng xui, bình thường Lam Vũ lão đại có hơi trẻ trâu chút nhưng cũng không phải không nói 1 lời mà sát nhân như thế, chỉ trách bọn họ gặp Lam Vũ lúc tâm trạng đang kém.

- Không sao, không quan trọng! Chúng ta ra ngoài đi, tí nữa gần tới cổng, cô ở trong này tu luyện đợi ta 1 thời gian nhỏ. Ta xử lý xong sẽ vào trong đón cô, dù sao thì di tích còn 1 khoảng thời gian nữa mới đóng cửa. - Lam Vũ chỉ sợ là Thiên gia đại quân đã ở cửa chở mình, anh có chút hưng phấn, cơ hội oanh tạc không dễ, là nguy cơ, cũng là cơ hội tốt để tiến hóa, bỏ qua không biết là đợi tới khi nào. Nhưng Lam Kết Y không thể xen, cũng như không có năng lực xen vào chuyện này. Để tránh này bị địch nhân tổn thương mà thôi.