Lang Hậu Truyền Kì

Lang Hậu Truyền Kì - Chương 30




Ban đêm trong rừng rất nhanh tối, mới sáng đây mà giờ ngoài trời đã phủ một lớp xanh sẫm huyền diệu. Mộ Hoan như mọi hôm ôm theo một bó củi trở về hang động, bên hông trái giắt một cái ống tre đựng nước, hông phải giắt một con dao nhỏ chính nàng tự mài.

Không biết chừng phải ở lại đây đến năm ngày mười tháng, nếu không tự thân chuẩn bị e là khó lòng sống đến ngày được cứu ra ngoài.

Ném bó củi xuống đất, Mộ Hoan nhìn bàn tay phồng rộp của mình mà cảm khái: “Chẳng biết vài ngày nữa bàn tay này có bị phế hay không…”

Tháo ống tre bên hông ra tự mình uống lấy một ngụm lớn, nào ngờ chỉ còn đúng một ngụm đành phải đi lấy thêm nước. Thấy sắc trời đã tối, Mộ Hoan lại ngại ra ngoài nhưng nếu không sợ rằng tối nay phải chịu khát.

Vội vàng châm lửa đốt bó củi khô để xua tan cái lạnh đồng thời đuổi dã thú, tiện tay bó thêm một bó nhỏ hơn làm đuốc đem đi soi đường. Đi được vài bước đã đánh một cái hắt hơi, Mộ Hoan ra sức chùi chùi mũi, mấy hôm nay đã thấy trong người không khỏe có lẽ bị cảm mạo.

Bất quá tình huống hiện tại dù có liệt giường cũng phải đứng dậy tìm cái cho vào miệng để duy trì sự sống. Mộ Hoan co ro bước đi từng bước giữa cái lạnh cắt da cắt thịt của rừng đêm, cả người run lẩy bẩy không ngừng, cứ vài bước lại hắt hơi một cái.

Chưa được nửa đoạn đường lại đổ sụp xuống, Mộ Hoan đưa tay sờ lên trán mình, không phải chứ?

Phát sốt rồi!?

Bốn bề là rừng núi, lại không biết gì về thảo dược, trong lòng hối hận tại sao ngày trước không học về dược học cổ truyền. Năm đó nàng vì Châu Nhất Di mà đăng ký sinh vật học, ngẫm lại ngày tháng trước đây khát vọng lớn nhất của nàng có thể trở thành nữ y tá.

Bất quá, mọi thứ giờ đã thành dĩ vãng.

Lấy hết sức chống đỡ đứng dậy, Mộ Hoan đỡ cái đầu đau nhức tiếp tục đi ra bờ suối, mọi thứ trước mắt cứ mờ dần rồi lại đan xen vào nhau như muốn tạo mê trận dẫn dụ nàng.

Đến được bờ suối cũng là cả quá trình, Mộ Hoan suýt chút đã ngã lăn xuống suối may mắn thần trí vẫn còn minh bạch, chậm rì rì tiến ra sát mép bờ để lấy nước. Nước suối thì lạnh, gió lại cứ thổi cuồn cuộn như gào khóc than oán, Mộ Hoan rùng mình trong vô thức. Nỗi sợ ăn mòn tất cả ý chí, đáng sợ nhất chính là không biết sắp tới sẽ phải đối diện với những gì.

Đêm tối vĩnh hằng, không gian u ám.

Mộ Hoan thở nặng nhọc, đầu óc mụ mị chẳng phân biệt nổi phương hướng, thậm chí tai cũng ù đi như bị ai nhấn vào trong nước lạnh.

Nước lạnh… lạnh…

Mắt hơi hé mở, quang cảnh không còn là bờ suối mọc đầy cỏ dại mà là bọt nước trắng xóa thi nhau bay lên trên mặt nước. Nước xộc vào mắt, mũi, hai tai, đau đến vô pháp hô hấp bình thường, ngay cả tay chân cũng không thể cử động nổi.

Rơi xuống nước từ lúc nào vậy?

Dùng hết sức bình sinh giãy mạnh muốn trồi lên mặt nước lại không đủ sức, Mộ Hoan điên cuồng hấp khí, mắt ứa nước đau rát lại chẳng dám nhắm lại nghỉ ngơi.

Nếu nhắm lại sợ rằng vĩnh viễn không thể mở mắt nữa…

Bàn tay vẫy trên mặt nước mấy cái chỉ đủ phát ra tiếng rì rào nho nhỏ, nếu thật có người đi qua đây cũng chưa chắc phát hiện nàng rơi xuống nước. Mộ Hoan càng giãy lại càng đuối sức, cả người co rúm lại, ngực đau buốt như bị ai dùng đá chèn lên không cho thở.

Thấu Á Viên… Á Viên…

Vốn bàn tay đang giãy dụa tìm đường sống cuối cùng cũng buông thõng rơi trở lại mặt nước. Nước mắt giàn ra tan vào trong dòng chảy lạnh băng băng, thác nước trên cao đổ mạnh ra sức đẩy nàng về phía trước, nếu rơi xuống dưới chỉ có tan xương nát thịt.

Liên hoa bạch tụ đột ngột bị níu lại, từ dưới nhìn lên chỉ thấy một bóng trắng to lớn gần gấp đôi người bình thường, chuyện tiếp theo đó đều mông lung mơ hồ.

“Mộ Hoan!!!”

Phát hiện Mộ Hoan ngất xỉu vô pháp trả lời được, A Ba Đáp Thấu Á Viên càng cố dùng thêm sức lôi mặt nàng ra khỏi dòng nước vẫn đang chảy xiết. Thác nước từ trên cao đổ xuống với sức nước phi thường lớn, ngay cả A Ba Đáp Thấu Á Viên cũng bị đẩy về phía trước, buộc lòng giơ móng vuốt bấm chặt vào đất bùn bên dưới làm điểm tựa.

Mặt nhỏ vẫn ngâm chìm trong nước, nếu cứ kéo dài sợ rằng sẽ chết ngạt.

“Mộ Hoan ngươi tỉnh lại!!” A Ba Đáp Thấu Á Viên gào lên một tiếng: “Mau tỉnh! Không tỉnh lại sẽ thật sự chết đó!!”

Người bên dưới quả nhiên có chút phản ứng, bất quá vẫn không để nhấc đầu lên khỏi mặt nước.

“Mộ Hoan.”

A Ba Đáp Thấu Á Viên cắn chặt tay áo của Mộ Hoan kéo lên thêm một đoạn, dùng hết sức lùi về sau bám chân vào mỏm đá làm điểm tựa. May mắn, lần này đầu Mộ Hoan đã được nâng lên khỏi mặt nước, tóc tai ướt sũng bám vào gương mặt nhợt nhạt.

Vừa vặn A Phúc cũng chạy đến, thấy tình cảnh như thế vội vã chạy đến ứng cứu.

“Điện hạ?!”

“Mau đỡ lấy Mộ Hoan!”

“Ách.”

A Phúc lúng túng chạy đến xốc hai vai Mộ Hoan lên, phát hiện cơ thể của nha đầu này đều đã phát lạnh, xem chừng đã bị ngâm dưới nước khá lâu.

A Ba Đáp Thấu Á Viên nhả tay áo Mộ Hoan ra, nói: “Đỡ nàng lên lưng ta.”

Không nhiều lời kì kèo, A Phúc dùng hết sức bình sinh mới dìu được Mộ Hoan nằm lên lưng của điện hạ, trong lòng cảm khái, sao lại có omega nặng như vậy chứ?

A Ba Đáp Thấu Á Viên dùng sức bật người phóng vào trong bờ, không quên quay đầu nhìn xem A Phúc đã an toàn vào bờ chưa.

“Chủ tử, phải làm sao bây giờ?” A Phúc một bên vắt vạt áo ướt sũng một bên nhìn cô nương đang ngất xỉu trên lưng của điện hạ: “Có khi nào đã…”

“Im lặng đi.”

Nghe tin Mộ Hoan gặp chuyện, A Ba Đáp Thấu Á Viên đã dẫn theo hai trăm người lật tung cả kinh thành để tìm lại tìm không ra. Suy đi tính lại nhất định là do Cách Nhĩ Tạ Bố Âm giở trò muốn Mộ Hoan không thể gả vào Hân vương phủ, lần trước vứt ở trong rừng lần này nhất định cũng như thế.

Chia hai trăm người thành bốn đội tìm kiếm bốn khu rừng lớn nhất ở kinh thành, đến khi trời nhá nhem tối mới phát hiện một hang động bên trong đốt lửa rất lớn. Mười phần hết chín phần là do Mộ Hoan đốt lên để đuổi dã thú, A Ba Đáp Thấu Á Viên một đường đánh hơi đến bờ suối thì phát hiện cánh tay người quơ quào trên mặt nước.

Nhìn một cái đã nhận ra vòng ngọc trên cánh tay, là Mộ Hoan.

A Ba Đáp Thấu Á Viên để Mộ Hoan nằm xuống đất, chuẩn bị tư thế hô hấp nhân tạo, ấn hai cái xuống bụng ép nước lại thổi hơi vào miệng một lần. Cứ như vậy vài ba lần Mộ Hoan cũng nôn ra nước, mặt nhỏ tái nhợt vặn vẹo không ngừng, thậm chí còn mơ hồ vì cơn sốt hành hạ.

“Không sao chứ?”

A Ba Đáp Thấu Á Viên đỡ lấy đầu nàng, lông mao mềm mại vừa tiếp xúc với da thịt mềm mại liền hoảng hốt, sao lại nóng như vậy?

“Ngươi phát sốt sao?”

Mộ Hoan thần trí bất minh nghe câu được câu không, mơ mơ hồ hồ hé mắt nhìn người trước mặt, miệng lẩm bẩm: “Á Viên… Á Viên…”

“Ta ở đây, xin lỗi, đã để ngươi chờ lâu.”

Kỳ thật Mộ Hoan cái gì cũng không nghe thấy, còn tưởng là mộng, yếu ớt nở nụ cười: “Về rồi… cuối cùng cũng về rồi…”

“Ân, ta về rồi.” A Ba Đáp Thấu Á Viên cọ trán mình vào trán nàng, mềm nhẹ nói: “Ta về với ngươi, không cần phải sợ.”

“Về là tốt… về rồi…” Mộ Hoan bám chặt vào chi trước của nàng lẩm bẩm: “Lấy ta… lấy ta đi… làm kiều hương…”

A Phúc trừng trừng mắt, cô nương này cư nhiên quá phận yêu cầu điện hạ cho nàng làm kiều hương?

“Hảo, lấy ngươi làm kiều hương.”

Mộ Hoan hài lòng mỉm cười, mệt mỏi gục vào lòng A Ba Đáp Thấu Á Viên ngất liệm.

“Mộ Hoan!”

================

Chim hót líu ríu ngoài sân, dường như là đôi anh vũ mới được mua vào đầu tháng này. Xen lẫn mùi cỏ dại, chẳng biết đã nhổ sạch hay chưa, có lẽ nữ nô lại lười biếng không chịu dọn sạch mà chất thành đống ở ngoài sân.

Nắng soi tỏ mọi ngóc ngách trong phòng, mang cái cảm giác ấm áp lan truyền khắp nơi. Đầu đau như bị ai đó không chút nương tay dùng chùy đánh mạnh, một bên ong ong đau buốt một bên lại nặng nề khó chịu.

Vô thức đưa tay sờ lên đầu, cảm nhận đầu tiên chính là ẩm ướt.

Mộ Hoan yếu ớt mở mắt ra nhìn thử, không dám nghĩ bản thân lại ở trong căn phòng quen thuộc, nằm trên nệm vải ấm áp mềm mại. Tay kéo xuống thứ ẩm ướt trên trán, hóa ra là khăn vải nóng.

“Đừng lộn xộn.”

Mộ Tước theo thói quen càm ràm, đem khăn vải đắp lại lên trán nàng: “Còn chưa khỏi sốt mà.”

“Tỷ… tỷ?”

“Không sao rồi, đừng sợ.” Mộ Tước rưng rưng nước mắt dỗ dành: “Mọi việc qua rồi, ngươi bình an trở về vương phủ, sau khi hết bệnh liền đến Nội Thần Các bày tỏ lòng biết ơn với các vị thần đã che chở ngươi.”

“Ta làm sao về được?”

“Có người báo tin cho điện hạ nói gặp ngươi ở bìa rừng phía đông, quả nhiên thấy ngươi nằm ngất xỉu liền tức tốc đưa ngươi về trong đêm.”

“Cái kia…”

Mộ Hoan trong mơ hồ hình như nhìn thấy Thấu Á Viên, bất quá lại không biết là thật hay mộng. Nhưng nếu Thấu Á Viên trở về nhất định sẽ mang nàng về vương phủ, sao lại vô tình vứt nàng ở bìa rừng như thế?

Càng nghĩ đầu càng đau, Mộ Hoan rêи ɾỉ một tiếng, thật muốn vung tay đánh vào đầu mấy cái nhưng lại không đủ sức.

“Ngươi vẫn còn sốt, ngủ thêm một chút nữa đi.” Mộ Tước chỉnh lại chăn lông ấm áp cho nàng, ân cần kiểm tra nhiệt độ: “Còn sốt cao, đừng sợ, ngủ dậy tỷ tỷ cho ngươi uống thuốc, sáng mai khỏe lại thôi.”

“Hảo.”

“Ngoan, ngủ đi.”

Mộ Hoan yếu ớt gật đầu, chưa bao lâu đã ngủ trầm, bất quá có điểm giống hôn mê.

Mộ Tước ngồi canh bên cạnh không rời nửa bước, tầm một khắc lại kiểm tra nhiệt độ một lần, không những không hạ nhiệt mà còn sốt cao hơn thậm chí đã bắt đầu nói mớ.

“Hoan nhi, ngươi tỉnh.” Mộ Tước hoảng thủ hoảng cước lay người nàng, một chút phản ứng cũng chẳng có: “Ngươi đừng dọa sợ tỷ tỷ, Hoan nhi!!”

Trán nóng hầm hầm nhưng tay chân đồng loạt lạnh toát, Mộ Tước sợ đến hoa dung thất sắc vội chạy ra đẩy mạnh cửa.

“An An!!!”

Đúng lúc An An vừa bưng cháo nóng từ thiện phòng đến cho nương nương lót dạ, nghe tiếng chủ tử thì nhanh chân chạy nghe phân phó.

“Nương nương có chuyện gì sao?”

“Mau truyền thái y đến!!” Mộ Tước chụp lấy khay cháo trên tay An An thúc giục: “Ta giúp ngươi cầm, gấp lắm rồi, nhanh chân gọi người đi.”

“Ách, vâng.”

An An dùng tốc độ nhanh nhất chạy vào cung tìm thái y, muốn tìm đại phu thì không khó nhưng tìm thái y nhất định phải được lệnh của điện hạ. Trước chạy đến phòng điện hạ xin lệnh bài nhập cung, sau mới đến Thái Y Viện vời thái y đến cứu chữa cho nhị tiểu thư.

Nghe xong thỉnh cầu của An An, A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn ngờ vực: “Nghiêm trọng như vậy? Chẳng phải chỉ sốt cao một chút thôi à?”

“Nô tỳ không rõ, nhưng nương nương nói tình hình cấp bách phải mau chóng mời thái y đến chẩn trị.”

“Nếu vương phi đã nói thế thì ngươi cứ y lệnh mà làm.” A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn tiện tay lấy lệnh bài trên bàn đưa cho An An: “Gọi thêm vài người nữa cùng theo, bản vương cho phép ngươi dùng xe ngựa của vương phủ đi cho nhanh.”

“Tạ ơn điện hạ.”

An An dùng hai tay kính cẩn nhận lệnh bài rồi tức tốc lên đường, ngồi xe ngựa tầm nửa canh giờ mới đến được Phượng Hoàng Môn, thủ vệ nhận rõ là người của Đồng vương phủ thì tránh đường cho vào.

Thái Y Viện cách không xa, An An ngồi thêm hai khắc thời gian, cung kính mời thái y cùng mình đến Đồng vương phủ chữa trị cho nhị tiểu thư. Nào ngờ lại gặp thập điện hạ A Ba Đáp Thấu Á Viên cũng đang ở trong Thái Y Viện cùng thái y đại nhân trao đổi gì đó.

“Đồng vương phủ nữ nô An An khấu kiến Ngạc vương điện hạ.”

“Miễn lễ.” A Ba Đáp Thấu Á Viên dời mắt nhìn đến An An, nghĩ ngợi một chốc rồi hỏi: “Bản vương nghe nói tiểu thư của quý phủ gặp chuyện, không biết tình hình thế nào rồi?”

“Tạ điện hạ quan tâm, nhị tiểu thư nhiều ngày lưu lạc trong rừng núi đã cảm nhiễm phong hàn, hiện tại tình hình nguy cấp muốn mời thái y đến Đồng vương phủ chẩn trị.”

“Nghiêm trọng như vậy? Chẳng phải chỉ sốt cao thôi sao?”

An An không nghĩ Ngạc vương lại biết nhị tiểu thư sốt cao, trong lòng ngờ vực nhưng tất nhiên không dám tùy tiện chất vấn: “Nhị tiểu thư ban đầu đúng chỉ sốt cao một chút, nhưng sáng nay thì lại hôn mê nói mớ, nương nương lo lắng nên đã nhờ nô tỳ vời thái y đến xem thử bệnh tình.”

A Ba Đáp Thấu Á Viên trầm mặc suy nghĩ, tiếp lời: “Quý phủ xảy ra chuyện nhưng bản vương lại không thể đến thăm hỏi, bản vương tặng cho nhị tiểu thư các ngươi một cân huyết yến bồi bổ sức khỏe chống lại bệnh tật.”

“Tạ điện hạ ân sủng.”

“Được rồi, thái y, ngươi cùng tiểu cô nương này đến Đồng vương phủ một chuyến đi.”

Thái y lập tức đứng dậy cung kính chấp tay: “Tuân mệnh, vi thần xin phép cáo lui.”

A Ba Đáp Thấu Á Viên gật đầu thay cho lời chấp thuận, đưa mắt nhìn hai người hối hả đi ra ngoài mã xa đỗ trước sân Thái Y Viện. Đêm hôm qua nàng đã phát hiện bệnh tình Mộ Hoan không nhẹ, nhưng không nghĩ lại nghiêm trọng đến mức này.

A Phúc nhìn thấy tia phức tạp trên mặt chủ tử liền đánh bạo hỏi thử: “Điện hạ sao lại không đến thăm nhị tiểu thư?”

“Tứ tỷ nhìn ra tâm tư của bản vương, nếu bản vương còn đến thăm hỏi sợ rằng tứ tỷ càng thêm gấp gáp gả Mộ Hoan vào Hân vương phủ.” A Ba Đáp Thấu Á Viên trầm mặc hồi lâu, ánh mắt xen lẫn một tia không nỡ: “Bản vương sẽ tìm cách kể rõ mọi chuyện với Mộ Hoan, mong rằng nàng ấy sẽ thông cảm.”

“Nhất định là như thế.”