Láng Giềng

Láng Giềng - Quyển 4 Chương 108: Cầu gió (chương cuối)




Quay lại Thứ Đồng, Triệu Khải Mô liền thuê lại Tịnh Công trạch từ tay Lý Quả.

Triệu Khải Mô chắp tay đứng ở trong viện Tịnh Công trạch, đập vào mắt là hoa nhài, hoa nguyệt quý, tử đằng, còn có một vài loại hoa của phiên ngoại không biết tên. Mười năm qua, dáng vẻ, bố cục của Tịnh Công trạch vẫn không thay đổi, một mộc một thạch như trước, chẳng qua khi xưa là nam hài mặc cẩm bào giờ đã biến thành một quan nhân mang ô sa mặc công phục.

Ngửa đầu nhìn tường ngói từng được sửa lại, năm đó có một tiểu hài tử sẽ trèo tường, từng ngồi ở trên đó, từng leo lên cành cây lê, trộm hái lê về. Hồi ức Triệu Khải Mô ùa về, hướng mắt nhìn qua nhà họ Lý, thì thấy một gian nhà mới tinh sừng sững đứng đó.

Tổ trạch Lý gia đã bị sụp nát trong trận bão hai năm trước, Lý Quả trùng kiến lại, kiến trúc hoa mỹ thoải mái, trên lầu vẫn có một tầng gác, trên tầng gác có một cửa sổ đối diện với tây sương của Tịnh Công trạch, tựa như năm đó vậy. Lý Quả có lúc sẽ tới tổ trạch ở, ngủ ở trên tầng gác.

Có người ngoài nha phường ở trong quán trà lớn ở Lưu thành kể, đêm khuya hắn nhìn thấy một bóng người từ tầng gác tổ trạch Lý gia trèo qua tường, sau đó “rầm” một tiếng ngã xuống trong viện Tịnh Công trạch, nhưng mà mọi người đồng loạt phản pháo bảo không thể nào. Không nói Tịnh Công trạch nghiêm ngặt, người ngoài không được phép ra vào, ngay cả tường viện của tổ trạch Lý gia cũng xây rất cao, người hầu bên trong đều là người phiên cao to tráng kiện, chỉ nghe Lý Thừa vụ sai phái, còn có tiểu tặc mù mắt muốn chết hả.

Đương nhiên không có tiểu tặc gan to nào như thế, bởi vì đêm đó người rớt từ tường xuống không phải ai khác, chính là Lý Quả. Cậu ngã vào lều hoa, suýt nữa đánh sập cả lều, đáng thương cho cây hoa tử đằng bị bạo kích, rụng đầy đất.

“Ui da.” Lý Quả từ lều lồm cồm bò lên, bụm eo già. Cậu từ trên trời giáng xuống, rầm một tiếng rớt vào viện, sớm kéo người hầu của Tịnh Công trạch tới, không nói người hầu, ngay cả Triệu Khải Mô đang đọc sách ở thư phòng cũng vội vàng xuống lầu, đi tới sân, nhìn thấy màn khiến người dở khóc dở cười này.

Trên đầu Lý Quả đầy hoa tử đằng, cả người chật vật, thấy Triệu Khải Mô tới rồi, cậu mới thấy ngại ngùng, đỡ cái lều nghiêng vẹo muốn sụp tới nơi nói: “Ta đang thử bò qua đây lại được không.”

Triệu Khải Mô gạt hoa tử đằng trên người Lý Quả xuống, dạy bảo cậu: “Có đại môn không đi, cư nhiên đi trèo tường.”

A Lý im lặng, để người hầu chỉnh sửa, gia cố lại lều gỗ.

“May là có cái lều, nếu không ngã thảm đây.”

Lý Quả kiểm tra áo bào bị rách, phát hiện trên khuỷu tay cũng có vết thương.

“Nhanh đi thoa thuốc.”

Triệu Khải Mô kéo Lý Quả vào trong phòng, hai người lên lầu.

Thị nữ A Khởi đem thuốc nước ra, Triệu Khải Mô tự mình bôi cho Lý Quả, vừa bôi vừa nói: “Không cẩn thận như vậy, lần sau lại trèo tường nữa, ta sẽ hỏi tội ngươi.” Lý Quả nâng cằm, vẻ mặt ưu thương: “Già rồi, không bò nổi tường kia nữa.” Khi còn bé, cậu rất linh hoạt, không chỉ có thể trèo tường, còn có thể víu lấy cửa sổ phòng ngủ của Triệu Khải Mô.

“Tay kia.”

Triệu Khải Mô bôi thuốc tay trái xong, bôi sang tay phải, Lý Quả ngoan ngoãn nghe lời.

“Nhấc quần áo lên.”

Triệu Khải Mô muốn kiểm tra trên đùi Lý Quả có bị thương không, hắn vén áo bào của Lý Quả, Lý Quả liếc nhìn hắn một cái nói: “Có hài tử ở đây, còn ra thể thống gì.”

Câu còn ra thể thống gì, là học được từ Chu Chính Mẫn, nói còn cực kỳ rõ ràng.

“Phì.” A Khởi quay mặt đi cười trộm.

“Bạch” một tiếng, Triệu Khải Mô vỗ một cái vào bắp chân Lý Quả, Lý Quả bị ăn đòn, đàng hoàng vén áo bào, kéo ống quần lên, quả nhiên trên đầu gối bị cọ thương, rách da chảy máu.

“Sau này còn dám trèo tường, có tin ta trói ngươi lại rồi đánh một trận hay không.”

Lý Quả một năm này không theo thuyền ra biển, hiếm thấy dưỡng lại được da trắng mịn như tuyết, lần ngã này, khiến cả người toàn vết thương.

“Hừ, ngươi cũng không phải chưa từng làm.”

Lý Quả lại nhớ tới, bọn họ lần đầu tiên gặp nhau trong viện, cậu liền bị Triệu Khải Mô trói vào cây lê.

“Còn dám tính nợ cũ cùng ta.”

Triệu Khải Mô bôi thuốc xong, hạ vạt bào xuống, trừng Lý Quả.

“Lần sau không dám tiếp tục, không dám.” Lý Quả sợ hãi, hài tử khi đó không cần mặt mũi, mấy chuyện như trộm lê, cắt trộm hoa nhài, thực sự chẳng đàng hoàng tí nào.

Đêm này, Lý Quả trèo tường mà đến, đương nhiên ngủ lại trong phòng của Triệu quan nhân.

Hai người quấn quýt một đêm, đến lúc mặt trời chiếu tận mông, Lý Quả mới tỉnh ngủ. Lý Quả nằm lỳ ở trên giường, ôm lấy gối của Triệu Khải Mô, nheo mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, cửa sổ đối diện với tầng gác xa hoa của tổ trạch nhà cậu, trên cửa sổ tầng gác bày đủ các loại hoa cỏ.

Lý Quả tốn số tiền lớn mua lại tổ trách từ tay bá phụ Lý Đại Côn, dù sao cũng là tổ trạch, Lý Đại Côn cũng có phần. Những năm gần đây, dựa vào hương dược, Lý Quả phi thường giàu có, tuy rằng cậu làm người khiêm tốn, nhưng mà theo bảng xếp hạng phú hào của bách tính Thứ Đồng, cậu đứng thứ ba.

Lý Quả đã hai mươi bốn, vẫn chưa kết hôn.

Lý Quả không thể nghi ngờ chính là con rể nóng đến bỏng tay, ở thành Thứ Đồng vô luận quan lại thương nhân, ai cũng muốn gả nữ nhi cho cậu, giang hồ đồn đại, một tiểu phiên vương ở nước Chân Lạp cũng muốn gả công chúa cho cậu, còn giam giữ Lý Quả, cũng không biết Lý Quả ở hải ngoại đã làm ra chuyện khủng khiếp gì.

Đối với chuyện Lý Quả chưa kết hôn, đám người ven đường sớm có thật nhiều suy đoán, có người cho là Lý Quả đã có thê tử ở Liêm Châu, bởi vậy mới từ Liêm Châu mang về một nữ nhi, cũng có người bảo, Lý Quả tại Quảng Châu cưới một kỹ nữ, bởi vì là kỹ nữ, mới không mang vào nhà. Lý Quả thường đi hải ngoại hoặc là ở đất khách, hành tung bất định, cho nên phần lớn mọi người đều cho là cậu đã có thê ở bên ngoài.

Đối với những đồn đại vô căn cứ này, Lý Quả tỏ rất thoải mái.

Từ lúc Triệu Khải Mô đến Thứ Đồng làm tri châu, Lý Quả liền muốn đóng hải thuyền, như vậy về sau ra biển làm ăn, không cần ngồi thuyền của Tôn gia nữa. Tôn gia là cương thủ, rất nhiều hải thương lên thuyền nhà Tôn gia, đi tới đủ các bến cảng, bởi vậy thường cập bến khắp nơi, làm lỡ thời gian. Hơn nữa có hải thuyền của mình xong, không cần trả thuyền phí cho người khác, có thể tiết kiệm một khoản tiền lớn, huống chi muốn vận chuyển nhiều hàng hóa, cần nhiều khoang tàu, vả lại —— nhưng thật ra là quan trọng nhất, hàng năm quận thủ Thứ Đồng sẽ ra ngoại thành cầu nguyện, Lý Quả có thuyền có thể tham dự nghi thức cầu gió, ngẫm lại có thể được hộ tống Triệu quan nhân thực hiện nghi thức, Lý Quả liền cảm thấy không vận chuyển được đầy một khoang thuyền hương dược trở về, thì thật có lỗi với dáng người tuấn mỹ của Khải Mô khi leo núi đối biển, tụng văn cầu nguyện.

Giao ra số tiền lớn, tại xưởng tàu đóng hải thuyền thuộc về mình, một sấp tiền lớn trong hòm ngân phiếu của Lý Quả ra đi, cậu đau lòng, nhưng mà đau cũng vui sướng. Triệu Khải Mô nhiều lần thấy cậu ôm cái rương gỗ hương hoa văn tinh xảo, hết sức chuyên chú kiểm kê ngân phiếu, dáng vẻ y chang thần giữ của.

“Cuối năm cửa hàng trân châu gửi tiền lại, xuân tới Trần Hỏa trở về, tiền lại vào thôi.”

Triệu Khải Mô lên giường ôm Lý Quả, vỗ vỗ vai cậu trấn an.

“Khải Mô, ta đang định lấy số tiền còn lại ra mua ruộng, mua ngọn núi xây nhà.”

Lý Quả kéo đầu ngón tay ra tính.

“Ngươi lần trước không phải đến Mai sơn điều tra, cảm thấy bên kia non xanh nước biếc, yên tĩnh vắng vẻ còn gì.”

Triệu Khải Mô thuận miệng nói, Lý Quả lại luôn nhớ rất kỹ.

“Ta dự định xây một toà nhà ở bên kia, thuận tiện mua hết luôn chỗ ruộng, hồ nước xung quanh.”

Lý Quả ôm rương, cười khúc khích.

“Phong cảnh Mai sơn vô cùng tốt, tương lai, ta và ngươi cùng đi xem xem.”

Triệu Khải Mô cũng cảm thấy đó là chỗ tốt, gần đây, hắn cũng đã nghĩ, chờ sau này từ quan, muốn ở nơi nào. Những năm này quan bổng rất nhiều, hắn lại không có thê thất con cái, lấy ra mua ruộng xây nhà ngược lại cũng thích hợp.

“Khải Mô, không bằng, ngày mai chúng ta liền đi xem xem.”

“Ừ, ngày mai đi.”

Mai sơn cách ngoại thành Thứ Đồng ba mươi dặm, nơi đây là khu vực núi rừng, thôn xóm thưa thớt, ánh sáng rực rỡ, đầm nước trong suốt.

Triệu Khải Mô cùng Lý Quả mua đất mua ruộng ở đây, dùng nền nhà làm trung tâm, đập vào mắt là ruộng đồng, hồ nước, núi rừng xung quanh, đều là của hai người. Nghiệp quan “cấu kết”, quả không giống người thường.

“Đến đỉnh núi kia không?”

Phía nam cảng biển phồn vinh náo nhiệt, ngoại thành ruộng đồng an lành yên tĩnh. Triệu Khải Mô đứng trong đình ngắm cảnh, phóng tầm mắt tới lưng núi đầy nắng sớm, ánh nắng ban mai khúc xạ tiến vào trong núi rừng đầy mây mù, rực rỡ, đẹp như tiên cảnh.

“Còn qua được, đến cái đỉnh núi kia đi.”

Lý Quả đưa tay ra chỉ, chỉ về ngọn núi có ngọn thác đổ ào ào ở xa xa.

“Khải Mô, sao ngươi không chịu xây nhà ở ngoại ô kinh thành?”

Lúc hai người chọn xây nhà, thương nghị qua rất nhiều nơi, Lý Quả vốn định xây nhà ở vùng ngoại ô kinh thành, như vậy ngày sau Khải Mô chuyển việc về kinh, cũng tiện hơn.

“Tình hình chiến sự ở Bắc địa rung chuyển, làm người bất an.”

Triệu Khải Mô dắt tay Lý Quả, hai tay mang nhẫn của họ nắm lấy nhau. Bọn họ đứng trên cao, người hầu trong đình các hay nông dân trên sườn núi đều không thấy rõ cử chỉ của bọn họ.

“Lại nói sau này nếu bị kẻ khác hãm hại, cũng có thể giương buồm ra biển.”

“Ai dám hãm hại ngươi ta, tức là không biết Triệu quận thủ cùng Quả viên ngoại lợi hại rồi.”

Lý Quả ôm lấy Triệu Khải Mô, Triệu Khải Mô đưa Lý Quả vào trong đình, hai người ôm nhau.

“Nói một chút, Quả viên ngoại lợi hại thế nào?”

Triệu Khải Mô cười khàn, hôn Lý Quả.

“Giành được vị thám hoa lang năm đó được biết bao tiểu nương tử trong kinh thành phương tâm ám hứa, có tính là lợi hại hay không?”

“Cũng không phải là cướp, mà là ta yêu thích ngươi.”

Âm thanh Triệu Khải Mô bị ép tới rất thấp, nói nhỏ bên tai Lý Quả.

Vành tai và tóc mai chạm vào nhau, hai người cơ hồ muốn hôn lên, Lý Quả đẩy Triệu Khải Mô ra, thấp giọng nói: “Ban ngày ban mặt.”

Đại trạch ở Mai sơn phải xây ba, bốn năm mới có thể hoàn công, hai người gặp lại, vẫn là Lý Quả đi tới Tịnh Công trạch, hoặc là, có lúc Triệu Khải Mô ra Tây Hôi môn, đi tới tổ trạch Lý gia ở cùng Lý Quả.

Hai người cẩn thận thong dong, người ngoài chỉ nói bọn họ giao tình không tầm thường, cũng có vài tin đồn, nói bọn họ là loại quan hệ không thể để người khác biết. Lý Quả biết tất là do Vương Kình tuyên truyền.

Từ lúc Vương Triều qua đời, thế lực Vương gia như mặt trời sắp lặn, Lý Quả không thích báo thù, bây giờ trong mắt cậu, Vương Kình, Phiên Oa, hay Hầu Phan chẳng qua đều là những con ruồi khiến người khác khó chịu, chèn ép bọn họ là được. Vì Vương Kình và Lý Quả có thù hận nhiều năm, Vương Kình chửi bới Lý Quả, người dân ở Thứ Đồng đại thể cũng không tin.

Triệu Khải Mô là vị quận thủ nhân ái, rộng rãi được bách tính kính yêu, Lý Quả thường ngày hay làm việc thiện, nhân duyên vô cùng tốt, minh nguyệt chứng giám.

Bách tính không biết Triệu quan nhân độc thân, chỉ có quan nhân cùng hải thương biết được.

Từ ngày Triệu Khải Mô đi nhậm chức ở Thứ Đồng, người muốn cùng hắn làm thông gia, có thể xếp hàng từ ngoài nha môn tới Lạc Cơ phố, đều bị Triệu Khải Mô dùng lý do đã có hôn thề với người khác từ chối.

Nhưng cũng có người không nghe theo, thí dụ như Đường Thiêm phán đặc biệt quan tâm đến sinh hoạt của Triệu Khải Mô.

Đêm vắng, phòng khách đại sảnh lầu một vang tới tiếng nói vang dội, Lý Quả ở trên lầu nghe được rõ ràng. Đường Thiêm phán vì xấp xỉ tuổi với Triệu Khải Mô nên thường qua lại, mấy chén rượu xuống bụng, hắn lại cùng Triệu Khải Mô nói tới việc kết hôn.

Nghe hắn ba hoa chích chòe nói về nữ tử kia, nghe kiểu nói của hắn thì của hồi môn có cả một rương bách bảo, điền trang thì sắp vượt qua cả mấy ngọn núi của Lý Quả.

Đợi Thiêm phán về, Triệu Khải Mô lên lầu, Lý Quả tức giận nói: “Một hòm châu ngọc tính là gì, ta lấy một thuyền hương dược lấy ngươi.” Triệu Khải Mô bị chọc cười, cười nói: “Ngày hôm trước có một thương nhân nước ngoài ở Quảng Châu nói muốn lấy trăm vạn xâu tiền làm của hồi môn, hỏi ta đồng ý lấy nữ nhi ông ta không.” Lý Quả ôm lấy Triệu Khải Mô, lẩm bẩm: “Ta không cho.” Triệu Khải Mô cười khẽ: “Biết rồi.”

Bọn họ không chịu đón dâu, tương đương phiền phức còn thật nhiều. Nhưng tình yêu của hai người không thay đổi, ước hẹn sau này nắm tay quy điền vườn, từ đó ung dung tự tại sống bên nhau, đâu còn cần để ý lời nói nhàn rỗi của người khác.

Ngày xuân, thân là quận thủ của Thứ Đồng, Triệu Khải Mô dẫn quan viên to nhỏ, thương nhân trong nước, ngoài nước, lên thuyền đi cầu gió ở ngoại thành. Hải thuyền tụ hội trong đại dương bao la dưới chân núi, đợi gió mùa nổi lên.

Hải thuyền của Lý gia, nằm giữa những cánh buồm đang đợi gió.

Trên sơn đạo, Lý Quả theo sát Triệu Khải Mô leo núi, đứng ở cạnh Triệu Khải Mô. Một đám người cuồn cuộn đi tới Thông Viễn vương, dẫn đầu là Triệu Khải Mô làm chủ trì nghi thức cầu gió.

Dẫn một đám quan nhân tế bái, dâng hương, niệm chúc văn.

Đây là một buổi chiều trời mới đổ mưa xong, không khí trong lành, gió thổi nhè nhẹ.

Triệu thủ quận cầm chúc văn đứng trên núi, mở lời đọc. Tựa như thật sự có thần trợ giúp, từng trận gió lớn kéo tới, làm áo bào mọi người tung bay, những cánh buồm la liệt bên dưới ngọn núi căng lên, các hải thương kinh hỉ nhìn nhau, lớn tiếng hoan hô.

Lý Quả cũng đứng trong hàng các hải thương, cậu thấy cột cờ bị gió mạnh thổi phần phật, cũng nhìn về phía ngọn núi, nhìn đại nam tử tài hoa to lớn, áo bào hắn bay lên, giọng hắn như tiếng chuông đồng vang vọng tới đất trời.

Hoàn chính văn