Láng Giềng

Láng Giềng - Quyển 3 Chương 98: Con đường phía trước hiểm ác, hai người các ngươi phải nỗ lực nhiều




Vì việc định sính và chuẩn bị đi nhậm chức, bên phía Triệu Khải Mô phi thường bận rộn, Lý Quả mấy ngày liền không thể gặp hắn, bất giác, bảy ngày kỳ hạn này, cũng chỉ còn lại mỗi một ngày mai, Khải Mô phải rời đi.

Lúc A Hợp đưa thiệp mời tới, Lý Quả vừa vặn đi thành nam đưa châu, Chu Chính Mẫn trong lòng đầy ngờ vực, song vẫn nhận thay. A Hợp nói đây là tiệc tiễn trước khi Triệu quan nhân đi nhậm chức, do Ngô Bá Tĩnh chủ trì. Lý Quả đưa châu trở về, Chính Mẫn đưa thiệp mời cho Lý Quả, Lý Quả nhận lấy, hờ hững nói: “Biết rồi.”

Chu Chính Mẫn cảm thấy Lý Quả hẳn sẽ rất khổ sở, nhưng mà hắn cũng không tiện đi an ủi Lý Quả, chuyện này thật sự là khó có thể mở miệng, dù sao đây là cũng chuyện tình cảm giữa hai nam tử.

Trước ngày Triệu quan nhân đi Ngô trạch ôm Lý Quả trở về, Chu Chính Mẫn chưa bao giờ phát hiện Quả viên ngoại khác với người khác, song mà sau khi phát hiện ra, nhớ lại chuyện lạ hồi trước Lý Quả vì để thấy Triệu quan nhân, cố ý đi làm tiểu nhị quán canh bầu, giờ thì cũng chẳng phải hoang đường nữa. Chu Chính Mẫn nghĩ, nói không sai thì Quả viên ngoại đến kinh thành mở cửa tiệm, chính là vì thấy vị Triệu quan nhân anh tuấn bất phàm này đây.

Tuy rằng hoàn toàn không có cách nào lý giải tình cảm của Lý Quả, cũng cảm thấy Triệu quan nhân lần này rời đi, Lý Quả phải mất mát cỡ nào.

Nhận thiệp mời xong, Lý Quả không có tỏ ra khổ sở hay bi thương, tựa hồ cậu đã thản nhiên tiếp thu chuyện chia lìa này.

Buổi tối, Chu Chính Mẫn đang giặt quần áo ở giếng, Lục Châu lại đây, thấp giọng hỏi hắn: “Triệu quan nhân phải đi nhậm chức à?”

Chu Chính Mẫn “Ừ” một tiếng, hỏi ngược lại Lục Châu làm sao biết. Lục Châu nói vừa nãy Lý Quả nhờ nàng hỗ trợ cắt chỉnh lại tóc, nói ngày mai muốn đi thành đông tham gia tiệc tiễn biệt Triệu quan nhân.

“Ca ấy sẽ không sao chứ?” trong lòng Lục Châu ưu tư, nàng không tiện tự hỏi Lý Quả, chỉ có thể giấu trong lòng, bởi vậy mới thương nghị cùng Chu Chính Mẫn.

“Trông không giống có việc gì.” Chu Chính Mẫn để Lục Châu cầm giúp một đầu vỏ chăn, hắn thì dùng sức vắt.

Lúc ăn cơm tối, thấy tâm trạng Lý Quả không tệ, còn đoạt một con cá rán với hắn.

“Có muốn ta giúp ngươi giặt quần áo không?”

Lục Châu liếc mắt nhìn bộ quần áo bẩn trong chậu, đối với nàng mà nói, chuyện này dễ như ăn cháo.

“Ngươi mau trở lại phòng đi, đừng áp sát như thế, đi đi.”

Chu Chính Mẫn lúc này mới phát hiện, Lục Châu đang đứng bên cạnh hắn, hai người rất gần nhau, cô nam quả nữ, còn ra thể thống gì.

“Hừ.” Lục Châu tức giận rời đi, nàng chẳng qua là có lòng tốt, lại còn bị ghét bỏ.

Lý Quả đứng ở cửa, nhìn hai người, nghĩ hai người đó nếu kết thành phu thê ngược lại cũng xứng, hai người đều có ý với nhau. Đáng thương Lục Châu có xuất thân là kỹ nữ, Chính Mẫn kiêng kỵ thân phận nàng, không dám thú, không thành được chuyện tốt. Cậu không chút nào ý thực được bản thân đã trở thành đề tài của hai người này.

Trai lớn dựng vợ, nữ lớn gả chồng, thật muốn giúp Lục Châu tìm một phu gia tốt, cũng không biết Lục Châu muốn gả cho kiểu người gì, ngược lại chưa hỏi kỹ nàng lần nào.

Việc Triệu Khải Mô sắp đi nhậm chức, đừng thấy Lý Quả tỏ ra chẳng hề gì, chứ thật ra trong lòng cậu rất để ý. Dù cho Triệu Khải Mô nói hai người sẽ có ngày tương phùng, Lý Quả vẫn sợ sau đó sẽ có biến cố. Không chỉ là thương tâm bởi ly biệt, mà có cả nỗi khổ sở không biết ngày nào mới có thể gặp lại.

Tiệc tiễn biệt ngày đó, tim Lý Quả đập thình thịch, lục toàn bộ quần áo trong tủ ra bày ở trên giường, không biết nên mặc bộ nào, thậm chí cảm thấy có khi không đi tiễn đưa, chính mình sẽ dễ chịu hơn chút. Lục Châu đi tới, vừa vặn nhìn thấy Lý Quả xõa tóc, dáng vẻ hoảng loạn luống cuống.

“Quả ca, ta giúp ngươi chải tóc, ngươi ngồi xuống đi.”

Lý Quả lúc này mới tỉnh táo lại, ngoan ngoãn ngồi ở trước bàn trang điểm để Lục Châu giúp cậu chải, búi tóc.

“Quà tặng chuẩn bị xong chưa?”

“Chuẩn bị ổn rồi.”

“Phải dạy A Tiểu biết lễ tiết yết kiến.”

“Ta một lát sẽ dạy.”

Lục Châu khéo tay, chải tóc cho Lý Quả rồi búi cho cậu một kiểu tóc đang thịnh hành.

“Quả ca, cái sam tử màu đỏ của ngươi phối với cái trường bào này đẹp đấy.”

Lục Châu hỗ trợ chọn ra một cái áo choàng thanh lịch, cầm lấy giúp Lý Quả mặc vào, thắt chặt vạt áo, cài nút áo, chỉnh lý ống tay áo cùng vạt áo, quấn dây lưng bên hông, treo túi hương. Lục Châu đứng xa đánh giá, thoả mãn nói: “Nếu không nói ra là thương nhân, còn tưởng đây là nha nội đấy.”

Lý Quả thích chưng diện, nói cậu đẹp là cậu thích nghe lắm, mím môi, lúc này mới cười ra được.

Chuẩn bị thỏa đáng, Lục Châu đưa Lý Quả ra khỏi cửa, căn dặn: “Uống rượu ít thôi.”

Lý Quả đến một tửu quán ở ngoại thành, bên trong tửu quán nho nhỏ phi thường náo nhiệt. Lý Quả nhìn trang phục người bên trong, phần lớn là thư sinh, đều quen biết lẫn nhau, Lý Quả nghĩ sợ là người trong quán này, đều là bằng hữu của Triệu Khải Mô. Một nho sinh dáng vẻ nho nhã, cẩn trọng thấy Lý Quả tiến vào tửu quán, hắn liền tiến lên tiếp đón, hỏi tên Lý Quả. Lý Quả giới thiệu mình là thương nhân mở cửa hàng trân châu Lý Chu ở thành nam, họ Lý tên Nam Quất, quen biết với Triệu quan nhân ở Thứ Đồng. Tần Trọng Bình mới đầu thấy Lý Quả lạ mặt, nhìn người này trẻ tuổi còn thanh tú xinh đẹp, suy đoán khả năng chính là tình nhân kia của Triệu Khải Mô, vừa hỏi, quả nhiên đúng thật.

Mấy ngày trước, Triệu Khải Mô nói cho Tần Trọng Bình biết hắn yêu một nam tử, Tần Trọng Bình phi thường khiếp sợ, nhất thời không thể nào tiếp thu được. Hôm nay thấy Lý Quả ôn nhã khiêm tốn, xác thực không phải loại người phố phường, trong lòng ưu tư cũng bớt đi nhiều.

“Ngồi bên này đi.”

Tần Trọng Bình dẫn Lý Quả đến một chỗ ngồi, Lý Quả thấy chỗ đó có bốn, năm người trang phục thư sinh, Lý Quả không biết, song Tần Trọng Bình đều quen.

“Vị này là thương nhân trân châu ở thành đông, hàng xóm của Tử Hi hồi ở Thứ Đồng.”

Tần Trọng Bình hỗ trợ giới thiệu Lý Quả, Lý Quả hành lễ, hào hoa phong nhã. Nhiều thư sinh thấy cậu là thương nhân, không có hứng thú gì với cậu, chẳng hề đề ra nghi vấn với Lý Quả, Lý Quả liền được vui vẻ tự tại.

Mọi người chờ Triệu Khải Mô, uống rượun nói chuyện phiếm, một thư sinh mặt đen nói đến của hồi môn của tân nương Mạnh gia, nói mà nước bọt tung toé.

“Nghe nói riêng hộp trang sức thôi đã tới bảy vạn xâu tiền, mười hai cuộn tơ, gấm thượng hạng.”

“Ôi chao, bảy vạn xâu tiền, vậy phải nhiều kim ngân châu báu lắm đây!”

“Còn chưa hết đâu, còn có một điền viên, ba trăm mẫu điền sản!”

“Này cũng không coi là nhiều đâu, các ngươi xem Ngô phò mã gả nữ nhi, danh tiếng ai có thể bì lại nhà lão.”

Lý Quả nghe mà trợn mắt thật to, hộp trang sức bảy vạn xâu tiền, ba trăm mẫu điền sản cho thuê, còn có một điền viên, người có tiền gả nữ nhi thật đáng sợ.

“Phong trào gả nữ nhi mà của hồi môn hậu hĩnh như vậy, chẳng trách người đời gần đây vứt bỏ nữ nhi không dưỡng dục, gia đình bình thường sao có thể đặt mua đồ cưới nhiều như thế.”

Một vị thư sinh bạch y, lắc đầu than thở.

“Không chỉ nhà người bình thường đâu, ngay cả tôn nữ không có của hồi môn đủ thể diện, cũng sầu muộn lắm đấy.”

Nam tử áo lam cùng bàn tiếp lời.

“Nói thì nói thế, còn không phải là lời cho đám thư sinh chua hủ các ngươi sao.”

Một thanh âm trầm thấp vang lên, mang theo ý cười, mọi người ngẩng đầu, thấy là Ngô lang quân của Phò mã phủ, bầu không khí càng ngày càng thân thiện, thư sinh mặt đen nói đùa:

“Ta nói Ngô lang quân này, sang năm ta không chừng sẽ là tiến sĩ, ngươi còn muội muội nào đợi gả không?”

“Ngươi mà may mắn thi đỗ tiến sĩ, thì đến lúc thi đình cũng bị truất thôi.”

Một trận cười vang lên, thư sinh không nổi giận hay buồn phiền gì, dí dỏm nói: “Chuyện đăng khoa, huyền diệu khó hiểu lắm, nếu quan gia nói, người này tài hoa hiếm thấy, không bằng kiếm một tiểu quan mạt đẳng cho hắn ấy ấy, miễn cho ba năm sau lại thấy tên văn chương rắm chó không kêu này.”

“Ha ha ha ha.”

Một đám người cười đến ngã trái ngã phải.

Lý Quả tuy rằng không phải văn nhân, nghe hắn nói lời này, cũng là không nhịn được cười.

Lúc đám người kia trò chuyện, Tần Trọng Bình chỉ uống rượu, mỉm cười lắng nghe mà thôi, cũng không tham gia. Đại khái bởi vì muội muội hắn mới định sính, sợ bị đám người kia hỏi thăm khi nào kết hôn.

Ngô Bá Tĩnh sau khi ngồi xuống, mới phát hiện Lý Quả cũng ở đó, hắn nhìn Lý Quả một cái, liền như không có chuyện gì xảy ra cùng người khác trò chuyện. Nhìn ra được hắn và đám văn nhân này ở chung rất hòa hợp, là kiểu người bình dị gần gũi. Lý Quả oan ức nghĩ, vì sao hắn thấy ta là muốn cắt muốn nhốt, rõ ràng không có thiên lý mà.

Ngô Bá Tĩnh đến không lâu, Triệu Khải Mô liền đến, bên người Khải Mô có mấy tôi tớ đi theo không nói, lão Triệu cùng Triệu phu nhân cũng tới, cuồn cuộn một đám người, hành lý nặng nề đặt trên bốn, năm con ngựa.

Tần Trọng Bình là thông gia, liền vội vàng đứng lên nghênh đón, hành lễ thăm hỏi cùng phu thê lão Triệu.

“Thời điểm không còn sớm, e là phải đi liền, không có cách nào cùng các vị bằng hữu uống rượu gặp nhau.”

Triệu Khải Mô tiến lên hành lễ tạ lỗi với mọi người.

Buổi chiều ở ngoại thành, ánh sáng bị tầng mây thật dầy che lấp, nhìn giống như muốn mưa. Cây cỏ xung quanh xanh biếc, con đường phía trước cong cong, bị núi rừng che lấp, không biết đi về nơi nào.

“Nào, uống chén rượu này vào, chớ buồn nẻo trước không tri kỷ*.” (*hoasontrang.us)

Ngô Bá Tĩnh đưa một chén rượu, Triệu Khải Mô cầm lên, nhìn mọi người, gật đầu. Hắn ghi nhớ những bằng hữu tới đưa tiễn hôm nay, những người này đều là bạn tri giao của hắn. Ánh mắt của hắn dừng lại chốc lát trên người Lý Quả, không chần chờ mà dời đi, ý cười trên mặt không thay đổi.

Ngửa đầu uống cạn chén rượu ngon, Triệu Khải Mô đặt lại chén rượu, cánh tay Ngô Bá Tĩnh lập tức ghìm tới. Ngô Bá Tĩnh vỗ vai Triệu Khải Mô nói: “Bảo trọng.” Ngô Bá Tĩnh thả ra, Tần Trọng Bình tới ôm bả vai một chút, chân thành nói: “Bảo trọng.” Sau đó bốn, năm người tiến lên phía trước nói từ biệt, cuối cùng mới tới Lý Quả. Lý Quả không ôm hắn, cậu đứng thẳng hành lễ, nói, cũng chỉ hai là hai chữ: Bảo trọng. Triệu Khải Mô gật đầu, nhẹ nhàng nói: “Khi khác sẽ có lúc gặp lại.”

Triệu Khải Mô bái biệt cha nương, đứng dậy sải bước lên ngựa, dứt khoát, dũng cảm, hắn ở trên ngựa chắp tay nói: “Chư quân xin dừng bước.”

Nam tử trẻ tuổi ô sa cẩm bào cưỡi bạch mã, giày quan bóng lưỡng, tự có một phần khí thế quan nhân, hắn giục ngựa mà đi, nghiêng người quay đầu lại chắp tay, khuôn mặt anh tuấn của hắn nhoẻn miệng cười, thật rực rỡ.

Lý Quả si ngốc nhìn, chằm chằm không chớp mắt, cậu nhìn theo thân ảnh Triệu Khải Mô từ từ đi xa, cuối cùng biến mất ở trên đường.

Người ở bên cạnh vui vẻ trò chuyện với nhau, đám bằng hữu này của Triệu Khải Mô cũng không vì chia ly mà cảm thấy ưu thương, bởi vì Triệu Khải Mô là đi nhậm chức, là việc vui mừng. Đăng khoa xuất sĩ, một bước lên mây, là giấc mộng của không ít sĩ tử.

Lý Quả nghe không hiểu các loại chức quan của bọn họ, các loại đàm luận về Trung Châu, cậu cảm thấy không biết làm thế nào, có cảm giác chính mình cũng nên đi.

Lão Triệu cùng Triệu phu nhân được người hầu bao vây rời đi, các thư sinh trở vào tửu quán, hiển nhiên còn muốn tiếp tục tụ hội. Rất nhanh Lý Quả phát hiện bên người mình, chỉ có một người đang đứng, lại là Ngô Bá Tĩnh.

“Ngươi đã từng đi qua ngôi chùa ở ngọn núi phía trước chưa?”

Ngô Bá Tĩnh cầm roi ngựa, hắn vung roi lên, chỉ vào một gò núi mây mù bao phủ.

“Đó là Kình Sơn tự, nghe nói lúc thu về lá phong rất đẹp.”

Lý Quả biết nơi này, Triệu Khải Mô đã nói với cậu. Kỳ thực Triệu Khải Mô không chỉ nói tới lá phong, còn kể lại một cảnh tượng hắn từng chứng kiến thời thơ ấu.

Một vị thế gia tử thành đông cùng một thư sinh đất nam đến kinh thành đi thi mà cảm mến nhau, hai người cùng đường mạt lộ, cuối cùng cùng uống thuốc độc, chết trong rừng phong ở Kình Sơn tự, nghe đâu đó là nơi bọn họ lần đầu gặp gỡ.

“Con đường này có thể đi lên không?”

Lý Quả nhìn con đường lên núi, cậu đột nhiên muốn đi xem, vùng đất linh hồn hai người thuộc về. Cậu tin tưởng mình và Triệu Khải Mô chắc chắn sẽ không đi tới bước này, bởi vì Triệu Khải Mô rất mạnh mẽ, mà chính mình cũng muốn từ từ trở nên mạnh mẽ.

“Có thể thì có thể, nhưng hôm nay trời âm u, nhìn xa xa là được rồi.”

Ngô Bá Tĩnh khoát tay áo một cái, quay người trở vào tửu quán.

Hắn cũng là nhất thời lắm miệng, bất quá hiển nhiên tình nhân này của Khải Mô cũng biết tới chuyện từng xảy ra ở ngọn núi đó.

Con đường phía trước hiểm ác, hai người các ngươi phải nỗ lực nhiều.