Láng Giềng

Láng Giềng - Quyển 3 Chương 78: Hóa giải




Tại “Trích Tiên”, Triệu Khải Mô gặp được Lý Quả, thấy Lý Quả mặc cẩm bào tao nhã, bên hông còn đeo ngọc bội, điều này khiến Triệu Khải Mô rất ngạc nhiên. Hắn nhìn Lý Quả, song Lý Quả lại không để ý tới hắn, quay mặt ngay đi, chỉ trò chuyện cùng người bên cạnh.

Bên cạnh Lý Quả có một nam tử nhược quán mặc áo xanh, Lý Quả cùng hắn rất thân thiết, nhưng mà người này Triệu Khải Mô chưa từng gặp qua. Đợi Viên Lục Tử đi ra, Triệu Khải Mô mới ý thức được chỉ sợ là Viên Lục Tử đã mời Lý Quả đến “Trích Tiên”.

Ngày hôm trước bên ngoài Quốc tử giám, hắn thấy bọn họ cùng ra khỏi quán trà, trò chuyện với nhau rất vui vẻ, sau đó thì gặp nhau ở tửu lâu này. Lý Quả đến kinh chưa được bao ngày, không ngờ đã có giao tình sâu đậm với Viên Lục Tử như thế.

Nếu là đổi thành người khác, Triệu Khải Mô sẽ không có ý niệm khác, thế nhưng Viên Lục Tử này lại yêu thích nam sắc.

Hồi Triệu Khải Mô còn học ở trường Thái học, cùng trai phòng có một vị thế gia tử tên Liễu Thúc Vũ. Viên Lục Tử lén lút dây dưa với hắn, e sợ Liễu Thúc Vũ cũng có tình ý với Viên Lục Tử. Hai người suýt nữa ồn ào có chuyện, may mắn Liễu Thúc Vũ thi một lần liền đậu, mùa thu năm nay đã xuất sĩ.

Từ ngày Liễu Thúc Vũ rời đi, hành vi của Viên Lục Tử càng ngày càng phóng đãng bất kham, ngay cả nghiệp học cũng hoang phế.

Triệu Khải Mô ngồi trong nhã gian đối diện với nhã gian của Viên Lục Tử, Triệu Khải Mô cố ý chọn vị trí ngồi gần cửa, thuận tiện cho hắn để ý bên ngoài.

Hắn bình tĩnh cùng bằng hữu uống rượu, trò chuyện, song tâm tư lại sớm bay tới phòng đối diện.

Sau nửa canh giờ, Viên Lục Tử đỡ Lý Quả đi ra, nam tử lục y đi phía sau, bước chân không vững, hiển nhiên cũng có mấy phần men say.

Triệu Khải Mô đứng dậy, ra khỏi nhã gian. Lý Quả nhìn thấy Triệu Khải Mô, cười rất đáng yêu, gọi hắn: “Khải Mô, sao ngươi cũng ở đây.”, nói cái liền túm lấy ống tay áo của Triệu Khải Mô.

“Quan nhân thứ lỗi, cậu ấy uống say rồi.”

Chu Chính Mẫn liền vội vàng kéo Lý Quả về, Lý Quả nở nụ cười thê lương, hàm hồ nói với Chu Chính Mẫn: “Chính Mẫn, chờ ta bán châu về, ngươi phải gọi ta là Quả viên ngoại đấy.” Lập tức, tựa lên vai Chu Chính Mẫn, cánh tay ôm lấy cổ Chu Chính Mẫn.

“Tử Hi, khiến ngươi chê cười rồi, không ngờ cậu ta lại uống kém đến vậy.”

Viên Lục Tử giúp Lý Quả giải vây, hắn cũng không rõ Triệu Khải Mô có tình cảm đặc biệt gì với Lý Quả hay không.

“Không sao, vị này là?”

Ánh mắt Triệu Khải Mô rơi lên nam tử áo xanh.

“Ta là Chu Chính Mẫn, tiểu nhị cửa hàng trân châu của Chu gia.”

Chu Chính Mẫn nhanh chóng nói rõ ràng thân phận, trực giác hắn mách bảo Triệu Khải Mô có vài lần không hiểu sao lại có địch ý với hắn.

“Chính Mẫn là bằng hữu Nam Quất quen biết ở Liêm Châu.”

Viên Lục Tử giới thiệu giúp Chu Chính Mẫn.

“A Lý, ngươi theo bọn họ đi.”

Triệu Khải Mô gọi A Lý ra. A Lý đang đứng hầu trong nhã gian, nghe thấy tiếng Triệu Khải Mô gọi lập tức đi ra.

“Vậy cáo từ.”

Viên Lục Tử chắp tay từ biệt.

Nhìn theo đám người kia rời đi, Triệu Khải Mô xoay người lại, thì thấy Ngô Bá Tĩnh khoanh tay đứng bên cạnh, hiếu kỳ hỏi: “Ngươi có quen thiếu niên uống say à?”

Hai người làm bạn đã lâu, Ngô Bá Tĩnh biết tính tình Triệu Khải Mô nội liễm, lãnh đạm, không phải người hắn giao hảo, thân cận, hắn sẽ không biểu lộ quan tâm.

“Là bằng hữu quen biết ở Thứ Đồng khi xưa.”

Triệu Khải Mô không giấu, có một số việc hắn cũng không giấu nổi người bạn thân này.

Ngô Bá Tĩnh không truy hỏi tiếp, năm xưa từng nghe Triệu Khải Mô nói qua lúc hắn ở Thứ Đồng từng kết bạn với mấy người, Ngô Bá Tĩnh thấy toàn là hạng người bình thường, nên cũng không hứng thú gì.

Một bên khác, Chu Chính Mẫn vác Lý Quả ra khỏi tửu lâu, thừa dịp A Lý đi gọi người chăn ngựa, Chu Chính Mẫn hỏi Viên Lục Tử, vị quan nhân kia là ai? Viên Lục Tử nói: Là bạn cũ ở Thứ Đồng của Nam Quất. Chu Chính Mẫn bừng tỉnh: À, là hắn à.

A Lý theo Viên Lục Tử, Chu Chính Mẫn đưa Lý Quả đến tứ phương quán. Hắn thấy trong quán có người hầu của Lý Quả, đồng thời Lý Quả đã tỉnh rượu mấy phần, lúc này mới quay trở lại bẩm báo cho Triệu Khải Mô.

Đợi A Lý rời đi, Chu Chính Mẫn lập tức cũng rời đi, Viên Lục Tử làm bạn bên người Lý Quả, nhẹ nhàng nói: “Triệu Tử Hi xem ra cũng là người niệm tình cũ.”

A Tiểu lấy khăn lông nóng giúp Lý Quả lau mặt, Lý Quả buồn bực không lên tiếng. Cậu làm sao lại không biết con người Triệu Khải Mô, từ nhỏ đến lớn, Khải Mô luôn giúp đỡ cậu.

May là lúc đang say rượu thì gặp hắn, khi đó chính mình vô tri vô giác, không đến nỗi cảm thấy nỗi lòng lo lắng, khó chịu dày vò.

Cuộc sống ở kinh thành, ngày trôi qua rất nhanh, Lý Quả chưa gặp lại Triệu Khải Mô lần nào, mà Triệu Khải Mô càng không thể tới gặp cậu.

Lý Quả cũng không phải không biết Triệu Khải Mô đang kiêng kỵ cái gì, câu nói của Triệu Khải Mô: “Ngươi ta đều là nam tử, thân thể tám thước, sừng sững thiên địa.” khiến Lý Quả giống như bị dội nước vào đầu mà giác ngộ ra.

Triệu Khải Mô xuân tới muốn tham gia kỳ thi xuân, bằng tài hoa của hắn, nhất định có thể đỗ đạt.

Hắn có tiền đồ cùng hoài bão rộng lớn, hắn là người nghiêm khí chính tính (cương trực), khắc kỷ phục lễ (không để cái tôi chi phối, hành xử theo lễ), chính như Khải Mô nói: Thân thể tám thước, sừng sững thiên địa.

Mà chính mình lại sa vào tình, phóng túng dục vọng, lại tựa như liều mạng mà muốn tha hắn vào vũng bùn.

Đừng tiếp tục dây dưa, vậy thì không gặp, không nghe thấy, sẽ tường an vô sự.

Thời gian này, Lý Quả cùng Chu Chính Mẫn đã thương nghị xong chuyện cửa hàng, Lý Quả sẽ về Thứ Đồng, qua tết, chọn tuyến đường đi Lĩnh Nam, đến Lĩnh Nam chờ đợi Chu Chính Mẫn. Sau đó, hai người đồng hành đi tới Liêm Châu mua châu. Đến lúc mua xong trân châu, hai người sẽ vận chuyển về kinh thành.

Viên Lục Tử vẫn thường qua lại, hắn biết chuyện Chu Chính Mẫn cùng Lý Quả muốn mở cửa hàng trân châu, thậm chí cũng nghe được ở chỗ Chu Chính Mẫn những truyền kỳ Lý Quả trải qua ở Liêm Châu, liền nhìn Lý Quả với cặp mắt khác xưa.

Lý Quả sắp rời kinh, Viên Lục Tử nói Lý Quả tuy đến kinh nhiều ngày nhưng còn rất nhiều nơi đều chưa đi tới, hắn mang Lý Quả đi tới thành đông dạo. Lý Quả nghĩ cũng không có việc gì, liền đi theo Viên Lục Tử.

Viên Lục Tử đầu tiên là đưa Lý Quả đi đến phụ cận cầu Đắc Thắng, ăn bánh rán Trịnh gia tiếng tăm lừng lẫy khắp kinh thành. Hai người đi dạo vào ngày đại đông, trong tay cầm bánh, còn không để ý hình tượng, ăn đến miệng đầy mỡ. Rồi Viên Lục Tử mang Lý Quả đi Dương lâu phố, ăn điểm tâm đặc chế của trà phường Trung Thanh. Người khác đến trà phường là để xem châm trà, bọn họ đi trà phường, thì lại vì ăn điểm tâm trà xanh.

Ra khỏi trà phường Trung Thanh, Viên Lục Tử nói hắn có vị đồng môn ở gần đây, lúc trước bọn họ cũng thường đến trà phường Trung Thanh uống trà. Nói xong, liền dẫn Lý Quả đi vào một ngõ hẻm, đến trước một hào trạch tầm nhìn trống trải.

“Chính là nơi này sao?”

“Không phải, ngươi đoán xem đây là nơi nào?”

Cửa son, tường cao, đình đài lầu các, ở kinh thành sở hữu được nhà ở như vậy, tất không phải gia đình bình thường.

Lý Quả lắc đầu, cậu làm sao biết đây là đâu.

“Đây là Triệu trạch, nhà Triệu Tử Hi.”

Lý Quả lén lút đi tới gần đại môn, cửa son mở ra, có mấy người bảo vệ viện tử.

“Đi lên trước chút nữa chính là Liễu trạch. Đi, chúng ta qua đó.”

Viên Lục Tử không dừng lại lâu, hắn mang Lý Quả đi về phía trước, đến một nhà đối diện.

Tòa nhà này thoạt nhìn bình thường, chỉ có một viện, trong viện trồng các loại cây như hồng, mai vàng, tường trắng ngói xanh hồng đỏ mai vàng, đặc biệt dễ thấy.

Buổi chiều, Triệu Khải Mô đang đọc sách trên lầu các, A Lý phát hiện Viên Lục Tử đưa Lý Quả đi ngang qua Triệu trạch, liền báo cho Triệu Khải Mô. Triệu Khải Mô đứng ở cửa sổ quan sát, thấy Viên Lục Tử cùng Lý Quả đứng ngoài Liễu trạch, hai người tựa hồ đang thảo luận cây hồng cây mai trong Liễu trạch.

Có bốn, năm ngày chưa gặp được Lý Quả. Triệu Khải Mô nhìn cậu hôm nay mặc trang phục phú gia, chẳng còn ngạc nhiên nữa. Tuy rằng không rõ vì sao Lý Quả làm giàu được, nhưng cũng rất vui mừng vì cậu không cần lại chịu nghèo chịu khổ nữa.

Mà phẩm tính Lý Quả, Triệu Khải Mô rất rõ ràng, cậu sẽ không đi làm chuyện vi phạm pháp lệnh, cậu không thể leo lên người khác làm ra chuyện kinh khủng gì. Cho dù như vậy, mỗi khi nhìn thấy Lý Quả đứng cạnh Viên Lục Tử, đặc biệt là hai người còn chuyện trò vui vẻ, trong lòng Triệu Khải Mô đều có cảm giác khó chịu.

Triệu Khải Mô quay người định rời đi, chợt nghe A Lý đứng bên cạnh “A!” lên một tiếng. Triệu Khải Mô vội vã nhìn ra ngoài cửa sổ, thì thấy cảnh tranh chấp, ba nam tử vây Viên Lục Tử cùng Lý Quả lại, một trong số đó còn huơ huơ cây gậy gỗ trong tay.

Không kịp suy nghĩ gì, Triệu Khải Mô đã lao xuống lâu, chạy ra cửa viện, tới Liễu trạch. A Lý đi sát đằng sau.

Chủ tớ đi đến ngoài Liễu trạch, thì thấy Viên Lục Tử bụm trán, ngồi xổm trên mặt đất, máu đầy mặt. Lý Quả bảo hộ ở trước người Viên Lục Tử, không cho những người này đánh Viên Lục Tử. Người cầm gậy gỗ không phải ai khác chính là Liễu đại lang, bên người còn có hai người hầu trợ uy. Trông thấy Liễu đại lang căm tức, muốn vung gậy đánh lên người Lý Quả, Triệu Khải Mô vội vàng đi cướp gậy gỗ: “Dừng tay!”

“Liễu lang quân, ngay cả người không liên quan cũng đánh sao?”

Liễu đại lang nghe xong lời của Triệu Khải Mô mới thả gậy gỗ xuống, song vẫn rất tức giận, chỉ vào Viên Lục Tử đe dọa: “Viên Lục Tử, lần sau còn dám đến, xem ta đánh chết ngươi không!”

Liễu gia vốn là môn đệ thư hương, lại có một vị đại lang hung mãnh như thế, cũng khiến người khác phải kinh ngạc.

Viên Lục Tử lặng lẽ ẩn nhẫn, không phản bác.

“Viên huynh, Lý Quả, đến nhà ta đi.”

Triệu Khải Mô gọi hai người đi.

Bốn người một trước một sau hành tẩu, Triệu Khải Mô lưu ý thấy sắc mặt Lý Quả tái nhợt, thân thể run rẩy, nghĩ Lý Quả từng bị người đánh đập, thấy tình cảnh này, chắc đã nhớ tới chuyện cũ, khiến người khác thật không đành lòng.

Đại sảnh của Triệu trạch, nữ tỳ bưng nước nóng, khăn mềm vào. Lý Quả vắt nước, cẩn thận lau chùi vết thương của Viên Lục Tử. Triệu Khải Mô nhìn kỹ động tác cùng thần sắc của Lý Quả, trong mắt Lý Quả, tựa hồ đã biến mất hắn vậy. Đây vốn là điều Triệu Khải Mô tâm nguyện, nhưng không ngờ khi nó thành sự thật, lại cảm thấy chua xót, khó nhịn đến vậy.

Hôm nay Lý Quả mặc áo bào cổ tròn màu đỏ thẫm, có đường thêu chìm tinh mỹ, tao nhã rất khác biệt. Bên trong mặc sấn bào màu xanh nhạt, cổ áo màu trắng tôn lên khuôn mặt thanh tú, đôi môi như chim họa mi của cậu, đẹp khó nói thành lời. Triệu Khải Mô dời ánh mắt xuống eo Lý Quả, bên hông Lý Quả buộc dây lưng đính vàng, đeo túi thơm hình trái xoan làm bằng bạc.

Những ngày qua, Triệu Khải Mô tuy rằng không đi gặp Lý Quả, mà cũng không phải không nhớ tới cậu. Mỗi một ngày trôi qua, hắn liền biết cách mùng mười lại bớt đi một ngày. Đợi khi mùng mười qua đi, nghiệt duyên đời này của hắn và Lý Quả liền chặt đứt. Ngày sau dẫu có hối hận, thì cũng có thể làm gì.

“Viên lang, vết thương rất dài, phải khâu lại.”

Lý Quả nhẹ giọng nói với Viên Lục Tử, nhưng không ngờ từ lúc bị đánh, Viên Lục Tử liền giống như hồn bay phách lạc, không hề phản ứng lại với Lý Quả.

“A Lý, đi gọi Hứa đại phu.”

Triệu Khải Mô hỗ trợ gọi đại phu.

Tầm một nén hương trôi qua, đại phu lại đây, kiểm tra vết thương của Viên Lục Tử rồi khâu lại, Lý Quả bị ngăn ở đại sảnh.

Trong thính đường, chỉ có Triệu Khải Mô cùng Lý Quả.

Lý Quả không dễ chịu, ánh mắt vẫn luôn nhìn ra ngoài viện, cậu không nhìn Triệu Khải Mô, cật lực xem hắn không tồn tại.

Ở chung chỗ cùng Triệu Khải Mô, đối với Lý Quả mà nói, đã là dày vò, hận không thể chạy đi. Nhìn thấy mặt Triệu Khải Mô, ngửi thấy mùi hương trên người hắn, Lý Quả liền không kìm nén được tình cảm trong lòng, cậu sợ lại bị hắn quát lớn một câu: đừng dây dưa nữa.

Triệu Khải Mô có mấy lời khiến người khác rất đau đớn.

“Đi lấy chậu than đến đây.” Triệu Khải Mô sai nữ tỳ. Hắn phát hiện Lý Quả quay lưng với hắn, vai khẽ run, Triệu Khải Mô cho là Lý Quả bị lạnh. Nhưng khi hắn đi đến gần Lý Quả, còn chưa tới gần, Lý Quả liền vội vàng đứng lên, lắp bắp: “Ta, ta… ra viện chút.”

Tâm tư Lý Quả hỗn loạn, căn bản không chú ý Triệu Khải Mô nói cái gì, cậu như chạy trốn ra viện đầy gió.

Trong thính đường, Triệu Khải Mô lặng lẽ ngồi, vẻ mặt nghiêm túc.

Không tới một nén hương, đại phu đi ra, nói Viên Lục Tử mất máu quá nhiều, phải nghỉ một lát. Lý Quả vào phòng làm bạn với Viên Lục Tử. Triệu Khải Mô đứng ở ngoài cửa, nhìn thấy Lý Quả vén một đám tóc trước trán của mình lên, đang nói gì đó với Viên Lục Tử, đại khái là lời động viên.

Vết thương trên trán Lý Quả rất nông, không nhìn kỹ sẽ không thấy, nhưng mà Lý Quả thích chưng diện, dùng tóc che đi. Triệu Khải Mô nhớ tới cảnh hắn giúp Lý Quả bôi thuốc lên trán. Đó là đêm trước ngày hắn rời Quảng Châu, cướp đi túi thơm vàng từ chỗ Lý Quả, nói với cậu ngươi ta vân nê thù đồ, tương lai tương phùng vô hạn.

Một năm sau, Lý Quả tìm tới kinh thành, Triệu Khải Mô lại răn dạy: Ngươi đừng dây dưa nữa.

Triệu Khải Mô hồi tưởng lại chuyện này, trong lòng bàn tay đầy mồ hôi.

Đợi Viên Lục Tử nghỉ ngơi, Triệu Khải Mô đi vào trong phòng, Lý Quả thấy hắn vào phòng, thần sắc hoang mang đứng dậy. Lý Quả muốn đi ra ngoài, nhưng không ngờ Triệu Khải Mô đưa tay ra chặn cửa phòng. Hai người vô thanh vô tức đối diện, Viên Lục Tử mờ mịt đang nằm trên tháp.

“Ta có lời muốn nói với ngươi.”

Âm thanh Triệu Khải Mô thật bình tĩnh, giống cái ngày đứng chờ ở bờ liễu.

“Đi ra viện đi.”

Triệu Khải Mô thu tay về, quay người rời đi, Lý Quả chần chờ, cuối cùng vẫn đi theo.

Trong viện trống trải, không giống trong phòng, đại sảnh phong bế, tạo cảm giác gấp gáp, nghẹt thở.

“Còn ở tại tứ phương quán à?”

“Vẫn còn ở đó.”

“Bộ quần áo đang mặc này là đồ của cửa hàng Thái Xương may?”

“Phải.”

“Bao nhiêu tiền?”

“Bốn quan.”

Lý Quả không có nhiều quần áo, thế nhưng cậu rất chú ý chuyện ăn mặc, đặc biệt là sau khi có tiền.

Triệu Khải Mô đến gần Lý Quả, muốn lấy túi thơm của Lý Quả kiểm tra. Lý Quả thấy Triệu Khải Mô kề gần, cậu vội vàng lui về phía sau. Đến khi cảm thấy mình thất thố, Lý Quả đã lui vài bước.

Bàn tay vốn muốn lấy túi thơm của Triệu Khải Mô ngưng trệ tại giữa không trung, hắn nhìn Lý Quả, Lý Quả tránh né ánh mắt của Triệu Khải Mô.

“Ngươi sợ ta?”

Lời nói Triệu Khải Mô dị thường bình tĩnh.

“Ta sợ ngươi sẽ trách cứ ta.” Lý Quả tự giễu, cười khổ.

Hà tất đến gần như vậy, hôm nay cần gì gặp lại. Không gặp không nghe thấy, tường an vô sự.

“Hai ngày nữa ta phải rời khỏi kinh thành.”

Phảng phất giống như lấy dũng khí, Lý Quả rốt cục nhìn thẳng vào Triệu Khải Mô.

“Ta trở về mọi thứ sẽ tốt thôi.”

Âm thanh Lý Quả cũng rất bình tĩnh.

“Khải Mô, ta nghĩ đại khái sẽ không gặp lại nhau.”

Lý Quả hành lễ với Triệu Khải Mô, từ biệt, cậu lướt qua bên người Triệu Khải Mô, đi về phía Viên Lục Tử. Chẳng biết từ lúc nào, Viên Lục Tử đã đứng ở cửa đại sảnh.

Triệu Khải Mô không thể vươn tay chặn lại giống như khi ở trong phòng nữa, hắn lặng lẽ nhìn theo Lý Quả cùng Viên Lục Tử rời đi.

Viện tử ngày đông hiu quạnh, gió bấc thổi vù vù, lạnh đến mức thấu xương.

Ngày hôm sau, lại một đêm nước đóng thành băng, Lý Quả tiễn Viên Lục Tử cùng Chu Chính Mẫn ra về, dặn dò A Tiểu cầm rượu thịt còn lại cho người làm của khách sạn ăn. A Tiểu rời đi, Lý Quả ngồi ở trên giường thu thập bọc hành lý, ngẩng đầu lên, phát hiện ngoài cửa có một bóng người. Lý Quả ra cửa nhìn xem, thì thấy Triệu Khải Mô mặc áo gió liền mũ, người phủ đầy tuyết.

Lý Quả không kịp suy tư, nhanh chóng giúp Triệu Khải Mô cởi phong bào, sợ phong bào ướt đẫm, cóng hắn mất. Cửa phòng quên đóng, một cơn gió quét vào, thổi tắt ngọn đèn trên bàn. Lúc này, Lý Quả mới vừa cởi phong bào Triệu Khải Mô ra, sốt ruột muốn đi đóng cửa, không ngờ Triệu Khải Mô đột nhiên áp chế Lý Quả ở phía sau cửa. Trong đêm đen, Lý Quả ngửi thấy mùi Long Tiên Hương, lập tức là một nụ hôn bất ngờ ập tới.