Láng Giềng

Láng Giềng - Quyển 1 Chương 34: Lịch sử đen tối của Khải Mô, chiêu hồn nơi Dương đảo




Ngày thứ hai sau trận ẩu đả, Vương Kình quả nhiên bẩm báo cho trường huyện, Triệu Khải Mô bị ghi tội, đồng thời học trí trưởng báo cáo cho gia tôn.

Lão Triệu hạ ban về nhà, thu được một phong thư do bộc dịch ở trường huyện đưa tới, học trí sinh trưởng ở trong thư viết rõ Triệu Khải Mô đánh nhau vào đêm nguyên tiêu, đả thương Vương Kình, nhi tử của cự thương thành đông, Vương gia tố đến trường huyện.

Lão Triệu phẫn nộ vỗ bàn, thét gọi Triệu Khải Mô vào thư phòng răn dạy. Triệu Cường thấy lão Triệu tay cầm thước, ngôn từ kịch liệt, nhanh chóng đi bẩm báo cho Triệu phu nhân.

“Một mình đi Ngõa Tứ cũng thôi đi, lại còn bẻ gãy cánh tay người khác!”

Triệu cha huơ thước, dáng vẻ hung ác, đang bị Triệu Phác ôm eo ếch, Triệu Phác khuyên nhủ:

“Lục công hãy nghe công tử biện hộ, Vương Kình kia là bá vương trong thành, có tiếng ác ôn.”

Triệu Khải Mô đứng bất động như núi, căn bản không có ý định trốn tránh.”Tiểu chủy tắc đãi si, đại trượng tắc đào ” (đánh nhẹ thì chịu, đánh mạnh thì bỏ trốn), kỹ xảo chịu đòn Triệu Khải Mô đều hiểu, đừng thấy Triệu cha giương nanh múa vuốt, Triệu Khải Mô ngày xưa từng bị đánh, chẳng qua là bị thẻ tay thôi.

“Đã xảy ra chuyện gì?”

Triệu phu nhân tới rồi, vừa vặn nhìn thấy một màn căng thẳng này.

“Tự nàng nhìn xem đi.”

Lão Triệu đưa thư cho Triệu phu nhân, trong lời nói mang theo oán giận.

Mỗi khi lão Triệu quản giáo Triệu Khải Mô, Triệu phu nhân đều sẽ can ngăn. Trong mắt Triệu phu nhân, Khải Mô là hài tử tốt nhất trên đời này.

“Sai Triệu Phác mang phần hậu lễ, đến bồi tội cho nhi tử thương gia kia là xong, học quan cũng đâu có nói muốn phạt.”

Triệu phu nhân xem xong thư, trong lòng mặc dù giật mình Khải Mô sẽ đánh nhau với người khác, nhưng cũng không cảm thấy đây là chuyện lớn gì. Theo thư thì, là hài tử tên Vương Kình kia ức hiếp vũ cơ, đánh Tiểu Tôn, Khải Mô mới đả thương Vương Kình.

“Học quan chưa nói muốn phạt, nhưng ta muốn phạt. Đưa tay ra đây.”

Lão Triệu nắm thước, thúc giục nhi tử. Triệu Khải Mô nghiêm chỉnh nhấc cánh tay trái lên, bàn tay ngửa lên trên.

“Có gì cần biện bạch không?”

Lão Triệu hỏi.

“Một mình đi tới Ngõa Tứ, đả thương Vương Kình, đều là sự thực.”

Triệu Khải Mô thản nhiên nhận hai lỗi này.

“Có điều Vương Kình dây dưa không dứt, con bất đắc dĩ mới đả thương hắn.”

Triệu Khải Mô không nói ra chuyện mình vì Lý Quả mới đánh nhau cùng Vương Kình.

“Quân tử có việc nên làm có việc không nên làm, ngày xưa đã nói bao nhiêu lần rồi, không cho đánh nhau ẩu đả. Ngươi sai Khánh ca hồi trạch bẩm báo, gọi người qua giải vây thì liền không có chuyện như thế rồi.”

Phương pháp của Triệu cha, hẳn là một biện pháp giải quyết tốt, thế nhưng Triệu Khải Mô dẫu sao máu nóng lên rồi.

“Có biết sai ở đâu không?”

“Đã biết.”

Triệu Khải Mô cúi đầu.

Lão Triệu kéo tay qua, “ba ba” dùng thước đánh mạnh hai cái.

“Đánh nhẹ chút.”

Triệu phu nhân không nhìn nổi, sốt ruột đi tới nhìn bàn tay của Triệu Khải Mô, bị đánh sưng tấy. Triệu phu nhân oán giận liếc mắt trừng lão Triệu một cái.

“Khánh ca.”

Lão Triệu đã ngồi xuống, thước đặt ở trên án thư, công tử đã đánh xong, đương nhiên đến lượt thư đồng.

“Cam nguyện bị phạt.”

Khánh ca nghe thấy bị gọi, đứng ở trước mặt lão Triệu, thái độ thuận theo.

“Chưa nói muốn phạt ngươi.”

“…”

Khánh ca đần mặt ra, dùng kinh nghiệm từng làm thư đồng cho người khác, công tử bị đánh, hắn làm thư đồng, không lý nào không bị đánh theo.

“Trước tiên ta cảnh cáo cho ngươi biết, lần sau không được thiếu trách nhiệm nữa, bằng không bị trừng phạt gấp bội.”

“Vâng, đã biết rồi.”

Khánh ca cúi người thật sâu, vốn tưởng rằng cứ vậy rồi rời đi, ai ngờ lão Triệu bắt đầu giảng đạo lý cho hắn, liên quan đến quan hệ chủ tớ, nghĩa vụ của người hầu, Khánh ca vừa nghe vừa gật đầu như giã tỏi.

Rốt cục rời khỏi được thư phòng của Triệu Đề cử, Khánh ca muốn đi kiểm tra thương thế của Khải Mô, thấy Triệu phu nhân tại đại sảnh lôi kéo tay Khải Mô thoa thuốc, đau lòng không nhịn được, oán giận: “Lão thư ngốc kia, hài tử của người khác không nỡ lòng đánh, hài tử nhà mình ngược lại ra tay tàn nhẫn.” Khánh ca lúng túng cười.

Về phần Triệu Đề cử phái Triệu Phác đi Vương gia đưa lễ bồi tội, Vương Triều tiếp đón, ngược lại chuyện tạ lỗi này, sẽ không nói tỉ mỉ rồi.

So với Triệu Khải Mô, Tiểu Tôn bên kia thê thảm hơn rất nhiều.

Tiểu Tôn quả nhiên bị đánh ở trường huyện, hắn từ bé được nuông chiều, da mỏng thịt mềm, về nhà nằm úp sấp trên giường hai ngày. Khuê nữ tam tỷ trong lòng thương yêu không ngớt, ôm hắn mà gạt lệ.

Đêm đó, Lý Quả đi Triệu trạch tìm Khánh ca, Khánh ca lén lút nói cho Lý Quả biết chuyện Triệu Khải Mô. Lý Quả sốt ruột, muốn đi thăm, Khánh ca nói không nên đi.

Triệu Khải Mô bị lão Triệu cấm túc.

Chuyện này làm cho mấy ngày liền Lý Quả không thể nhìn thấy Triệu Khải Mô.

Bất quá bài tập của cậu, thông qua Khánh ca đưa cho Triệu Khải Mô phê chữa, Triệu Khải Mô bí mật nhét giấy vào trong sấp bài tập. Viết những điều như: “Bụng còn đau không”, “Vương Kình có tới tìm ngươi gây phiền phức không”, “Ta bị cấm túc, không được ra ngoài”.

Trải qua thời gian học với Khánh ca cùng Triệu Khải Mô, Lý Quả có thể đọc có thể viết, mấy văn tự giao lưu bình thường, cậu có thể làm được. Cậu cũng viết giấy, nhờ Khánh ca mang cho Khải Mô.

“Bụng hết đau từ lâu rồi”, “Bọn tử cá kình không tìm ta gây phiền phức”, “Vậy ngươi lễ chọn đồ ăn cũng không thể ra ngoài đạp thanh à”.

Chữ Triệu Khải Mô tráng kiện phiêu dật, chữ Lý Quả thì giống như chó cào.

Đọc xong, vặn tờ giấy, Triệu Khải Mô nhịn xuống, ở đầu tờ giấy, phê chữ “Ất”.

Vừa qua hết năm, Lý Quả trở về làm việc tiếp cho cửa hàng bánh bao Liễu Mạo. Cậu làm việc vặt trong nhà bếp, cũng có lúc ra mặt tiền cửa hiệu hỗ trợ, xét thấy Lý Quả động tác gắp bánh bao thần tốc, ngay cả năng lực tính nhẩm cũng hơn người, phần lớn thời điểm, đều ở mặt tiền của cửa hiệu bán bánh bao.

Lý Quả nhạy bén chịu khó, đãi khách nhiệt tình chu đáo, rất được chưởng quỹ cửa hàng tán thưởng.

Mấy ngày sau lễ nguyên tiêu, một buổi chiều nọ, như thường ngày, khách trong cửa hàng đông đúc. Lý Quả đứng ở quầy hàng, gắp bánh bao không ngừng để bán. Lý Quả bận rộn, không lưu ý tình hình ngoài cửa hàng. Phiên Oa cùng Hầu Phan đã đứng ở ngoài quầy, đang gào to xua đuổi khách mua bánh. Nghe thấy tiếng náo động, Lý Quả ngẩng đầu, mới ý thức được có chuyện không ổn.

“Quả Tặc Nhi, trêu chọc chúng ta, chính là muốn chết.”

Phiên Oa lướt qua quầy hàng, tóm chặt vạt áo Lý Quả, chặn Lý Quả lại, Hầu Phan vọt vào bên trong cửa hàng nói: “Hay lắm, cửa hàng bánh bao lại tìm một tên trộm đến bán bánh, đây không phải là mắt mù à!”

Quần chúng ngoài cửa hàng vây xem, không rõ chân tướng, chỉ chỉ trỏ trỏ.

Vũ đầu to nhấc một lồng bánh bao nóng hổi, vừa vặn từ phòng bếp đi ra, nhìn thấy Hầu Phan cùng Phiên Oa tới quấy rối. Hắn bất động thanh sắc, tạm đặt lồng bánh xuống, trở lại nhà bếp đem cái gậy cán bột, lao ra rống to: “Nãi oa chưa đủ lông đủ cánh, cũng không đi hỏi thăm một chút, Vũ đầu to gia gia ngươi ở đây tọa trấn, tên nào dám đến làm càn!”

Vũ đầu to cường tráng cao to, tướng mạo vô cùng dữ dằn, giọng cũng lớn, hắn đuổi theo đám Hầu Phan, Phiên Oa đang chạy trối chết, đuổi cả một con đường.

Lễ chọn đồ ăn trong tháng hai, văn nhã gọi là ngày của hoa, là dịp náo nhiệt để dã ngoại đạp thanh, đào rau dại.

Thế nhưng Triệu Khải Mô lại bị lão Triệu cấm túc, không cho ra ngoài.

Sáng sớm, Triệu Khải Mô rời giường, mở cửa sổ ra, nhìn thấy trên cửa sổ cắm một cành liễu xanh biếc, hai cành hoa đào đỏ tươi, đỏ xanh giúp nhau nổi bật, cực kỳ đẹp. Lý Quả từng tới đây.

Triệu Khải Mô bị cấm túc, mãi đến tận ba tháng mới được thả. Lúc này lễ hàn thực đã tới gần.

Lý Quả được phép tiến vào thư phòng Triệu Khải Mô, rốt cục nhìn thấy vị hảo hữu đã được tự do. Tuy bị cấm túc, song Triệu Khải Mô lại không nổi giận hay buồn phiền gì, không phải là không cho hắn ra ngoài gặp bạn học. Mỗi ngày tan học, Triệu Khải Mô về thư phòng đọc sách, có lúc cũng sẽ ở tản bộ ở trong viện, hoặc đến dưới gốc cây lê, luyện tập bắn cung, bia ngắm được treo trên thân cây. Cũng coi như vừa tập luyện vừa thư dãn kết hợp.

Lý Quả vốn tưởng sẽ bắt gặp phải một Triệu Khải Mô có khuôn mặt từ khi sinh ra không thể yêu, tỏ vẻ chán chường tái nhợt, không ngờ người này vẫn là thần thái sáng láng, nhẹ nhàng như cũ. Triệu Khải Mô dựa vào đầu giường đọc sách, thấy Lý Quả tiến vào, ngồi thẳng lại, gấp sách, cười với Lý Quả.

Không biết tại sao, Lý Quả có chút ngại ngùng, đại khái là do đã lâu không gặp, đột nhiên gặp mặt lại đi.

“Quả Tặc Nhi, ngươi không phải muốn nhìn Tử bào sao? Ở đây này, cũng lớn hơn rồi.”

Khánh ca chỉ về phía chậu hoa trà nhỏ bày trên án thư.

“Trông có vẻ cao lên không ít thật.”

Lý Quả đi tới sát án thư, cúi đầu nhìn hoa trà.

“Cao lên hai tấc.”

Triệu Khải Mô đi tới, giơ tay lên, dùng ngón tay cái cùng ngón tay trỏ, ở trên thân cây hoa trà, miêu tả hai tấc mới lên.

“Khải Mô, hại ngươi bị cấm túc, vẫn bị phạt đánh.”

Lý Quả ngẩng đầu nhìn Triệu Khải Mô, chân mày hơi nhíu lại.

“Không sao, vừa lúc ở nhà đọc sách hai tháng, cũng coi như không lãng phí thời gian.”

Triệu Khải Mô thích đọc sách, không sách nào là không đọc, bởi vì học nhiều hiểu rộng, hắn ở trường huyện bộc lộ tài năng xuất chúng.

Bất quá Triệu Khải Mô cũng không cảm thấy chuyện này có gì đáng ngạc nhiên, nơi này là xứ Mân, nếu là ở kinh thành, học bá như hắn, cũng phải gặp các sư phụ khác thôi.

“Đúng là… Thật nhiều sách!”

Lý Quả đánh giá thư phòng, trên giá chất đầy sách, trên án thư cũng có sách, trên giường gỗ cũng có sách, trên ghế cũng có sách.

Triệu Khải Mô là khách quen của thư tứ (hiệu sách), lúc cư trú ở xứ Mân, sưu tầm sách rất nhiều.

“Ta, có thể mượn một quyển xem không?”

Lý Quả chỉ vào mình, dè dặt hỏi.

“Ngươi xem không hiểu đâu.”

Khánh ca cười “hì hì”.

Trình độ văn hóa của Lý Quả còn thấp hơn cả Khánh ca, Khánh ca cũng chỉ có thể xem chút truyền kỳ tiểu thuyết, sách Triệu Khải Mô, Khánh ca thấy không hề thú vị, thâm thuý khó hiểu.

“Mượn là phải trả đấy.”

Triệu Khải Mô tìm kiếm trên giá sách, duỗi ra ngón tay thon dài, từ chồng sách được sắp xếp ngay ngắn kéo ra một quyển sách mỏng nhỏ, đưa cho Lý Quả. Lý Quả tiếp nhận lật xem, chữ trong sách rất ít, rất nhiều tranh, là sách cho hài tử học vỡ lòng.

Trên trang đầu của cuốn sách, còn có hai chữ cong vẹo, viết: Khải Mô.

Lý Quả ôm sách vào lòng, quả thực yêu thích không buông tay, sách này không thể nghi ngờ chính là sách học vỡ lòng Triệu Khải Mô học khi còn nhỏ.

Phảng phất bắt được bí mật của Triệu Khải Mô, Lý Quả giấu sách vào trong vạt áo.

“Tiểu Tôn lát nữa qua đây đấy, ngươi lưu lại đi.”

Triệu Khải Mô nói xong, nghiêm chỉnh trịnh trọng ngồi trở lại xuống giường gỗ, tiếp tục đọc sách. Hắn có chút hối hận, nhất thời kích động, đưa sách học vỡ lòng của mình cho Lý Quả.

Trong sách kia, đầy lịch sử đen tối.

Tôn Tề Dân rất nhanh đến, vào lúc Lý Quả ăn miếng bánh hạch đào thứ hai, hắn và A Hà đã xuất hiện ở ngoài thư phòng. Nhìn thấy Lý Quả cũng có mặt, Tiểu Tôn rất vui vẻ.

“Quả Tặc Nhi, hôm lễ hàn thực, cửa hàng bánh bao hẳn là nghỉ bán, ngươi cùng ta với Khải Mô đi đạp thanh, ăn cơm dã ngoại nhé?”

Nghĩ cũng biết, bữa ăn dã ngoại nhất định rất phong phú, đồ ăn thức uống của Tôn gia vốn xa xỉ, không kém gì vương tôn.

“Ta phải cùng nương đi Dương đảo làm pháp sự.”

Lý Quả lắc đầu, cậu không có cách nào cùng đi chơi với Tiểu Tôn và Khải Mô.

“Sao lại làm pháp sự?”

Tôn Tề Dân không rõ.

“Cũng gần năm năm rồi đi.”

Triệu Khải Mô trầm giọng hỏi. Lý Quả ủ rũ gật đầu, cha cậu từ lúc mất tích đến bây giờ, cũng sắp năm năm rồi.

Tôn Tề Dân lúc này mới hiểu được là chuyện gì xảy ra, cúi đầu không nói gì, tâm lý buồn bã thay cho Lý Quả.

Ba người nói chuyện phiếm một hồi, Lý Quả đứng dậy nói lời từ biệt, Tôn Tề Dân cũng đồng thời rời đi.

Triệu Khải Mô đưa đến cửa, Tôn Tề Dân si mê nhìn Lâm trạch, thấy cửa sổ Lâm trạch lộ ra ánh sáng, lẩm bẩm: “Ước gì ta ở tại nha phường.”

“Không được nghĩ bậy bạ.”

Triệu Khải Mô đánh gãy mơ tưởng của Tiểu Tôn, sai Khánh ca đốt đèn, đưa bọn họ ra Tây Hôi môn.

Đi ra tới Tây Hôi môn, Lý Quả hỏi Tiểu Tôn: “Tiểu viên ngoại, ngươi thích Cẩn Nương à?”

Lý Quả hỏi thật lòng, không có ý giễu cợt.

“Không phải thích, chỉ là…”

Mặt Tôn Tề Dân ủng hồng, nhẹ giọng nói nhỏ: “Chỉ là muốn gặp lại nàng một chút.”

Lý Quả không phải hiểu lắm hỉ ố của Tiểu Tôn, dưới cái nhìn của Lý Quả, Cẩn Nương là đại tỷ tỷ, kiểu như tỷ tỷ lớn giám hộ. Lý Quả nghĩ, không biết Triệu Khải Mô yêu thích nữ hài thế nào, ngày đó tại Ngõa Tứ, hắn cứ nhìn chằm chằm vũ cơ không rời mắt.

Vào lễ hàn thực, từ rất sớm, Quả nương mang hài tử đi tới cảng biển, lên thuyền đi tới Dương đảo, trên thuyền còn có một vị lão đạo sĩ.

Đến Dương đảo, Quả nương cùng bọn nhỏ đổi sang bạch y vải bố, đạo sĩ bố trí đàn cúng tế thần linh trên biển.

Sau khi cúng tế, đạo sĩ đi dọc bờ biển rung chuông chiêu hồn, Lý Quả cầm phướn chiêu hồn đi sát bên đạo sĩ, Quả nương dắt Quả Muội đi theo phía sau. Lặng im không hề có một tiếng động, chỉ có tiếng sóng biển cùng âm thanh của lục lạc.

Lý Quả mười ba tuổi, đầu cao tới tai Quả nương, từ tướng mạo mà nói, Lý Quả kế thừa gương mặt thanh tú, làn da trắng nõn của mẫu thân, chiều cao, dáng vẻ di truyền từ cha cậu là Lý Nhị Côn.

Lý Nhị Côn là một nam tử vóc người thon dài, dáng vẻ đường đường.

Nhà nghèo không làm nổi lễ cúng bái long trọng, nghi thức chiêu hồn của đạo sĩ cũng đơn giản. Lý Quả đốt tiền giấy ở bờ biển, Quả nương mặt quay về phía biển rộng, quỳ lạy trên đất, lặng im cầu nguyện, Quả Muội đi theo ở bên người, cũng học tập dáng vẻ của nương, hai tay chắp trước ngực, thành kính quỳ lạy.

Lý Quả nghe tiếng sóng biển dập dềnh, nhìn về phương xa, phần cuối của đại dương cùng đường chân trời, biển rộng mênh mông không có điểm cuối.